← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 226 Coi mạng người như cỏ rác. (3)

Không cần giải thích thì Sài Chiêm Sơn cũng biết, nếu như có lợi thì đám người kia thuận tay giúp anh, nếu có nguy hiểm đừng mong gì vào người ta:" Tôi thắc mắc nhất là, ông chủ Tần và Đơn Dũng chẳng phải bạn mà là thù, nói không chừng kẻ hại ông chủ Tần, không chỉ có đám Đào Thành Chương mà có cả phần Đơn Dũng, Sử Gia Thôn. Chuyện lựu đạn thì chín phần là y làm sao, sao phía cô không xử lý y mà còn dùng y?"

Lý Mân Liên tựa hồ coi Sài Chiêm Sơn như cọng cỏ cứu mạng của mình, trả lời hết sức chân thành, không giấu diếm gì cả:" Ông chủ Tần nói, y là kẻ tàn nhẫn, ông ấy nói, anh Sài và vị kia của Sử Gia Thôn tuy dữ nhưng không đủ ác. Khi ông ấy biết Đơn Dũng biến mình thành quân cờ, ông ấy không giận mà còn vui mừng, hi vọng y mau chóng trưởng thành, ai ngờ y chết yểu như vậy."

"Bình thường thôi, loại người như cậu ta rất nhiều, thi thoảng nổi lên một hai người, khí thế rất mạnh, nhưng tuyệt đại đa số hung hăng được một thời gian rồi đa phần phơi xác ngoài đường, tôi đã khuyên cậu ta nhiều lần." Sài Chiêm Sơn trong tiềm thức có vài phần tán thưởng Đơn Dũng, không ngờ nói đúng kết quả, làm hắn buồn bã:

"Anh Sài, thực ra chúng ta còn cơ hội." Lý Mân Liên nghiến răng:

"Cô muốn làm gì?" Sài Chiêm Sơn đề phòng:

"Hạch tâm của đoàn thế đó chính là Liêm Kiến Quốc, chỉ có kẻ lão luyện như ông ta mới có thể khống chế toàn cục, chỉ cần diệt ông ta, số còn lại không đáng lo. Có Vương Trác và chủ tịch Lương làm chỗ dựa, dù muốn kéo ngã Lư Nhục Hương hay mua lại nó đều đơn giản." Hai mắt Lý Mân Liên tỏa ánh sáng khác lạ:

Xem ra cô gái này hết hi vọng nên bắt đầu muốn bất chấp tất cả rồi, nghiêm túc nói:" Tuy ai cũng biết tôi có bối cảnh XHĐ, nhưng tôi chưa bao giờ giết người, ngược lại còn mấy lần suýt bị người ta giết. Đừng nói là quan lớn trên tỉnh vừa lùi về, cả người bình thường, tôi cũng không chơi được đâu."

"Nhưng mà cứ để chúng ngang nhiên như vậy, chẳng lẽ chúng ta không  làm gì cả à?" Lý Mân Liên tức giận, từ thất vọng sang tuyệt vọng dẫn tới nổi giận là phản ứng tâm lý bình thường:

"Cô nói đúng rồi đấy, đứng làm gì cả." Sài Chiêm Sơn vắt chân chữ ngũ, thông thả lấy điều thuốc ra châm lửa:

"Anh..." Lý Mân Liên đứng bật dậy, nhưng đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Sài Chiêm Sơn, trong tích tắc cơn giận của cô xẹp xuống, lại ngồi bịch xuống ghế, kế hoạch chuẩn bị gần một năm phá sản rồi, người mất hết sinh khí:

Cô khoogn cam tâm, nhưng làm gì được chứ, con chó dữ nhất bị hạ gục rồi.

…………… ………….. …………….

"Cái gì? Y chạy rồi à? Các cậu..." Liêm Tiệp nói không thành lời nữa, mấy tên khốn kiếp diễu võ giương oai về khách sạn Đông Minh, hắn chuẩn bị mở tiệc chiêu đãi đội quân khải hoàn ở tầng bảy, ai ngờ lại nghe tin tức làm hắn đau đầu như thế, chỉ đám người như lũ Hippie, không hiểu nổi, bao nhiêu người như thế lại để một người chạy mất.

"Chạy thì chạy có điều chúng tôi bắn y một phát." Lão Ngoại thả người ngồi xuống:

Liêm Tiệp cau mày, kéo Bạch Hoành Quân quan hệ thân thiết với hắn nhất, hỏi nhỏ:" Các cậu mang theo cả súng cơ à?"

"Không sao đâu anh, súng săn ấy mà, thời gian trước chúng tôi chơi ở Nội Mông mấy ngày, mỗi người làm một khẩu. Không phải súng quân dụng." Bạch Hoành Quân vỗ vai Liêm Tiệp cùng ngồi xuống:

Nhà hàng cấp bậc không thấp, có điều với đám người này thì đã thấy quen rồi, chơi cả ngày cũng đã mệt, rót rượu nâng chén, qua lại mời nhau, vài lượt đã hết chai Mao Đài. Ăn tới món thịt lừa, mấy tên vùng ngoài khen không ngớt miệng, nói món ngon địa phương đôi khi rất đáng ăn. Mấy người lại kể cách ăn thịt cừu ở Nội Mông, cho cả con cừu vào nồi, ăn nửa sống nửa chín còn cả máu, như vậy mới đã. Cả đám cười ha hả, hoàn toàn không coi chuyện xô xe, bắn người vào đâu, càng chẳng coi chuyện để đối phương chạy thoát ra gì. Chỉ có Liêm Tiệp là mặt mày âm u mây mù, hồi lâu không tan.

Bạch Hoành Quân quan tâm hỏi:" Sao vậy Liêm, anh sợ xảy ra chuyện, hay là sợ đối phương ăn đạn quay lại kiếm chuyện với anh?"

"Tôi cũng không chắc nữa, cứ thấy trong lòng bất an." Liêm Tiệp lo lắng nói, hắn có chút ngán, Đơn Dũng là thằng điên, không đập y chết ngay lập tức, e là y báo thù:

"Nếu anh sợ xảy ra chuyện thì lo lắng dư thừa rồi, qua tối nay là bọn tôi đi, ai còn tìm tới anh được nữa chứ? Anh biết vụ án trộm mộ oanh động Tấn Nam không, à phải nói là oanh động toàn quốc mới đúng. Cảnh sát địa phương tra được tang vật thất lạc bị người ta tặng cho cha Hậu Tử rồi, vừa nghe ngóng thân phận, ha ha ha, đám cảnh sát sợ không dám tới nhà, gạch mấy món đó khỏi danh sách, gọi là thất lạc trong dân gian, ha ha ha." Bạch Hoành Quân cười đắc ý, cái giới này khi tán gẫu luôn có thói khoe khoang, đoán chừng thứ có thể đem ra khoe chỉ có người cha anh hùng của chúng thôi. Hắn nhấp ngụm rượu, áp nhỏ giọng xuống:" Nếu anh lo về tên kia thì càng không cần đâu. Nếu là anh, kẻ thù tìm tới nhà, bắn anh một phát, anh sẽ cân nhắc người ta lai lịch ra sao, hay là chuẩn bị báo thù? Tôi đoán, thằng ấy lúc này đang sợ nôn ra mật rồi ấy chứ."

Ừ đúng, bạo lực luôn là cách giải quyết uy hiếp trực tiếp và hữu hiệu nhất, Liêm Tiệp nghĩ tới đó, yên tâm hơn một chút.

Làm hắn yên tâm hơn là, Bạch Hoành Quân có đầu óc hơn đám Đại Khôi, Hậu Tử, Lão NGoại, tiếp tục nói:" Anh Liêm, anh yên tâm, tôi đã giải quyết chuyện này cho anh thì sẽ giải quyết triệt để, tôi thông báo cho Phàn  lão ngũ rồi, vài tiếng nữa sẽ bắt y về... Phải rồi, anh nói đám bán thịt lừa hè nhau chèn ép anh à? Lát nữa tôi giới thiệu Phàn  Lão Ngũ, ở Lộ Châu này, về sau không có có anh em chúng tôi, anh tìm hắn, hắn giúp anh giải quyết những chuyện anh không làm được.

"Phàn  Lão Ngũ à?" Liêm Tiệp rất xa lạ với người ngày:

Bạch Hoành Quân ghé tai hắn thì thầm:" Trong đại viện của chúng ta, rất nhiều người chuyển tiền ra nước ngoài qua ông ta."

Nghe thế là Liêm Tiệp hiểu rồi, giờ nhà quan viên nào mà lại không có chút tiền bẩn, vô thể dùng mua sắm tài sản, càng không thể công khai chi tiêu, hơn nữa người ở vị trí cao có ai không nơm nớp lo sợ một ngày thay đổi tất cả. Vì thế đám người như Phàn Lão Ngũ ứng vận ra đời, anh muốn chuyển tiền ra nước ngoài à, được, sẽ giúp anh; anh muốn đưa con cái ra nước ngoài, được, sẽ giúp anh; anh muốn đưa bản thân ra nước ngoài? Bọn họ cũng có cách. Chỉ riêng mỗi năm lén lút làm hộ chiếu xuất cảnh cho đám quan viên trong tỉnh đã kiếm lớn rồi.

Loại người như thế, tất nhiên là năng lực thông thiên, khôn khéo mọi bề, Liêm Tiệp càng muốn kết giao.

Ăn cơm xong, Hậu Tử ôm bạn gái đi tình tứ, Lão Ngoại và Đại Khôi uống rượu vào cũng động dục, muốn tìm chỗ chơi bời, chuyện này Liêm Tiệp đã có an bài trước, ghé tai thì thầm một hồi, hai tên kia hớn hở mà đi.

Hết cách, hắn cũng sợ đám này sinh chuyện lắm, thế kiếm vài nữ nhân giữ chúng trong phòng cũng tốt. Tiễn mấy tên đó đi rồi, Bạch Hoành Quân dẫn Liêm Tiệp xuống lầu, ngồi xe tới thằng hội sợ thương vụ Đường Hối, tới nơi sớm có người đứng đón. Đúng là ao cạn thì lắm ba ba, Liêm Tiệp không ngờ rằng nơi nhỏ bé như Lộ Châu ẩn giấu một nhân vật thế này, bảo sao vừa nói chuyện đám Đơn Dũng, Bạch Hoành Quân dám ôm hết vào người, té ra là có quen biết với địa đầu xà nơi này. Bình thường thì Liêm Tiệp cũng không thích dính dáng tới loại người này đâu nếu có dùng cũng qua tay người khác nhờ thôi,  nhưng tình thế bây giờ, để đối phó với loại lưu manh như Đơn Dũng, loại người này hẳn là hiệu quả nhất.