← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 244 Muôn người chỉ trích thật đáng lo. (7)

Điều này cũng đúng, nếu phá hoại thì không phải lo nhưng mục đích của cô đâu phải chỉ là phá, Lý Mân Liên nghĩ một lúc không khỏi lo lắng Đơn Dũng cho một mồi lửa hay một khối thuốc nổ, thế thì được không bằng mất. Mà nếu xảy ra chuyện lớn như thế, e tương lai chuyện gì cũng phải hoãn lại. Lý Mân Liên đặt ly xuống nói:" Nhưng tôi đâu không chế được y, ngược lại bây giờ thành ra còn làm chân chạy cho y."

" Còn một khó khăn nữa, phải đề phòng Liêm gia cho cùng rứt dậu, dù sao bây giờ mũi giáo chưa chĩa vào Liêm Tiệp, hắn còn rút được, lỡ chẳng may ép hắn quá, hắn và Phàn Ngũ Nghĩa đạt thành hiệp nghị, kẻ đó tiếp nhận Lư Nhục Hương thì không dễ đối phó đâu. Khả năng thứ hai, trước khi chúng ta ra mặt giao phong chính diện với hắn, hắn tìm được người mua thì phiền, dù sao bán cho ai, bán với giá nào là do hắn tự chủ, khi đó chúng ta phải đánh với đối thủ mời."

"Chuyện này tôi nghĩ tới rồi, không có mấy nhà tiếp nhận đâu, mấy năm trước Phương Vạn Long và Tiền Trung Bình có ký hiệp nghị với anh tôi, chỉ cần Liêm gia không gây khó dễ, tôi có cách để chúng hữu hiệu.  Còn về Phàn Ngũ Nghĩa, tôi cũng có chủ bài chưa dùng. Nếu Tần Quân Hổ tái xuất, không biết có tạo hiệu ứng oanh động hơn cả tin tức này không?"

"Cái gì, cô nói ông chủ Tần sẽ tái xuất ở đây à?" Sài Chiêm Sơn quả thực chấn kinh rồi:

"Đương nhiên, nếu ông ấy không tai xuất, chúng ta làm sao thành chủ nợ lớn nhất, anh đừng quên, Lư Nhục Hương chẳng những chiếm đoạt 2000 tấn thịt đông lạnh, hơn nữa Phương Vạn Long còn thông qua chính phủ khu mua rẻ kho lạnh Tây Uyển. Chuyện này nói hợp lý cũng được, nhưng nếu truy cữu đến cùng, chỗ bất hợp pháp nhiều lắm."

"Vậy thì sao nào, chẳng lẽ đi tìm chính phủ khu nói lý à?"

"Đúng rồi, chính phủ không nói lý, chẳng may họ trở mặt không thừa nhận Thế Long nữa thì sao? Vừa vặn lúc này Liêm gia khó giữ mình, anh nói xem, quyền chủ động có đổi chủ không?" Lý Mân Liên cười bí ẩn:

Sài chiêm Sơn không thông thạo chuyện quan trường hay pháp luận cho lắm, song biết Lý Mân Liên có thể vượt qua mấy cấp phát ra bản tin này, chẳng lẽ để chính phủ khu vào mắt?

Lương Côn Kiêu mỗi lần tới tỉnh tới thành phố đều có lãnh đạo địa phương ra đường hoan nghênh, nếu người này đứng phía sau, hết thảy đều có thể giải thích hợp lý.

Nhìn dung mạo như hoa như ngọc của Lý Mân Liên, Sài Chiêm Sơn thấy hiểu mọi chuyện rồi.

*** ***

".... Hiện giờ hai nghi phạm lọt lưới đang bỏ trốn, theo cảnh sát Lộ Châu phản ánh, thân phận ba nghi phạm dùng súng đã được xác định, bước tiếp theo truy tới nguồn, đào tới rễ, tìm kiếm khả năng tồn tại vụ án khác. Đài chúng tôi sẽ theo dõi cập nhật cho..."

Tạch, Vương Trác đưa tay tắt TV, chỉ xem một nửa, nhưng với thứ đã biết trước nội dung thì có gì đáng nói nữa đâu, đặt điều khiển từ xa xuống, cầm chén trà lên, hỏi:" Chủ tịch Lương, vừa rồi đi tới đâu rồi?"

"Xe lùi hai." Lương Côn Kiêu chỉ nước đi vừa rồi:

Vương Tác nhìn bàn cờ một lúc, nếp nhăn giãn ra:" Xem ra tôi sắp thua rồi."

"Anh không tập trung thì thắng thế nào được chứ." Lương Côn Kiêu cười sang sảng, rót trà cho Vương Trác:

"Dù có tập trung thì cũng không thắng được anh, lần này anh nắm chắc phần thắng rồi chứ?"

"Cũng chưa chắc, còn rất nhiều chuyện phải cân nhắc xử lý, mấy ngày nữa nhà máy cắt băng khánh thành, cha vợ tôi cũng tới tham gia lẽ khánh thành viện bảo tàng phong tục dân gian, càng nhanh càng tốt, không để chậm được nữa. Chơi ván nữa đi."

" Chậm sao được, chỉ một câu của anh, hắn nghe thôi."

"Ha ha ha, giao thông đúng là cái vị trí bị nguyên rủa, liên tục mấy người đứng đầu bị ngã rồi, vị trí béo bở như thế, thiếu gì người thèm khát. Tôi chỉ tìm vài người, tiết lộ vài tin tức thôi, không làm gì cả cũng có người tranh nhau làm. Phía dưới làm bừa thế nào chẳng ai quản làm gì, nhưng nếu hữu dụng với bên trên, vậy thì nhất định có người quản rồi, ha ha ha."

Vương Trác cũng cười, song vẫn thiếu tập trung đi pháo đầu, nói:" Đúng thế, đây cũng là chuyện hợp lòng người, thuận ý dân."

"Chuyện phía dưới thì sao? 50 mẫu của kho lạnh Tây Uyển, hay là treo biển Tả thị, tôi khi đó còn cần Vương Lão giúp đấy." Lương Côn Kiêu nói nửa đùa nửa thật:

"Yên tâm đi, tôi đã tiếp xúc với phía ngân hàng, chủ nhiệm Nguyên đang tới Lộ Châu, tấm màn đen quan thương cấu kết, chiếm đoạt tài sản người dân sắp được vén màn." Vương Trác đi cờ:

Một già một trẻ ngồi ở tầng thượng của khách sạn Long Xương tỉnh thành, vừa ngắm cảnh vừa đánh cờ vừa thưởng thức trà thơm, rất có khí độ ngồi trong màn trướng quyết thắng ngàn dặm...

**** ****

"Cô không định nói gì à?"

Đơn Dũng đang hỏi, không nhìn người tới phía sau, lúc này y đang ngửa mặt nhìn nhà hàng Lư Nhục Hương, chẳng có mấy ánh đèn, đã ngừng kinh doanh bốn ngày, trông hết sức tiêu điều. Nhìn lại mấy năm qua, mỗi lần mệt tới chùn lưng mỏi gối, y luôn tới nơi này xem, khi đó cảnh tượng phồn vinh, ánh đèn như biển, người qua kẻ lại, luôn kích thích sự thù hận của y, khiến y muốn cho một mồi lửa thiêu cháy tất cả, tiếp cho y thêm sức lực tiến tới.

Nhưng bây giờ, khi nhìn nhà hàng ngày xưa thịnh vượng mỗi lúc một đi xuống lại chẳng mang lại khoái cảm mà y mong đợi, chỉ khoét sâu thêm vết thương trong lòng và sự căm ghét. Trong cuộc so đấu này, đôi mắt dã dần dần có thể nhìn thấu bóng tôi trong lòng người khác đang ngày càng mờ mịt, tới mức không thấy cả con đường dưới chân nữa.

Không nói gì cả, Đào Thiên Hạc đứng sau lưng Đơn Dũng chỉ có sự im lặng, vội vội vàng vàng lái xe từ nhà tới đây, không ngờ rằng Đơn Dũng lại đứng ngay trước cổng Lư Nhục Hương. Cô rất muốn nói gì đó, nhưng khi tới trước mặt y rồi lại ấm úng mãi, nhìn y đứng đó rất lâu không nói được lời nào.

Đơn Dũng quay đầu, nhìn thấy Đào Thiên Hạc mái tóc xuôn dài đen như mực, đôi mắt dài, đuôi mắt hơi xếch, đường nét khuôn mặt rất có phong cách, đó là một loại vẻ đẹp khác, cho dù phối hợp với cái miệng lớn, cũng chẳng hề cảm thấy lạc loài, ngược lại thêm phần xinh đẹp. So với vẻ đẹp ôn nhu truyền thống thêm một phần mạnh mẽ, so với nét đoan trang lại có chút lả lơi. Có điều dù là gì lúc này thì giữa mày cũng ngưng kết mối lo không tên, kéo theo trái tim Đơn Dũng, tựa như buồn bã.

"Bị thương có nặng không?" Đào Thiên Hạc từ lúc biết tin đã tự hòi câu này không biết bao nhiêu lần trong lòng rồi, giờ mới hỏi ra được:

Đơn Dũng không ngờ tới cô lại mở đầu như thế, lắc đầu: "Không nặng lắm."

"Anh rất ít khi nói thật, nếu nói không nặng tức là rất nặng rồi." Đào Thiên Hạc tựa hồ lẩm bẩm một mình, đi tới một bước nhỏ, thu hẹp khoảng cách hai người, ngước mắt lên nhìn gương mặt làm cô rung động lẫn sợ hãi.

Câu chuyện hai người bắt đầu vẻn vẹn chỉ bằng một động tác trêu ghẹo, có lẽ chẳng ai ngờ được về sau lại sinh ra nhiều khúc mắc và dằn vặt như thế, cô đang nghĩ, nếu quan hệ hai nhà không phải phức tạp như vậy thì tốt biết bao, có lẽ bọn họ đã trở thành một đôi tình nhân thuần túy.

"Bọn chúng quá đáng lắm, Liêm gia chưa từng làm thế." Đào Thiên Hạc đưa tay nâng khuôn mặt đã gầy dộc đi của Đơn Dũng, cảm nhận được làn ra ram ráp, cảm nhận được xương gò má nhô hẳn ra:

Đơn Dũng không né tránh, ngây ngốc nhìn Đào Thiên Hạc, chưa từng bao giờ được cảm thụ một mặt ôn nhu như vậy của cô, ôn nhu cũng là một loại vũ khí sao? Có điều y lập tức phủ quyết, thầm chửi bả thân vô sỉ, vì y nhìn không ra chút tạp chất nào trong đôi mắt kia.

Đào Thiên Hạc nhón chân hôn lên cánh môi khô của Đơn Dũng, hôn rất dịu dang, khẽ nói:" Tôi không thương hại anh, vì anh và họ làm một loại chuyện giống nhau, cùng là một loại người. Tôi không cầu xin anh, cũng như anh chưa bao giờ cầu xin người khác, tôi cũng không muốn có ai thương hại tôi..."

Rồi buông tay lùi lại định đi.

Đơn Dũng hỏi:" Cô hận tôi chứ?"

"Tôi không biết, nhưng tôi biết khi tôi thích anh nhất, anh lại hận tôi và nhà tôi, anh luôn lừa tôi." Đào Thiên Hạc quay đầu đi, nước mắt không thể khống chế được nữa trào ra, cô lên xe đi một mạch, không quay đầu lại lần nào:

Đơn Dũng đưa tay sờ nơi bị hôn, còn ươn ướt, mang theo sự lạnh lão, tựa nhiệt độ trong tim y lúc này.