Q2 - Chương 225 Coi mạng người như cỏ rác. (2)
Hòn đá bay vèo vào bụi cây, không có phản ứng, cả đám xông tới, không có người, chỉ có cái áo rách, xem ra là trò đánh lạc hướng, tên xăm mình cầm cái áo lên, day day mũi:" Sao mùi rượu nặng thế?"
"Ê, y ở kia!" Tên khác chỉ, sau một mô đất xuất hiện bóng dáng Đơn Dũng, chỉ cách 10 mét, đang châm chai rượu, liên tưởng tới mùi rượu, mặt hắn thoáng hiện vẻ kinh hoàng. Vèo một cái, cảnh báo không kịp nữa. Chát, phừng, chai rượu nổ ngay dưới chân ba người. Lửa bốc lên một cách hết sức nhanh chóng dữ dội, thảm nhất là tên cầm cái áo rách, thoáng cái bị cháy hết lông mi, đốm lửa lác đác cháy trên người cả ba, chúng hoảng sợ lăn ra đất dập lửa ...
Cẩn thận tụt lại phía sau là Lão Ngoại và Đại Khôi, chỉ kịp thấy lửa đột nhiên bùng lên, sau đó ba tên la hét lăn lộn, cảnh tượng khá hãi hùng, xem ra đúng là có cùng rứt dậu rồi, ép tới đường cùng, ai cũng dám liều mạng. Hai tên quên cả mình có súng, sợ hãi lùi lại, bọn chúng theo bản năng ôm đầu ngồi thụp xuống, dù bình thường chúng chơi rất liều, nhưng ai chỉ có một mạng thôi, nói tới quý mạng sống của mình thì chúng còn quý hơn bất kỳ ai.
Thoáng cái đã không thấy đối phương đâu nữa, nhân lúc bọn chúng hoảng loạn trốn mất rồi, một màn vừa xong cũng khiến cả đám chùn chân không dám đuổi theo nữa. Trời thì tối, chỗ nấp lại nhiều, ai biết lần sau tới gần liệu có bị cục đá bay vào đầu không?
Lão Ngoại liếm mép chỉ về phía xe trên đường, không thể chặn đường quá lâu, dù sao có xe qua xe lại, Đại Khôi gọi ba tên bị lửa đốt kia, may mà rượu cháy tuy mạnh, nhưng không gây tổn thương lớn.
Đối phương tuy chạy mất rồi, nhưng tự an ủi là cũng bắn một phát, làm y bị thương, chắc chắn sợ vỡ mật. Đại Khôi nói thế, lên xe, lúc này mấy cỗ xe mới nhường đường, mấy chiếc xe hàng nhìn cảnh vừa rồi coi như là cướp đường, tránh rất xa, khi xe vừa tránh đi là mấy chiếc xe hàng vội vàng phóng qua, tránh khỏi chỗ nguy hiểm.
Đồng quê hoang vu, mặt trời xuống núi, chỉ còn tia nắng le lói đằng xa còn sót lại, không gian nhuốm một màu u ám, rất nhiều người nhìn thấy chiếc xe nát kia, nhưng không ai ngờ được là chiếc xe đó trải qua chuyện kinh tâm động phách thế nào.
Đám người Đại Khôi đi rất lâu mới có một chiếc Santana tới hiện trường, đỗ lại nhìn qua rồi phóng mất.
Lát sau một tin nhắn gửi tới di động của Sài Chiêm Sơn: Xe bị húc tan nát hết cả, không thấy người đâu, khả năng đã xảy ra chuyện. Tôi nghe thấy tiếng súng nổ.
........... ........ .............
"Cái gì, xảy ra chuyện rồi à? Chuyện gì? Tình hình ra sao?" Lý Mân Liên giật mình làm rơi cả dĩa ăn xuống đĩa:
Sài Chiêm Sơn vừa vội vàng tới Di Long Loan ngồi xuống, ra hiệu một cái. Lý Mân Liên cho phục vụ viên lui, còn tự mình đóng cửa, lúc này Sài Chiêm Sơn mới nói tin tức mà tai mắt của mình thăm dò được, sinh tử chưa rõ:" Nếu bị bắn chết rồi thì một hai ngày sẽ biết thôi, nhưng nếu bị bắt cóc thì phiền to."
"Vì sao không bảo người của anh tìm kiếm ở hiện trường?" Lý Mân Liên dị nghị:
Sài Chiêm Sơn lắc đầu nói thẳng:" Cô đùa phải không? Lỡ chẳng may đó là hiện trường đầu tiên của vụ giết người thì người của tôi cũng kéo vào luôn."
"Theo anh thì chuyện gì đã xảy ra?" Lý Mân Liên nhất thời không có chủ ý nào cả, chuyện đã vượt ngoài dự liệu của cô, xem ra kỳ vọng vào Đơn Dũng quá cao rồi, nhưng ai ngờ được chuyện sẽ diễn biến theo chiều hướng kịch liệt như vậy:
" Bọn chúng có mười mấy người, bốn cái xe, còn có súng ... Dù là thủ hạ đã giải ngũ của tôi cũng không ngăn nổi. Tôi nghĩ, nếu xe bị xô hỏng ném bên đường, vậy thì người hẳn bị chúng đưa đi rồi." Sài Chiêm Sơn phán đoán:
Đây là điều Lý Mân Liên lo nhất, nếu mình cũng bị kéo vào thì được không bằng mất, giờ có hơi hối hận vì ném tin cho Đơn Dũng. Trưa nay lên mạng xem tin còn hí hửng, giờ bay biến hết, lo âu đi qua đi lại ...
Không phải lo cho mạng sống của Đơn Dũng, mà Liêm Tiệp thình lình bộc lộ lực lượng ẩn dấu kinh khủng như thế, người của hiệu gia vị đã bị bắt, tiếp theo người liên quan tới Hưởng Mã Trại chắc chắn bị thẩm tra. Có vấn đề thì phán một hai năm, không có vấn đề thì cũng cho cải tạo một hai năm, đó là thủ đoạn đối phó với thương nhân quen dùng của đám quan lão gia. Nhưng khiến cô sợ hơn cả là đám người coi mạng người như cỏ rác kia, chúng căn bản phớt lờ mọi quy tắc, căn bản không cách nào ứng phó được.
"Xem ra tôi suy nghĩ quá đơn giản rồi, nếu anh Sài cũng khó xử, e lần này chúng ta thất bại trong gang tấc." Lý Mân Liên lặng lẽ ngồi xuống, mắt khép lại, hàng mi rung khẽ, tựa hồ trong lòng đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt:
Sài Chiêu Sơn vẫn rất tò mò về thân phận thần bí của cô gái này, đây có vẻ là cơ hội, hiếm khi thấy cô gái này yếu đuối như vậy, điều chỉnh ngữ khí hỏi:" Tôi không biết vì sao cô lại cố chấp như vậy, với bản lĩnh của cô, đừng nói là ở Lộ Châu, đi tới đâu cũng không thiếu tiền, vì sao cứ muốn nhảy vào vũng nước đục này? Ông chủ Tần và cô là ..."
"Anh đừng nghĩ linh, Tần Quân Hổ chỉ có thể tính là một vị trưởng bối của tôi, lần này tới Lộ Châu là do ông ấy tài trợ."
Thất bại rồi, Lý Mân Liên thấy giờ còn che giấu cũng không nghĩ lý gì nữa, chán nản nói:" Chúng tôi sở dĩ thân với nhau như vậy là vì có chung một kẻ thù, không phải một người mà là một đoàn thể. Hơn ba năm trước có một thương nhân mang theo dã tâm bừng bừng tới Lộ Châu, nhìn trúng một mảnh đất ở đường Anh Hùng, hắn ta muốn tạo dựng một đế quốc thương mại trong mộng tưởng của mình ở đó, vì vậy mà gom hết gia sản vào. Chúng tôi là người Chiết Giang, phong cách của Chiết thương là, một người kinh doanh, cả thôn giúp đỡ. Hắn kinh doanh nhiều năm, rất có thành tựu, người khác sẵn sàng cho hắn vay tiền. Ai ngờ gặp phải trắc trở ở đây, hơn nghìn vạn đầu tư tiền kỳ không thu hồi được, bị đám quan viên gian thương Lộ Châu hãm hại, dù rời khỏi Lộ Châu cũng vẫn bị báo thù, tóm tội trốn thuế, đưa vào tù ...."
Sài Chiêm Sơn nghe là biết lai lịch người kia rồi, có điều đối với người thường xuyên tiếp xúc với mặt tối của xã chội như hắn mà nói, câu chuyện có bi thảm mấy cũng chẳng hiến hắn xúc động:" Chưa phải thảm nhất đâu, cải cách mỏ than nước tiến dân lui, Chiết thương tổn thất hàng chục tỷ, nhiều người khuynh gia bại sản, nhảy lầu tự tử cũng có vài người, nghĩ thoáng chút, chỉ cần người còn là còn cơ hội, người không còn là chẳng còn gì nữa."
Có lẽ có ý khuyên Lý Mân Liên dừng tay, cô lắc đầu:" Dù người còn cũng hết rồi, nợ toàn tiền của bạn bè bè người thân, hắn có nhà không dám về, tổn thất mấy nghìn vạn, đời này không trở mình được nữa."
"Tôi nhớ chủ tịch Cty mậu dịch quốc tế Bằng Vũ tên Lý Bằng Vũ, là người thân của cô hả?"
"Anh ruột của tôi."
"Vậy Bằng Vũ và ông chủ Tần làm sao lại liên quan tới nhau?" Sài Chiêm Sơn muốn làm rõ quan hệ phức tạp trong này:
Có lẽ vì không hi vọng gì nữa, Lý Mân Liên đáp:" Khi anh tôi vào tù, ông chủ Tần giúp đỡ tôi, không ngờ tới ông ấy gặp nạn, sau ông ấy tìm tôi, nhờ tôi làm việc cho ông ấy."
"Ông chủ Tần chưa đi sao?" Sài Chiêm Sơn rất quan tâm tới vấn đề này, bóng dáng người này cứ mập mờ sau nhiều sự kiện, hắn tranh thủ làm rõ:
Lý Mân Liên gật đầu xác nhận:" Chưa đi thì làm sao chứ, ông ấy dù ra mặt cũng không thoát khỏi sự khống chế của kẻ phía sau, dù móc nối được quan hệ với Tả gia và Vương Trác, e là cũng không rửa sạch được oan khuất."