← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 227 Coi mạng người như cỏ rác. (4)

Người kia bắt tay trò chuyện với Bạch Hoành Quân vài câu, xua tay đuổi người dưới lui, trực tiếp nhắc chuyện của Liêm Tiệp, Liêm Tiệp qua ánh sáng mở ảo nhìn thấy một người ngoài 50, hói đầu, mặt mỡ màng, mắt trâu mũi ưng. Tướng mạo có vài phần hung hãn của dân XHĐ, nhưng lên xe cười rất khiêm nhường:" Thất kính, thất kính, té ra là công tử của Liêm Lão, nói ra chúng ta là đồng hương, anh tới Lộ châu lâu như vậy rồi mà tôi chưa tới bái phỏng, đều do tôi già cả lú lẫn... Liêm công tử, đây là danh thiếp của tôi, có chuyện gì anh cứ nói một tiếng, được ra sức cho anh là vinh hạnh của tôi..."

Trao đổi danh thiếp cho nhau, giới thiệu làm quen, Bạch Hoành Quân nói:" Đi nào, tôi bảo với Lão Phàn  rồi, đi gặp người của trại chăn Đông Minh, dám ngáng chân, đám anh em tôi sẽ băm hắn cho chó ăn... Lão Phàn, người của ông làm việc không đắc lực, chúng tôi đã nổ súng rồi mà không giữ được người."

"Chân tay lóng ngóng, thực sự làm trò cười cho hai vị rồi... Yên tâm, tôi đã rải người ra, từ Nhạc Lạc Bình tới, thôn, bất kể là hiệu thuốc, trạm y tế, trạm xá, còn cả nơi khám bệnh chui, chỉ cần tìm lần lượt từng nơi, lo gì không moi được y ra."

"Phàn  lão đại, ông nói xem chuyện này phải xử lý ra sao mới không để lại hậu họa?" Liêm Tiệp nghe nói có dự phòng thì càng yên tâm:

"Cái này khó nói lắm, chẳng may trên đường không cẩn thận xô chết, không bất cẩn ngã xuống giếng, hiện giờ trị an kém thế này, gặp phải cướp, bị đâm vài nhát cũng có khả năng.  Lộ Châu có trăm vạn người, chết một hai người, hay mất tích một hai người, không có gì to tát." Phàn Ngũ Nghĩa nói chuyện rất khách khí, có điều kiểu khách khí này làm Liêm Tiệp sởn gai ốc, tuy đoán ra phép tắc của thế giới ngầm, nhưng khi tiếp xúc, vẫn làm hắn khiếp sợ.

Có điều cứ nhắm mắt lại liền hiện lên hình ảnh Đơn Dũng ngang nhiên đổ dấm ra trước cổng, nghĩ tới cảnh Lư Nhục Hương bị đập tan tành, hắn biết nguồn gốc của Lư Nhục Hương. Không giải quyết tên đó e rằng mãi mãi không được yên lành, dù không vì chuyện kinh doanh, riêng việc nhiều lắm gặp trở ngại ở Lộ Châu, đủ khiến hắn muốn kẻ nào đó vĩnh viễn biến mất.

Tuy chột dạ, nhưng cảm giác sảng khoái lạ thường làm hắn quên hết thảy.

Không lâu sau tới trại chăn nuôi Đông Minh, chủ trại Vương Lợi Minh đứng ở cửa đợi. Không xuống xe, Liêm Tiệp định đi xuống thì Phàn Ngũ Nghĩa đã ngăn cản, ra hiệu ở trong xe nói chuyện. Trước kia Liêm Tiệp từng tới đây, bị tên gian thương này xẻo, có thể kiếm một đồng là tuyệt đối không kiếm tám hào, vậy mà lần này tên gian thương như đổi tính, chủ động tới cười nịnh:" Giám đốc Liêm nói gì thế, sáng mai tôi đưa thịt tới cho anh, giá ưu đãi, anh yên tâm, nhất định là giá ưu đãi, anh thế nào cũng hài lòng.  Anh xem chúng tôi còn có bảy tám chục con chưa xuất chuồng, đủ anh dùng cả tháng.... Vâng vâng, tôi sẽ mang tới đúng giờ ạ."

Chậc, chuyện làm ăn này chẳng còn gì mà bàn nữa, Bạch Hoành Quân đe dọa vài câu, ấn cửa sổ lên, quay đầu thấy ông chủ Vương Lợi Minh vẫn còn chổng mông cung kính, Bạch Hoành Quân cười lớn:" Anh Liêm, anh xem, đơn giản thế thôi, kinh doanh kiếm tiền tôi không bằng anh, nhưng làm chuyện này, anh không bằng tôi."

"Sao cậu làm được thế?" Liêm Tiệp kinh ngạc không thôi:

"Liêm công tử, tời buổi này chỉ cần xem hiệu quả, quả trình có thể lược bỏ." Phàn Ngũ Nghĩa nói đùa:

Ông chủ Vương đứng nhìn xe đi, quay đầu lại mặt chuyển sang sợ hãi, có hai chiếc xe tới trước rồi, đỗ trong trại, tám tên hung hãn đứng ngồi ở đó, ông ta bất giác sờ má bị tát vẫn còn rát. Con mẹ nó, đám người này thật độc ác, tới một cái là không nói không rằng chụp một miếng vải ướt lên đầu sau đó tát liên hồi, kết quả bên trong sưng rồi, bên ngoài nhìn không có gì khác lạ, lúc đó ông ta mới biết, mìn chọc vào họa rồi.

Đánh rất có hàm lượng kỹ thuật, sau đó còn lái xe đắt tiền tới, Vương Lợi Minh biết đám lưu manh tới gây chuyện kia là cùng một bọn, quay về trại, ông ta tựa học sinh phạm lỗi, khom người nói:" Đại ca, anh nói với ông chủ Liêm... Chuyện này..."

"Không sao nữa rồi, xem đi, thế này có phải tốt không, sao cứ phải làm gian thương." Tên râu cá trê hài hước vỗ vai ông chủ Vương, trước khi lên xe còn quay đầu làm ông chủ Vương giật mình, chỉ nghe tên đó nói:" À phải, tôi chưa tự giới thiệu, tôi làm trông cửa ở hội sở thương vụ Đường Hối, có chuyện ông cứ tới tìm tôi, không thì báo cảnh sát, để cảnh sát tới tìm tôi cũng được, cứ nói là tôi tát sưng mặt ông.... Có điều lần sau tôi tới thì không đơn giản là sưng mặt nữa đâu. Đi thôi, ông chủ Vương, hẹn gặp lại."

Một đám XHĐ rất lịch sự, lúc đi còn vẫy tay chào, hiển nhiên có chỗ nên không cần phải sợ. Vương Lợi Minh máy móc đáp lời, tiễn đám sát thần đi, nhìn đám công nhân thập thò trốn tránh, biết chuyện này mình không ứng phó nổi, chán nản thở dài.

Sớm biết thế này đã bán cho Lão Sử rồi, giờ chẳng kiếm được đồng nào còn bị tát sưng mặt.

Đùng nói báo cảnh sát, nói ra cũng xấu hổ lắm.

…………… …………….. ……………

Vấn đề lớn nhất là nguồn hàng đã được giải quyết nhẹ nhàng, Liêm Tiệp và Phàn Ngũ Nghĩa thế là kết mối giao tình, tới hội sở Đường Hối trò chuyện. Trên người Liêm Tiệp cũng có thứ mà Phàn Ngũ Nghĩa hứng thú, ví dụ như đám thế gia công tử giao du rất rộng, người trong vòng tròn này, có nhu cầu rất lớn với thứ trong tay ông ta. Còn về phần Liêm Tiệp nghe ra, Phàn Ngũ Nghĩa chịu khó thỉnh giáo chuyện làm ăn, có ý đầu tư, hắn đâu ngốc, biết đám XHĐ làm tới mức nào đó liền muốn tẩy trắng. Người thành phố hâm mộ người ở quê, người ở ghê lại tìm mọi cách leo vào thành phố.

Thế nên hai bên trò chuyện vô cùng hợp khẩu vị, khoảng hai tiếng trò chuyện, Phàn Ngũ Nghĩa nhận mấy cuộc điện thoại, cơ mà nhìn dáng vẻ thì biết là chưa có tin tức gì, khiếm Liêm Tiệp không khỏi nghi ngờ năng lực của ông ta.

Nói ra thì Phàn Ngũ Nghĩa không hề lười biếng chút nào, từ chỗ Bạch Hoành Quân biết được thân phận cha con Liêm gia, hơn nữa biết hắn rất có tiềm lực dê béo, liền ra sức giúp giải quyết vấn đề. Toàn bộ người và xe trong tay Phàn lão đại đã được huy động, mười mấy người, bảy tám xe, đi meo theo các bệnh viện, trạm xá, nhà thuốc từ Nhạc Lạc Bình về thành phố, không tìm thấy người bị súng bắn.

Thế người đâu rồi?

E là không dễ tìm, đường quốc lộ dẫn tới Nhạn Lạc Bình là dải đồi núi, nếu mất máu nhiều quá dẫn tới hôn mê, hay sợ quá chạy vào núi cũng không chừng, Phàn Ngũ Nghĩa đưa ra n lý do, trước tiên tiễn khách đi, sau đó gọi người ở trại chăn nuôi Đông Minh ra, rải hết ra tìm kiếm.

Ngoại ô, trời đêm ánh sao lấp lánh, đồi núi liên miên chỉ còn là bóng đen lờ mờ dẫn tới phương xa vô định, cho dù có căng mắt nhìn vẫn chỉ thấy núi đồi, đêm đầu hè se se lạnh. Đóng cửa xe lại, đội trưởng Triệu Gia Thành hỏi:" Ở đâu?"

"Đi về phía trước, hình như không phải đoạn đường này." Lôi Đại Bằng ngồi ghế sau nói, mắt đảo trái đảo phải, bộ dạng ngu ngốc, làm Triệu Gia Thành rất hoài nghi liệu tên này có biết đường thật hay không nữa. Quay đầu nhìn Khúc Trực đi cùng ra hiệu đi về phía trước, không hỏi tên ngốc nữa.

Nửa đêm không ngờ tên ngốc này tìm tới nhà, Triệu Gia Thành giật mình, đi cùng còn có một cảnh sát của trung tâm giám sát, té ra họ là anh em thân thiết. Chuyện họ kể càng làm hắn giật mình, thế mà lại có người bị bắn, đó là Đơn Dũng mà hắn chú ý rất lâu. Sự mẫn cảm nghề nghiệp khiến hắn hiểu, chuyện này không phải giả, còn liên quan tới nhiều nghi vấn, hơn nữa Lôi Đại Bằng còn nói cung cấp chứng cứ vụ nổ súng, Triệu Gia Thành không thể không tin, gọi theo đội viên, cùng Lôi Đại Bằng và Trương Vệ Hoa đi tìm người.