Q2 - Chương 246 Một nụ cười xóa hết ân thù. (2)
"Tiểu Bạch, cháu ngồi im đó, dì hỏi cháu." Mẹ Hậu Mụ và Lão Mễ thương lương chốc lát, đột nhiên gọi Bạch Hoành Quân tới. Giờ không phải là lúc dì dì cháu cháu thân thiết như bình thường rồi, Bạch Hoành Quân làm ra vẻ ngoan ngoãn lắng nghe. Mẹ Hậu Tử nghi ngờ hỏi:” Dì hỏi cháu, mấy đứa các cháu đang chơi vui vẻ ở Nội Mông, sao lại chạy tới Lộ Châu? Còn nữa, vì sao ba đứa kia đứa thì bị bắt, đứa thì bỏ trốn mất dạng, còn cháu thì bình yên ở đây? Tối hôm đó cháu làm cái gì?"
"Chuyện này ..." Bạch Hoành Quân á khẩu, chuyện hắn lo lắng nhất vẫn tới, ít nhất chuyện tìm người XHĐ thì hắn không dám nói ra, đây là kỵ húy của người làm quan.
Hắn vừa ú ớ một cái, mẹ Hậu Tử biết ngay là nãy giờ hắn không nói thật rồi, hừ một tiếng, Lão Mễ vẫy tay gọi con gái:" Tiểu Mễ, con lại đây ... Nói rõ với dì Tuyền, không phải con đi chơi với anh Hậu Tử ở Nội Mông à, sao lại tới Lộ Châu? Sao lại tự nhiên đi kiếm chuyện với người ta, có quen biết không?
"Là ... Là do Liêm Tiệp gọi anh Hậu Tử và anh Đại Khôi tới." Tiểu Mễ rụt rè đáp:
Chuyện này mẹ Hậu Tử biết ít nhiều, truy hỏi:" Vậy vì sao đi truy tìm người không liên quan."
" Liêm Tiệp nói cái gì mà có người cứ gây phiền phức cho Lư Nhục Hương, bảo anh Hậu Tử giáo huấn y ... Nổ phát súng bắn bị thương người kia, hình như là không có chuyện gì xảy ra, tối hôm đó cháu và anh Hậu Tử ... Cháu ngủ, hình như là Liêm Tiệp và anh Bạch vội vàng gọi anh Hậu Tử, nói là xảy ra chuyện đồi, bảo họ chạy mau, anh Hậu Tử bảo cháu về tỉnh thành sau ... Cháu liền ..." Tiểu Mễ bớt đi đoạn cô và Hậu Tử ngủ với nhau:
Nhưng ai mà để ý tới cái chuyện đó, mẹ Hậu Tử nổi cơn tam bành, cầm chén trà đập choang một cái vỡ tan tành, thở hồng hộc:" Tiểu Bạch, đi, gọi cha con Liêm gia tới đây gặp dì ... Cục trưởng Liêm giỏi lắm, làm công tác chống tham nhũng tới nhà tôi rồi cơ đấy, đúng là giỏi kiếm người gánh tội, lấy con tôi ra làm tốt thí à? Đi mau!"
Bạch Hoành Quân như được đại xá, chạy vội khỏi phòng, hắn xuống lầu thì phát hiện trời tờ mờ sáng, bị nhốt trong phòng cả đêm, ngáp liên hồi, cảnh giác nhìn bốn phía, cứ như lên cơn thần kinh cho rằng có người theo dõi mình, nấp ở góc hành lang gọi điện.
"Anh Liêm, hỏng rồi, mẹ Hậu Tử nổi giận bảo anh và cha anh tới gặp dì ấy ... Ôi, em có nói gì đâu ... Chuyện này anh không hiểu, có Tiểu Mễ, cô ta lúc nào chả bám lấy Hậu Tử, giấu sao được? Với lại Hậu Tử và Lão Ngoại không rõ tung tích, không sốt ruột sao được? À phải rồi, anh nhờ Lão Phàn tìm kiếm có tin tức gì chưa? Thế giờ phả làm sao? Sống không thấy người, chết không thấy xác, thế này chẳng phải là dày vò người ta à?"
Nhỏ giọng nói chuyện, nói xong Tiểu Bạch suy sụp ngồi bệt xuống đất, đợi cha con Liêm gia tới, chuyến tới Lộ Châu đúng là đen như chó vậy, vừa mất anh em vừa mất mặt, mà chưa biết có kết quả hay không? Nếu hai người kia chạy được thì còn đỡ, nếu bị cảnh sát tóm thì phiền, chẳng may mà bị người ta ... Tiểu Bạch rùng mình đứng bật dậy ... Cái đó hắn không dám nghĩ, nhưng không khống chế được mà nghĩ, mày xô xe người ta, bắn người ta, ai dám bảo người ta không dám thịt mày? Điêu dân Thượng Đảng vang danh thiên hạ, nếu không làm sao nơi này thành khu cách mạng chống Nhật dữ nhất, người ta ngay cả quỷ Nhật Bản còn chẳng ngán.
Mẹ nó, sao mà đen thế chứ.
Bạch Hoành Quân vỗ trán liên hồi, chửi bao lần than bao lần thì vô kế khả thi, lúc này chỉ mong trời sáng, mối quan hệ của mấy nhà kia phát huy tác dụng. Nhưng tác dụng tới mức nào, chuyện đã lớn tới thế này rồi, đây là dấu hỏi chấm.
…………… …….
Ban mai hé lộ, gà trống gáy sáng, một vầng mặt trời đỏ rực leo lên đỉnh Hắc Nha Sơn, lúc này đồ tể Sử Gia Thôn đem thịt tươi và thịt ngâm vận chuyển đi gần hết. Vì ngày lễ, lượng giết mổ tăng lên, cho nên mỗi ngày trời chưa sáng đã bắt đầu bận rộn, chiêu đãi người buôn thịt từ thành phố tới, những tiểu thương này tuy vất vả chút, đi lại mấy chục km để kiếm mấy đồng giá chênh lệch. Nhưng đồ tể Sử Gia Thôn đều rất lành nghề, so với lò mổ nhỏ ở thành phố, thịt lóc ra tươi ngon hơn nhiều, lại không cân gian bán thiếu, bớt tranh cãi.
Thời gian qua vì hợp đồng đảm bảo cung ứng, Sử Gia Thôn chẳng những kiếm được danh tiếng, mà buôn bán cũng kiếm không ít, bây giờ người ra người vào ngày ngày tấp nập đông vui.
Khi Tần Quân Hổ và Khổng Tường Trung xuống xe thì đã là 7 giờ 15, hai nhìn cảnh tượng người xe ra vào mà thèm đỏ mắt, có lẽ đây chính là điều mà bọn họ mong ước bao năm, không ngờ cuối cùng lại được thực hiện trong tay người khác, hơn nữa còn ở nơi cách thành phố xa như vậy.
Tần Quân Hổ mặc áo thể thao, đầu có mũ chùm, hai người cố ý né tránh người quen tới lấy thịt, tán gẫu với người trông cửa, trông cửa nghe nói là đã hẹn trưởng thôn, liền dẫn đi tham quan.
Xưởng thịt ngâm hơn 1000 mét vuông, cho dù là tháng 5 phương bắc vẫn mang theo hơi lạnh cũng không cản được hơi nóng từ trong xưởng tỏa ra, bên mấy cái bếp lớn bốc hơi nghi ngút, toàn bộ là những đại hán mình trần bóng nhẫy, cơ bắp cuộn lên, thi thoảng có giọt mồ hôi nhỏ xuống đất. Cả xưởng tràn ngập trong mùi thơm của thịt, thịt rời nồi đem ép cũng là khối lớn 1 mét khối.
Tần Quân Hổ nhìn mà thèm hết sức, khẽ nói:" Thấy chưa Lão Khổng, đầu óc con lừa già khôn ra rồi, phối phương thêm máy móc, chỉ vài năm thôi, Sử Gia Thôn sẽ thành long đầu thịt lừa Thượng Đảng ... À, mà chẳng cần vài năm đâu, giờ đã là vậy rồi."
Nói là tán dương, nhưng mà giọng chua lè, Khổng Tường Trung là người trong nghề, đánh giá:" Nơi này có đất, có nước, có điện, lại không thiếu công nhân lành nghề, chi phí giảm xuống thấp nhất. Tới đây nhập thịt chỉ tồn thêm ít tiền xăng, nhưng đem so với mình mua lừa tự mổ thì lãi hơn nhiều, thế nào chẳng thu hút người ta."
"Chẳng cần thịt cũng lãi, có tấm da lừa là đủ hồi vốn, lại còn bao nhiêu lòng, xương như vậy. Mỗi ngày gia công chắc trăm con nhỉ?" Tần Quân Hổ hỏi:
Trông cửa xòe bốn ngón tay ra, vênh váo đáp:" Ít nhất 400 con."
"Đáng nể!" Tần Quân Hổ giơ ngón cái lên, trong lòng chấn kinh không nhỏ:
Từ xưởng thịt ngâm đi tới lò mổ phía sau, đây là sở trường của Sử Gia Thôn, treo lừa, ấn cổ, xẻ thịt, hơn ba mươi người tạo thành một dây chuyền giết mổ vô cùng lưu loát. Dù hai người họ là dân trong nghề lâu năm mà nhìn những đôi tay cầm dao thoăn thoắt kia cũng phải hoa cả mắt. Thậm chí còn mở cả nơi gia công da lừa rồi, mấy người đang cạo máu sót lại trên da lừa.
Tần Quân Hổ và Khổng Tường Trung nhìn nhau, tâm ý tương thông, đem so với trình độ của đồ tể nơi này, năm xưa bọn họ khác nào chỉ biết cầm dao chém lừa, nói tới giết mổ gì đó thì xấu hổ quá rồi.
"Tôi rất tò mò đầu óc Lão Sử làm sao lại thông suốt như vậy, năm xưa tôi cũng nói với ông ta chuyện đem chăn nuôi và giết mổ kết hợp, nói chưa được ba câu bị ông ta chửi rồi." Tần Quân Hổ nhớ lại chuyện cũ, hai người tựa hồ không có ân oán gì không thể gỡ bỏ, chỉ là đôi bên chưa bao giờ tin tưởng nhau:
Khổng Tường Trung khịt mũi, nhổ bãi nước bọt:" Lão già đó cũng chẳng phải thứ tử tế gì, nói không chừng kẻ chơi chúng ta có phần lão. Cái trại của tôi, tới giờ chưa biết sao lại đổ."
"Đương nhiên là có ông ta, có điều chỉ cần Sử Gia Thôn còn đó, ông ta luôn ở thế bất bại, chúng ta chẳng làm gì nổi." Tần Quân Hổ quay sang an ủi:" Khúc mắc nên cởi bỏ không nên thắt vào, chúng ta cũng bắt nạt người ta không ít, đại thể mà nói là hòa."