← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 243 Muôn người chỉ trích thật đáng lo. (6)

Đơn Dũng chẳng quan tâm người thực sự đứng sau lưng Lý Mân Liên là ai, chỉ cần biết kết quả phù hợp với tâm ý thôi:" Có thể tiết lộ thực lực của cô rốt cuộc tới mức nào không? Giờ Liêm gia đã yếu thế thấy rõ, đừng để chúng trở mình cắn trả thì thảm cho tôi lắm."

"Anh chủ yếu là lo cha mẹ của ba thằng nhị thế tổ kia chứ gì?" Lý Mân Liên bĩu môi hỏi:

"Đúng!" Đơn Dũng thừa nhận, sợ chính là sợ loại chơi bất chấp hậu quả đó:

"Anh đúng là thông minh nhất thời, hồ đồ cả đời, tôi biết anh không tin vào tính công bằng của pháp luật, nhưng đả kích một người đâu chỉ có luật pháp." Lý Mân Liên giải thích:" Hai tên khác thì tôi không biết, có điều cha Điền Hồng Khôi là Điền Tu Thành được xác nhận rồi, là sở trưởng sở giao thông tỉnh, đúng là chức cao quyền lớn. Nhưng không thể không nói, vị trí càng cao, càng như đi trên băng mỏng, nếu ngay lập tức có thể áp chuyện này xuống, tôi không có gì để nói. Nhưng bây giờ đồn công an Bắc Trại bắt được cả người lẫn tang vật, tin đưa lên ĐTH tỉnh, ông ta vẫn chẳng biết gì, tôi hỏi anh khi tin phát ra, người cực lực giúp ông ta che giấu nhiều hơn hay người ném đá xuống giếng nhiều hơn?"

Đơn Dũng đúng là không nhìn thấy điều này, gật gù:" Thế thì tốt rồi, nếu không ta không thể không cúi đầu trước dư luận, vậy không thể dùng quyền lực giải quyết vấn đề. Ấy, nói không chừng còn trút giận lên Lão Liêm, nói như thế thì nhẹ việc cho tôi quá, ha ha ha. "

Lý Mân Liên thu PDA lại, hứng thú nhìn Đơn Dũng:" Nói đi, bước tiếp theo chuẩn bị làm thế nào?"

"Tạm thời xem sao đã, làm việc giống ủ dấm ấy, phải đợi quá trình lên men, xem sau khi tin tức phát ra, hiệu quả thế nào mới quyết." Đơn Dũng đứng dậy chuẩn bị đi mới nhận ra Lý Mân Liên vẫn nhìn mình nãy giờ:" Sao thế, tôi biết thân thể tôi đẹp, nhưng có cần dùng ánh mắt mê mẩn đó nhìn tôi không?"

"Mặt anh dày thật đấy." Lý Mân Liên làm động tác nhổ phì:" Tôi chỉ lấy làm lạ, sao anh nghĩ ra được lắm trò méo mó như vậy, chuyện hôm nay làm tôi cười chảy nước mắt. Lại còn đi tố cáo nữa, thật là giống."

"Hoàn cảnh nào thì bồi dưỡng ra con người nấy thôi, nếu cô bị người ta dày vò cho chỉ còn hai bàn tay trắng, nếu cô cảm nhận được ánh mắt khinh bỉ, thương hại, xem thường của người ta. Nếu cô vì vất vả kiếm ít tiền mà bị người ta sỉ nhục, cô sẽ phải giơ nắm đấm lên. Nếu cô từng cảm thấy gọi trời không được, gọi đất chẳng thưa, sau đó cô chưa bị thời thế đè bẹp, cô sẽ biết làm sao tự vùng dậy thôi ..." Đơn Dũng hời hợt tổng kết quả:" Cuối cùng cô sẽ giống tôi bây giờ, cảm thấy mình là kẻ khốn kiếp, có điều về sau tìm nguyên nhân, hẳn là sẽ đổ cho hoàn cảnh sống bên cạnh quá khốn kiếp."

Nói xong mở cửa rời đi, Lý Mân Liên đứng ngây ra tại chỗ, nhìn Đơn Dũng được hai đại hán kia bảo vệ bên cạnh xuống lầu lên xe. Nghĩ tới y suýt nữa bị chết dưới súng của người ta, cố không thấy chuyện Đơn Dũng làm buồn cười nữa, cuộc đời này đúng là rất khốn kiếp, nhưng còn may, có người còn khốn kiếp hơn, ít nhiều vẫn còn hi vọng.

*** ****

" ... Thưa quý vị khán thính giả, bây giờ là thời gian chuyên mục pháp chế, tôi là Tiểu Vân, tin rằng các vị khán giả hay lên mạng không xa lạ gì đoạn video phía dưới. Theo như thống kê của cảnh sát mạng, từ tối qua tới trưa nay, lượng người xem và chuyển đăng đã vượt quá 50 vạn, có điều câu chuyện đằng sau video thì ít người biết tới. Chuyện này xảy ra vào chừng 16 giờ hôm qua, địa điểm là huyện Trường Tử thành phố Lộ Châu, khiến cơ cấu công an coi trọng cao độ, vào 0 giờ cùng ngày, tức là 8 tiếng sau khi chuyện xảy ra, người dân và cảnh sát phối hợp bắt giữ thành công ác đồ nổ súng, tiếp theo đây mời xem phỏng vấn từ tuyến đầu ..."

Đào Thiên Hạc đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế sô pha, lười nhác đổi kênh liên hồi chẳng biết xem gì đột nhiên mắt mở to, co biết chuyện này, Tiền Trung Bình vì Mặc Mặc có tham dự nên gọi điện cho Đào Thành Chương hỏi ý kiến, hai cha con họ đã đi tự thú. Không ngờ nhanh như thế được đưa lên ĐTH tỉnh, Đào Thiên Hạc ngồi bật dậy như lên cơn thần kinh, gọi:" Cha, cha, mau tới đây xem, vụ án nổ súng lên ĐTH tỉnh rồi."

Đào Thành Chương đang ở thư phòng chạy ra, cũng mở to mắt nhìn ngây người, ba chiếc xe trên TV phù hợp với xe trên video. Người, súng đều lướt qua trong quá trình giải thích, nghe nói là bị cảnh sát đồn công an xã Bắc Trại phối hợp với người dân bắt giữ, còn hai người nữa đang bỏ trốn. Rõ ràng là chuyện rất quỷ dị, qua tô vẽ của cuộc phỏng vấn, như thành chuyện lưới trời lồng lộng, kẻ gian khó thoát, sảng khoái lòng người.

Cái gì Đào Thiên Hạc không biết, chứ chuyện này cô rõ lắm, đừng nói ban đêm, cái đám đồn công an xã ban ngày còn tiết kiệm xăng, không thể nào bắt được bọn đua xe này, nếu có chỉ huy thống nhất vây bắt còn tạm, thốt lên:" Bọn chúng thật xui xẻo, lại đi bắn gia súc nhà người ta, tự tìm cái chết."

"Không đúng, không đơn giản vậy đâu." Đào Thành Chương phủ định:" Chiều tối nổ súng, đêm bị bắt, hôm sau lên ĐTH, tốc độ này không bình thường."

"Ý cha là sao?"

"Ý cha là, cậu ta không chỉ có một mình, cậu ta bày đủ mọi trò gây không khí khẩn trương, chỉ đợi Liêm Tiệp giận tới mất trí. Giờ tốt rồi, Liêm Tiếp làm ra chuyện ngu ngốc, hắn làm thế là muốn chôn cả hai cha con hắn ở Lộ Châu rồi." Đào Thành Chương thầm thấy may, từ việc Tần Quân Hổ rớt đài khiến ông ta nhìn ra phong cách của Đơn Dũng, thế hệ trước cảnh cáo dân không đầu quan, nghèo không đấu giàu. Nhưng Đơn Dũng thì bất chấp mọi kiêng kỵ, không thủ đoạn gì không dùng, y chơi như kẻ vong mệnh làm Đào Thành Chương cực ngán, với loại người này y càng thảm sẽ càng lao vào cắn ngắn ta cùng điên dại hơn mà thôi, nhường đi tránh đi có lẽ là tốt nhất, khẽ thở dài:" Cha vẫn không bỏ thể diện xuống được, giờ nhìn lại thì, kỳ thực 300 vạn mua thương hiệu không hề đắt, cậu ta mướn 10 cổ phần Lư Nhục Hương không hề nhiều ... Nói ra thứ cậu ta muốn là nhà cậu ấy xứng đáng có được ... Nhưng muộn rồi, mọi việc đều đã quá muộn."

Đào Thiên Hạc chớp chớp mắt nhìn cha, ông tựa hồ bỗng dưng thêm rất nhiều tóc bạc, càng ngày càng già nua, cô hỏi nhỏ:" Vậy bây giờ anh ta sẽ làm gì?"

"Cậu ta sẽ hủy Lư Nhục Hương, với cậu ta bây giờ mà nói, chuyện đó không khó nữa." Đào Thành Chương tập tễnh bước đi:

Bóng lưng đó trong mắt con gái làm sao cô độc đến vậy, làm cô thương xót, cho dù cái nhà hàng này có được chẳng vẻ vang gì, nhưng đi được tới ngày hôm nay cũng là kết quả dốc hết tâm huyết, ngày đêm vất vả. Đào Thiên Hạc nghĩ vậy lấy điện thoại ra gọi cho Đơn Dũng, cô không biết phải làm gì, nhưng cô không thể cứ trơ mắt mà nhìn như vậy, cô phải làm gì đó vì cha mình, vì cái nhà ngay.

Số điện thoại nhiều ngày không thể liên hệ, bất ngờ thông rồi.

" ..... Theo người phát ngôn của cơ cấu công an chỉ ra, nghi phạm cho dù không nổ súng cũng sẽ bị khởi tố về hành vi sở hữu súng trài phép. Trước mặt pháp luật mọi người đều bình đẳng, không có quan viên hay nhà giàu, càng không có cầu mày. Đồng thời cơ cấu công an cũng kêu gọi cư dân mạng, không nên lan truyền tin đồn, cùng hành động bảo vệ môi trường mạng hài hòa ..."

Giọng nói nghiêm túc đường đường chính nghĩa của người dẫn chương trình cũng vang lên ở gian phòng nghỉ tại Di Long Loan, Lý Mân Liên rất có cảm giác thành tựu nâng ly với Sài Chiêm Sơn, cười lộ hàm răng trắng:" Anh Sài, anh thấy tin này đã đủ mang lại tác dụng quyết định chưa?"

" Còn thiếu một chút." Sài Chiêm Sơn nhấp một ngụm rượu vang nói:

"Thiếu à?"

"Vẫn thiếu một trận giao phong chính diện, nói thế nào thì bây giờ vẫn chỉ là đánh nhau ở ngoại vi, dù ba thằng vô dụng kia bị cảnh sát bắt, Liêm gia bị bao vây từ bề, hắn chỉ cần cắn chặt lấy, thà lỗ không bán, với giá nhà đất hiện nay ở đâu chỉ lên chứ không xuống, hoặc hắn hét giá trên trời thì phải làm sao?"

"Anh đúng là người theo chủ nghĩa bi quan." Lý Mân Liên cười:" Đơn Dũng sẽ có cách."

Sài Chiêm Sơn khinh thường nói thẳng:" Cậu ta không thiếu cách, song cô còn chưa nhận ra à, câu ta giỏi phá hoại, cô nghĩ cho kỹ, với cậu ta mà nói, hủy Lư Nhục Hương, hủy Liêm gia, hủy Đào gia là điều sảng khoái nhất."