← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 245 Một nụ cười xóa hết ân thù. (1)

Cùng lúc ấy, video nổ súng trôi nổi trên mạng đường hoàng đưa lên tin tức của chính phủ, nó rốt cuộc gây ra làn sóng lớn cỡ nào, có lẽ những người thích tìm kiếm niềm vui trên mạng dù bàn tán hay chửi bới, bọn họ chẳng thể hiểu được ý nghĩa thực sự của nó.

Ví như cục công an Lộ Châu lúc này đang mở cuộc họp khẩn cấp, đặt tên là vụ nổ súng 5.1, nhân viên lấy cảnh sát hình sự là lực lượng trung kiên, thời gian phá án được định là 2 tuần, đó là do cục trưởng cục công an vỗ ngực đảm bảo trong văn phòng thị trường. Xảy ra vụ án lớn thế này, trong mắt lãnh đạo, đây là chuyện ảnh hưởng tới việc mời gọi đầu tư của thành phố, tạo ảnh hưởng xấu tới hình ảnh chính phủ. Nếu như không che giấu được nữa, vậy thì phải tra tra hai năm rõ mười, nếu không tổn hại hình ảnh quốc huy tới dư luận.

Thế là chi đội hình sự rối tung cả lên, chi đội trưởng và chính ủy đang bận tiếp đãi phóng viên kênh pháp chế, những phóng viên này không ngờ hiểu vụ án hơn cả cảnh sát, làm mấy vị lãnh đạo bẽ mặt. Hình cảnh phía dưới đã tới xã Bắc Trại thẩm vấn nghi phạm, lúc này thân phận nghi phạm có là cái gì thì cũng không quan trọng nữa, quan trọng là đã dính vào vụ án là phải tra cho rõ, đó là mệnh lệnh của cấp trên.

Trong phòng bao thương vụ của khách sạn Đông Minh, cha con Liêm Kiến Quốc cùng Bạch Hoành Quân và Tiểu Mễ đã đi chơi cả ngày đều ngồi đó im lìm không nói một lời. Thư ký của Lão Điền, cha mẹ của Hậu Tử thêm vào cả nhà Lão Ngoại gọi điện muốn nổ điện thoại của Tiểu Mễ rồi, hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đáng tiếc, mấy người ngồi đây cũng chẳng biết rõ nữa, không ngờ do đồn công an xã bắt được, mà ở cái nơi tin tức bế tắc ấy thành tử huyệt của họ, không biết tin, bọn họ đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để cứu người.

Thế là một đoàn người ở tỉnh thành lên đường tới Lộ Châu.

Hay giống như lúc này ở trong con ngõ tên là Giác Duyên, có hai người đang xem TV, thưởng thức kiệt tác, xem xong, hai người xuống xe, vẫy vẫy tay. Xe phía sau có vài người, đều mặc áo vest, toàn là soái ca nếu ban ngày sẽ có tỉ lệ quay đầu không thấp, nhưng mà buổi tối ngõ sâu thì có chút quỷ dị. Đoàn người đi tới một căn nhà hai tầng cuối ngõ, gõ cửa gọi:" Tôi là Khổng Tường Trung, gọi Triệu Hồng Kỳ ra đây gặp tôi."

Vợ Triệu Hồng Kỳ ra mở cửa, có quen với ông chủ Khổng, liền mời người ta vào nhà, người ta không vào, kiên trì đứng ngoài cửa đợi. Không lâu sau Triệu Hồng Kỳ khoác áo chạy ra, luôn mồm nói khách quý tới nhà, không đón từ xa thật thất lễ. Đối với người bạn của ông chủ trước này, hắn không rõ lai lịch, song không dám trêu chọc vào loại người này.

Không ngờ Khổng Tường Trung rất khách khí nói:" Tôi không vào nhà nữa, có một khoản sổ sách phiền giám đốc Triệu tính hộ cho."

"Sổ sách gì, chúng ta đâu có qua lại?" Triệu Hồng Kỳ không hiểu:

"Là sổ sách của tôi, cũng tới lúc tính toán rồi nhỉ?" Sau đám nam tử mặc vest có người nói, tức thì những người khác tránh đường:

Triệu Hồng Kỳ vừa nhìn thấy người có, sợ hãi bao chùm toàn thân, chớp mắt người nhũn ra tại chỗ, bị mấy nam tử mặc vest đưa lên xe.

Chính là Tần Quân Hổ, mặc dù đã để râu, nhưng Triệu Hồng Kỳ vẫn nhìn một cái là nhận ra tay. Khổng Tường Trung nhổ bãi nước bọt:" Cái thằng hèn này, kho lạnh bị hủy hết trong tay hắn."

"Chỉ cần người còn thì còn có thể gỡ lại. Đi thôi Lão Khổng, kẻ nào ăn bao nhiêu thì sẽ phải nhả ra bấy nhiêu." Tần Quân Hổ khoác vai chiến hữu già lên xe, biến mất trong màn đêm:

Với rất nhiều người mà nói, một màn kịch mới sắp vén lên.

…………. …………

"Chát!" Một cái tát đanh gọn truyền ra từ một căn phòng cả đêm không tắt đèn, lẫn trong đó là tiếng khóc của nữ nhân.

Bạch Hoành Quân rùng mình, muốn đứng dậy, nhưng bị mấy cặp mắt nhìn chằm chằm vào, bất an ngồi xuống. Bị tát là Tiểu Mễ, Tiểu Mễ họ Mễ, người tát cô là Lão Mễ, mặt bị rỗ, trung niên nam tử tướng mạo không ra tát con gái xong rồi mắng:" Người biến mất cả một ngày sao không gọi điện về nhà?"

Bị mắng một cái Tiểu Mễ sợ tới ngừng khóc, Lão Mễ quay đầu nhìn sang nhìn một bà già mặt đen xì, rất giống kiểu tiêu chí cho tuổi tiền mãn kinh. Đó là mẹ Hậu Tử, không giận mà tự có uy, bà không nói gì trừng mắt với Bạch Hoành Quân, ánh mắt này khiến Bạch thiếu gia im thin thít.

Hùng hổ nhất là Lão Mễ, Bạch Hoành Quân loáng thoáng nghe nói, ông già này bề ngoài thì kinh doanh sản nghiệp văn hóa, thân phận thật sự là làm mối lái, dựa vào quan hệ với nhà Hậu Tử, ăn không ít, nghe nói nhờ khoản hỗ trợ người nghèo, xây dựng hạ tầng, bồi thường đất ruộng làm biến thành nhà giàu thực sự. Cơ bản là rương tiền của Hậu gia, nếu không đã chẳng đem con gái mình cho thằng nghiện Hậu Tử chơi bời.

Tiểu Mễ lại bị mắng, thút thít khóc kể chuyện đã xảy ra, làm mười mấy người có mặt ở đó mặt đen xì mắt xanh lét, con nhà mình là cái thứ gì bản thân quá rõ, xô xe nổ súng, không sai được, chính là bọn chúng. Mẹ Hậu Tử không nói, mẹ Lão Ngoại cũng im lặng, đoán chừng đã đoán ra là trò của con mình rồi, thế là Bạch Hoành Quân mừng thầm, chuyện lớn lên không phải là không có chuyện tốt, đó là tạm thời ai cũng lo, không trút giận lên mình. Đợi Tiểu Mễ trình bày xong lau nước mắt tới lượt Bạch Hoành Quân, dù có chuẩn bị, vẫn bị hơn mười cặp mắt nhìn vào làm run lên từng chập.

Mẹ, dì, chị Hậu Tử; mẹ, cậu, em họ, chị họ của Lão Ngoại, thêm vào mẹ, em họ Đại Khôi, còn có người cả người chưa gặp, riêng lái xe đã bảy tám người. Bạch Hoành Quân không dám che giấu gì cả, đem chuyện đầu đuôi nói ra, nhưng khéo léo lược bỏ chuyện Liêm Tiệp xúi bẩy đám kia, chỉ nói là đám anh em họ thấy tên đó chướng mắt, cho nên húc xe nổ súng dọa y. Nhưng mà có làm sao đâu, súng săn thỏ mà, bắn chết người sao được. Hơn nữa Hậu Tử và Lão Ngoại khôn ngoan, khẳng định là không sao, hiện giờ quan trọng là Đại Khôi rơi vào tay cảnh sát nhà quê, mau nghĩ cách kéo ra, nếu không hắn khai cả đám thì phiền. Dù sao giờ chuyện đã lộ ra tới mức này rồi, tiếp theo người ta đào sâu hơn, mấy nhà đều ở vị trí người khác thèm muốn, phải cố kỵ chứ.

Đương nhiên là thế rồi, nếu không hôm nay mới chẳng có người cha nào tới, Bạch Hoành Quân thầm đắc ý, có đội chi viện lớn thế này, nói không chừng còn thu được kết quả bất ngờ ấy chứ.

Sốt ruột nhất hiển nhiên là nhà Đại Khôi rồi, nghe Bạch Hoành Quân kể quá trình, không ngừng gọi điện nhỏ giọng thì thầm. Khi bọn họ tới là quá nửa đêm, lúc này chỉ tìm được người cùng hệ trong hệ thông của mình thôi, nhưng giao thông và công an không cùng hệ thống, muốn tìm người phải đợi sau trời sáng.

Không có tin thì chuyện liền bế tắc, Bạch Hoành Quân nói xong một cái, nhưng người hoặc đứng hoặc ngồi kia mồm năm miệng mười, nào là hỏi có quan hệ với công an Lộ Châu không, nào là hỏi ai tìm sở tỉnh, tóm lại là bất kể là quan vệ vòng vèo nào, nhất định phải tìm tới. Mẹ Hậu Tử xuất thân quan hoạn bảo mọi người ghi ra hết quan hệ, chẳng may dùng tới, có thể cứu được mạng đấy. Đám người đó ai nấy lo âu, Bạch Hoành Quân chưa bao giờ thấy họ lo lắng như thế. Trước kia xảy ra chuyện đều là chuyện nhà người ta, tốn ít tiền là áp xuống được hết. Không ngờ tới khi chuyện xảy ra với mình lại là thế này, ít nhất nhìn mẹ Điền Hồng Khôi vừa gọi điện vừa lau nước mắt, ai cũng xót xa.

Lúc này thì nhà quan hay nhà dân thì giống nhau cả, bất kể là vì mình hay vì con cháu, ai mà muốn nếm thử tư vị lao ngục chứ? Không hoảng mới lạ.