Q2 - Chương 224 Coi mạng người như cỏ rác. (1)
Có phải y không, nhìn rõ chưa?" Đại Khôi hỏi, thấy Tiền Mặc Hàm gật đầu xác nhận thì nói vào bộ đàm:" Hậu Tử, chặn trước 5km, Lão Ngoại, cậu theo tôi, ép nó chơi, đường xá không tệ, cho nó xuống cống luôn."
"Được, xem tôi."
"Chú ý an toàn, tôi chặn hướng đi của nó."
"Phía sau phải theo kịp đấy."
"Xông lên!"
Rồ mấy tiếng, động cơ mạnh mẽ rền vang, Đơn Dũng đột nhiên nhìn qua gương chiếu hậu chiếc xe đã đi mất, từ dưới đường lao lên. Hai chiếc, một trái một phải, liên tục đang xen nhau, còn thiếu một chiếc, chặn phía trước rồi... Đơn Dũng lập tức cảm giác được nguy hiểm, thần kinh căng như dây đàn, nắm chặt vô lăng.
Xem thường chúng rồi, xem ra có kẻ muốn lấy mạng mình.
Chớp mắt một cái, hai chiếc xe việt dã ngoại hình hung hãn đã đuổi kịp chiếc xe van Trường An chậm rì rì, uỳnh một phát, xô chiếc xe van lảo đảo, tựa mất kiểm soát lao đi. Đơn Dũng thất điên bát đảo, dù y phanh lại cũng không chống được lực xô cực lớn từ phía sau.
“Uỳnh!” Lại một cú xô mạnh nữa.
"Uỳnh!" Phát xô thứ ba, tiếng động khủng khiếp, Đơn Dũng chưa kịp ổn định lại sau hai cú xô trước đó, dạ dày lộn tùng phèo, tay muốn rời khỏi vô lăng.
"Uỳnh!" Xe tựa như ghế điện, rung động làm Đơn Dũng mắt nổ đom đóm, cổ họng ngòn ngọt, xe lảo đảo, suýt lao xuống đường.
"Uỳnh!!" Thêm một lần nữa, kém theo tiếng cười lớn, một chiếc Wrangler, một chiếc Mercedes G, hai chiếc xe như mèo vờn chuột, nối nhau xô bên này một cái, bên kia một cái, làm khoang sau chiếc xe van bị húc không còn ra hình dáng gì, liên tục phát ra tiếng động lạ. Hai chiếc xe việt dã được vũ trang tới tận răng áp đảo chiếc xe van sản xuất trong nước, chỉ cần mạnh một chút là có thể hất xe van lật xe bất kỳ lúc nào. Nhưng bọn chúng khống chế lực độ rất tốt, không để chiếc xe van bị lật, truy đuổi suốt 2 km, húc liên hồi kỳ trận.
Ngay cả Tiền Mặc Hàm cũng thấy quá mức rồi, chơi thế này quá đà rồi, hắn sợ hãi gài chặt dây an toàn, cúi đầu xuống, như sợ người ta phát hiện.
Đại Khôi lái xe kêu lên cứ như đạt cao trào:" Hậu Tử, sắp tới chỗ cậu rồi!"
"Anh Khôi, ép dừng hay xô y xuống cống luôn." Lão Ngoại lái xe bên cạnh nhìn thấy xe tiếp ứng, một chiếc SUV, chở người của Phiền Lão Ngũ, hôm nay đối phương chắp cánh khó bay, chỉ còn xem muốn chơi thế nào thôi."
"Các cậu muốn sao?" Hậu Tử hỏi Âu phục, tên đó thân với Liêm Tiệp nhất:
"Chặn lại rồi chơi, lát nữa kéo xuống xem y đã đái ra quần chưa?"
"Ha ha ha, vừa ướt vừa trơn, vừa vặn cho anh Khôi chơi lỗ sau, hố hố hố."
Tiếng cười khốn nạn tràn ngập trong bộ đàm, cả đám chơi tới hứng khởi, Đại Khôi gọi Lão Ngoại, tới cậu, Lão Ngoại lài chiếc Mercedes G tăng tốc, lại uỳnh một cái nữa. Tiếng cười rộ lên, chiếc xe van lao về phía trước, xoay tròn 180 độ, thế là thành mặt đối mặt với xe phía sau, Tiền Mặc Hàm hét lên sợ hãi chui xuống dưới. Hai chiếc việt dã phanh lại, đứng song song chặn đường, còn rồ ga gây sự, sẵn sàng xông tới.
Đại Khôi lúc này nhìn rõ khuôn mặt tức tới vặn vẹo của đối phương, Đơn Dũng càng giận, hắn cười càng to, càng thỏa mãn, càng sung sường.
Bất thình lình, chiếc xe van đạp hết ga, ống khói phun khói đen, động cơ như muốn nổ tung.
Hai chiếc việt dã cũng đạp ga, xe thi thoảng chồm lên một chút khiêu khích, căn bản không coi vào đâu, Đại Khôi cười chảy nước mắt nói với đám bạn trong bộ đàm:" Mau máu tới xem, thằng ngu muốn liều mạng rồi... Ha ha ha, định xô tới đấy."
"Đối đầu hay húc nghiêng?" Lão Ngoại hô lên, đó là kỹ xảo va chạm chính diện, hai người có thể lựa chọn va chạm ở cạnh xe, hoặc vòng qua húc mặt bên, có n loại phương pháp tước đoạt cả quyền liều mạng của đối phương.
"Đi song song, để y húc, húc chết chẳng trách được chúng ta." Đại Khôi hét lên, hai chiếc xe như đang ước lượng khoảng cách, chớp mắt di chuyển, kề sát nhau:
Khói đen dày đặc, chiếc xe van rõ ràng quá tệ, cháy máy rồi, Đơn Dũng ở trong xe tay co giật, chân run bần bật, phía trước bị chặn đường, phía sau có kẻ truy sát. Xem chừng chết chắc mười phần rồi, vũ khí trên xe chỉ còn lại mấy chai rượu nữa thôi, là rượu trắng rẻ tiền mua cho mấy tên trong nhà máy, nhét hai chai vào lưng, đạp ga, để khói dày thêm chút.
Đằng xa chiếc xe SUV dừng lại đứng nhìn, bạn của Phiền Ngũ Gia hung thật, còn có kiểu chơi như thế này, người ta chơi trò liều mạng cũng ngông nghênh như thế, làm đám anh em tự xưng XHĐ phải hổ thẹn không bằng.
Nói thì chậm, khi đó rất nhanh, chiếc xe van xông tới, hai chiếc việt dã cũng khởi động, khoảng cách không tới 10 mét, hai chiếc việt dã cải tiến, dù là xe hàng cũng chống lại được.
Uỳnh! Va chạm rồi... Í, nhưng chẳng có chút sức lực nào cả, chiếc xe van vừa chạm một cái đã tắt máy, Đại Khôi nhận ngay ra không ổn, trố mắt, trong cái xe van không có người.
"Á à, tưởng mày liều mạng, té ra là trốn à?" Đại Khôi thuận tay kéo trần xe, lấy súng gấp ra, xuống xe kiểm tra, đúng là không có người. Đối phương nhân lúc mình tập trung tinh thần, lại khói mù mịt đã nhảy chuồn rồi, nhìn quanh một cái thấy ngay bóng người nhấp nhô cách đó mấy chục mét. Mẹ nó, chạy nhanh thật, Đại Khôi lắp đạn, giơ súng nhắm bắn khoogn chút do dự.
Đoàng! Súng nổ, người kia ngã xuống tức thì.
"Hô hô... Anh Khôi, anh bắn người còn chính xác hơn bắn thỏ đấy." Lão Ngoại mặt trắng như xác chết cũng cầm súng đi ra, thấy Đại Khôi bắn gục đối phương, chẳng sợ còn hú lên:
Mấy người ở xe phía sau cũng xuống, toàn là người Lộ Châu, thấy tên này rút súng bắn người thì sợ chết lặng luôn. Tiền Mặc Hàm chui ra, gào lên như chết cha chết mẹ:" Anh Khôi, anh bắt chết y rồi."
"Đúng... À không đúng, mẹ nó xa như thế, đến mấy chục mét, làm sao bắn chết người được?" Đại Khôi không tin, súng săn thôi mà, bắn thỏ bắn gà rừng còn đường, bắn người miễn cưỡng lắm:
Lão Ngoại không coi mạng người ra gì, còn cười:" Có khi bắn trúng chỗ hiểm, anh bắn đấy nhé, không liên quan tới chúng tôi đâu."
"Trúng chỗ hiểm à?... Không đúng, y không ngã về phía trước, cũng không ngã ra sau, con mẹ nó trúng một phát súng lại ngã nghiêng là sao?" Đại Khôi thấy Đơn Dũng nằm nghiêng sang bên thì lấy làm lạ:
Mấy thằng bạn mất dạy cười hô hố, đột nhiên Lão Ngoại như bị điện giật chỉ tay:" Mẹ nó, mau mau, chạy rồi kìa."
Trong tầm mắt Đơn Dũng vừa rồi còn đang nằm dùng hai chân hai tay bỏ chạy, Đại Khôi chưa kịp lắp đạn, Lão Ngoại giơ súng bắn, đoàng phát, không ăn thua, đối phương chạy thêm cả chục mét, ngoài tầm bắn mất rồi.
"Đuổi!" Lão Ngoại vừa nói vừa lao tới, tay vội vàng lắp đạn, Đại Khôi chạy theo, phía sau còn có ba người nữa.
Tiền Mặc Hàm không dám đuổi, hắn vẫn run run, đám người này ngoài nhận thức của hắn rồi, hắn không dám tham gia nữa.
Mấy tên kia chạy qua chỗ Đơn Dũng vừa bị ngã, mât Lão Ngoại sáng lên:" Bị thương rồi, chỗ này có máu."
Đại Khôi đứng lại, cười phá lên, chảy không ít máu, chắc nhờ viên đạn của hắn rồi, thế này đừng hòng chạy xa được, Lão Ngoại định đuổi, Đại Khôi giữ lại háy mắt, chơi với nhau lâu năm, Lão Ngoại hiểu ngay, chó cùng rứt dậu, cẩn thận chút thì hơn. Trước mắt là một dải đồi núi thấp, nhấp mô kéo dài mấy km nối liền rặng núi cao, mà trời sắp tối, nơi thế này không phải chỗ người ngoài như bọn họ chơi được, thế nên để ba người Lộ Châu đi tìm.
Ba người kia thì có hai tên tóc dài, một tên đầu đinh, một tên cổ xăm hình rắn, rõ ràng không phải là loại tử tế, men theo dấu máu đi mấy chục mét. Bụi cỏ, cây thấp, bụi gai, khó mà tìm được người, phía trước không xa có con sông nhỏ. Mất dấu rồi, cả đám chia nhau ra, đột nhiên thấy sau một bụi cây có mép áo, ba người ra hiệu cho nhau, tạo thành hình tam giác bao vậy, tiện tay nhặt lấy gậy, đá, từ từ khép vòng vây. Vù, cục đá ném tới mở đường, ba tên đồng loạt xông vào bụi cây.