← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 223 Không phải oan gia không chạm mặt. (2)

Hai cha con Liêm Tiệp cười nói thân thiết, thường cha không hợp với con trai, ít nhà được thế này,  tản bộ không xa, cha hắn nhận điện thoại, xe đã đợi ở cổng khách sạn, bữa sơm này Liêm Kiến Quốc tất nhiên dẫn con theo. Không ngờ Liêm Tiệp vừa lên xe thì có điện thoại, lại xảy ra chuyện rồi, nghe một cái hắn tức giận vô cùng, may nhờ người cha bình tĩnh khuyên can.

Lòng có tâm sự, ăn uống liền chẳng yên tâm được, cho dù cục trưởng Trần cục chống tham nhũng trong bữa cơm có giới thiệu một phó cục trưởng cục công an phân quản trị an, Liêm Tiệp vẫn chẳng nhiệt tình lên được, công phu còn kém cha quá xa. Liêm Kiến Quốc liên tục ra hiệu cho con trai mời rượu các vị lãnh đạo. Khó khăn lắm mới đợi tới được lúc tan tiệc thì đã hơn một tiếng rồi, hắn không ngồi xe cục chống tham nhũng phái tới đưa đón cha mình mà kiếm cơ công ty có chuyện đi trước.

Xe vừa đi, Liêm Tiệp chạy nhanh trên phố, tìm sạp báo gần nhất:" Có báo thành thị không?"

"Có, một đồng một tờ." Bán báo đưa cho hắn:

Liêm Tiệp vừa xem một cái, thiếu chút nữa tức phun cả thứ mới ăn ra.

(Lư Nhục Hương bán thịt lừa chết, chọc giận thực khách đập phá nhà hàng), tiêu đề lớn hết sức bắt mắt, cho dù khi đó xử lý nhanh, vẫn bị người ta chụp được ảnh, còn chụp rất rõ nét. Bàn đổ bát đĩa vỡ, khách hàng nổi giận, cãi nhau với giám đốc đại sảnh, liên tục bảy tám bức ảnh cùng lời phỏng vấn thực khách.  Sau đó thêm bình luận của chuyên gia, nghe nói thịt lừa nhiễm ôn dịch mới trở nên cứng, hơn nữa có vị đắng.

Gia nghiệp lớn tới mấy cũng không chống nổi miệng người, Liêm Tiệp đi vài bước đã thấy hoa mắt chóng mặt, thiếu chút nữa vấp ngã.

Bắt một cái taxi, vừa đi vừa gọi điện cho cha, hẹn gặp ở Lư Nhục Hương. Tới nơi thì mấy vị kia đều có mặt, đang đợi Liêm công tử tới xử lý sự cố, Liêm Tiệp không bình tĩnh nổi nữa rồi, mắng Tiền Trung Bình và Tôn Tồn Trí, vì sao không phát hiện trước, phí bịt miệng đã bỏ ra mấy vạn, làm sao vẫn có báo đăng? Tôn Tồn Trí nói, đây là báo thành thị, ai biết họ moi tin ở đâu, chúng ta lo lót báo sáng và ĐTH.

Chệch hướng rồi, Liêm Tiệp xem đi xem lại bài báo, chợt nhận ra, ảnh không phải là do thực khách chụp, tỉnh ngộ muốn tra xem ai chụp, Tiền Trung Bình nói, chính cậu bảo là xóa hết hình ảnh hôm qua, nên xóa rồi.

Liêm Tiệp tức vỗ trán liên hồi, vì sợ người khác biết cho nên mới xóa hết hình ảnh camera giám sát thu được, giờ muốn xem cũng chịu.

Đào Thành Chương đời Liêm Tiệp không nói nữa mới lên tiếng:" Nếu chỉ riêng tờ báo nhỏ đăng còn dễ xử lý, nhưng có cái khó xử lý hơn."

"Còn nữa à?" Liêm Tiệp lạc giọng:

"Đúng, ở trên mạng, sáng nay đã có, giờ hẳn ầm ĩ lắm rồi." Đào Thành Chương nhìn chuyện này xảy ra ở nhà hàng của mình, tựa hồ khiến ông ta có một loại khoái cảm:

Liêm Tiệp vội vàng chạy lên lầu, mở laptop, vừa xem qua một cái liền khép mắt lại vỗ trán liên hồi.

(Vạch trần chuỗi sản nghiệp hắc ám thịt lừa chết), (Độc đáo Thượng Đảng, lò mồ khắp nơi, cả thành tanh máu), ( Thế Long lừa đời, Hâm Vinh giả dối, lịch sử phất lên hai nhà máy bẩn). Đủ các loại tiêu đề bắt mắt phát tán các trang web, diễn đàn ở Lộ Châu, lượng chuyển đăng đã lên tới mấy vạn, thậm chí có trang web lớn cấp toàn quốc cho đăng. Dù sao hình ảnh quá chi tiết, từng xe lừa chết, máu chảy lênh láng, ruổi bay thành đàn, thậm chí chụp được xe đưa hàng của nhà máy thịt Hâm Vinh, tên gian thương Tiền Trung Bình sợ không dám hé răng, Phương Vạn Long tức tới về nhà nằm, tim ông ta vốn không tốt, không chịu nổi kích thích này.

Dây điện thoại đã rút, Đào Thành Chương nói, gọi điện tới không phải phỏng vấn thì để mắng chửi, rút luôn cho rồi. Nhưng chuyện đó thì liên quan gì tới Lư Nhục Hương, Liêm Tiệp lửa giận cao ba trượng, Đào Thành Chương mở một trang web khác, trên đó đăng chi tiết kết cấu cổ phần của Lư Nhục Hương.

"Sao thế?" Có người gõ cửa đi vào, là Liêm Kiến Quốc vội vàng tới nơi:

Liêm Tiệp vội vàng nhường chỗ cho cha mình, nói sơ qua tình hình, Liêm Kiến Quốc có nhẫn nhịn giỏi tới mấy cũng giận phát khùng, thở hừ hừ nhìn con trai, Liêm Tiệp hiểu ý đi luôn. Liêm Kiến Quốc chỉ mấy người cộng sự :" Các anh cũng về nhà đi, chuyện tới mức này là do các anh chỉ biết ngồi không hưởng lợi, không làm gì cả mà ra đấy, nghĩ xem phải làm gì đi."

Tôn Tồn Trí đi trước, chuyện không dính dáng nhiều tới ông ta, mong rút mình ra ngoài còn chẳng được. Tiền Trung Bình định giải thích vài câu thì Liêm Kiến Quốc xua tay, hồn xiêu phách lạc mà đi.  Đào Thành Chương cũng muốn đi, bị Liêm Kiến Quốc gọi lại, ông ta thoải mái nói:" Cục trưởng Liêm, hợp đồng ký sẵn ở trong ngăn kéo trước mặt rồi, tôi không còn mặt mũi nào ngồi ở vị trí cổ đông nữa."

Liêm Kiến Quốc nhìn ông ta một lúc rốt cuộc cũng phất tay, Đào Thành Chương ra ngoài khép cửa lại, còn kịp nghe thấy trong phòng có tiếng điện thoại :" ... Cục trưởng Lưu, nhờ anh đấy, kẻ gây sự phải bị trừng trị nghiêm khắc."

Chuyện rốt cuộc cũng đi tới mức không thể vãn hồi, Đào Thành Chương nhìn thấy trong hành lang Liêm Tiệp cũng đang hung hăng chỉ huy gì đó trong điện thoại. Ông ta như người ngoài cuộc lặng lẽ vào thang máy, ông ta nhìn thấy Liêm Tiệp, Liêm Tiệp không nhìn thấy ông ta. Ông ta biết cái thương hiệu Lư Nhục Hương mà mình khổ tâm kinh doanh bất kể tương lai tiêu vong hay phát triển, từ nay đều không còn liên quan tới ông ta nữa.

Một tiếng sau, đồn công an Tử Kim, cảnh sát điều động hơn 20 người, như đi đánh trận bao vây quanh hiệu gia vị Hưởng Mã Trại, toàn bộ người có mặt, ông chủ và ba nhân viên bị còng tay bắt lên xe. Nghe nói là nhiệm vụ bí mật bên trên giao, dân cảnh chấp hành nhiệm vụ chỉ biết bắt người, không biết gì hết.

Hai tiếng sau, căn cứ vào phân tích địa chỉ IP, chi đội cảnh sát mạng xông vào một căn nhà độc lập ở khu thành phố cũ, bắt hai người thức đêm tới đỏ mắt, đang đăng bài lên mạng. Bọn họ bị cảnh sát vũ trang xông vào làm sợ chết khiếp, môi run rẩy :" Chúng, chúng tôi làm gì?"

"Chuyện cậu phạm vào nhiều lắm, ái dà, còn có hệ thống ổ địa cứng, trong này lưu trữ bao nhiêu chứng cứ phạm pháp đây?" Đưa đi." Một cảnh sát mạng cứng tuổi nhìn một cái là ra ngay đống chứng cứ phạm tội, cả người lẫn máy vi tính đều đưa đi hết.

Lúc này Đơn Dũng cả một ngày đi đưa nước đưa dấm, cho nên né được toàn bộ những chuyện kia, tới 5 giờ chiều, chỉ huy một xe bình rỗng đi, lên xe cũng chuẩn bị về Nhạn Lạc Bình. Làm kẻ sau màn không ai biết cũng có lợi, nhưng cũng có chỗ không hay là không rõ tính khẩn cấp của sự việc, ít nhất y không biết rằng từ khu khai phát về, có một cái đuôi theo xe.

Xe van đi trước, qua trạm thu phí, lên đường quốc lộ, mở kịch ra nghe, Đơn Dũng thong thả lái xe, trong lòng tính toán hiệu quả của mấy quả lựu đạn, chắc chắn là khiến bọn chúng phải đóng cửa một thời gian.

Không ngờ rằng lấy được bảo bối từ tay Lý Mân Liên, khi Đơn Dũng chỉ vẻn vẹn có ảnh chụp đập cửa hiệu Lư Nhục Hương, do y phái người lẫn vào đám đông hỗn loạn làm, ai ngờ Lý Mân Liên còn có tư liệu tỉ mỷ, là ảnh chụp trộm mấy nhà kia mua bán vận chuyển lừa chết. Đơn Dũng tới giờ chưa hiểu, thứ phải làm thời gian dài đó, sao có thể ở trong tay Lý Mân Liên, cô ta lại chẳng phải người bản địa, sau cô ta phải có nhân vật có trọng lượng.

Là ông ta, Tần Quân Hổ phải không? Câu hỏi này không thể chứng thực, làm Đơn Dũng đau đầu.

Rồ một cái, bóng xe gần như lướt sát xe Đơn Dũng phóng qua, y run tay, chửi um xùm:" Mẹ mày, chán sống à?"

Vừa mới chửi, lại một cái xe nữa lướt qua cửa sổ, còn đi kiểu zic zắc trước mặt y, Đơn Dũng trố mắt:" Không phải chứ, chơi trò Fast & Furious à?"

Rẹt, lại một cỗ xe nữa phóng qua, lần này Đơn Dũng bình tĩnh hơn, chắc là thằng ngu nào ăn no rửng mỡ rồi.

Chả thèm để ý, thời buổi này bọn ngu nhiều lắm, đặc biệt là bọn lái xe đắt tiền không giống người bình thường thì càng nhiều, Đơn Dũng đi sát vào lề đường, sau đó rẽ sang đường huyện.