← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 247 Một nụ cười xóa hết ân thù. (3)

Tham quan một vòng, lại tới tầng hai khu văn phòng xưởng, trông cửa rót cho cốc nước nóng, vừa chạm môi thì Lão Sử tới, hai người từ cửa sổ nhìn thấy Lão Sử ngồi cùng xe chở lừa, nhàn nhã hỏi trông cửa, nghênh ngang đi lên khu văn phòng. Tần Quân Hổ và Khổng Tường Trung đứng dậy đón, gặp nhau ở hành lang, cách mấy mét, hai bên trừng mắt nhìn nhau, có lẽ có bất ngờ, nhưng hình như cũng chẳng bất ngờ.

Sử Bảo Toàn chỉ chòm râu của Tần Quân Hổ cười, lại chỉ Khổng Tường Trung, chẳng biết nghĩ tới cái gì, cười càng to:" Hai thằng con lừa này chẳng đứa nào tốt, lại gom thành một đôi rồi, bắt đầu giở trò rồi đấy, lại có ai đó sắp gặp xui xẻo."

"Chưa chắc, làm gì có ai xui xẻo hơn chúng tôi, ông mà chướng mắt gọi 110, cảnh sát tới bắt tôi ngay." Tần Quân Hổ nói đùa:

Sử Bảo Toàn khoác tay:" Ai thích gọi đi mà gọi, lão tử trên bái trời, dưới bái đất, bao giờ phải cầu tới chính phủ chứ? Đã biết tôi không phải là người tốt, tới đây làm cái gì?"

"Tới cám ơn ông." Tần Quân Hổ cười thiện chí, có lẽ nửa năm trốn chạy làm ông ta hiểu ra rất nhiều thứ, đặc biệt là lão già bề ngoài thô lỗ, kỳ thực tâm kế đa đoan này:

Ông Sử nhíu mày:" Cám ơn cái gì?  Người Sử Gia Thôn xưa nay không đi thi ân cũng không cần báo đáp, làm việc bằng lương tâm, kiếm cơm bằng bản lĩnh, thích làm gì thì làm là được, không cần cám ơn."

"Ông đúng là miệng xà tâm phật, mặc dù ông ép tôi ký hợp đồng cung ứng hàng, tôi hận tới nghiến răng nghiên lợi. Nhưng tôi biết, công cắt đứt ảo tưởng cuối cùng của tôi, nếu không tôi chẳng có ngày hôm nay, ông còn nhờ cảnh sát đưa tôi đi, sợ tôi xảy ra chuyện chứ gì? Nếu tôi không nhìn ra ý tốt của ông thì mấy chục năm sống uổng rồi." Đường sống cuối cùng không ngờ lại là đối thủ nhiều năm, nếu khi đó ông ta cứ lấn cấn về giá trị số thịt đông bỏ lại, sớm muộn cũng lộ tẩy.  Khi đó có đám người hau háu nhìn vào số thịt trị giá mấy nghìn vạn đó, vì nó giết người phóng hỏa cũng dám làm.

Vì thế mà hôm nay Tần Quân Hổ tới nhà cám ơn, sự phức tạp trong đó một lời khó nói hết.

Sử Bảo Toàn xưa nay sống hay suy nghĩ đều đơn giản, gạt đi:" Tôi nói rồi, kiếm cơm bằng bản lĩnh, làm việc bằng lương tâm, ông không cần trước mặt một trò, sau lưng lại chơi trò khác. Bất kể ông về để làm gì, tôi tiếp hết, còn uất ức muốn thấy lão già này ra khai đao cũng được, thừa lúc tôi chưa nhắm mắt, chúng ta chơi xem."

"Thôi đi, ai chơi nổi ông, chúng tôi còn muốn sống vài ngày nữa." Khổng Tường Trung nhổ phẹt một bãi rất bất thiện:

Câu này coi như lời khen, Sử Bảo Toàn cười phá lên:" Con lừa này xem ra khôn hơn chút rồi đấy."

Tần Quân Hổ xen vào:" Ông Sử, tới giờ tôi còn có chuyện không hiểu, có thể chỉ giáo không?"

"Nói, khỏi phải khách khí."

"Người đâm sau lưng tôi, ông có phần, vì sao cuối cùng tha cho tôi một đường sống lại là ông? Cái vùng thôn quê mênh mông thế này, ông muốn tôi biến mất dễ lắm mà."

"Đâm ông là do ông nợ tôi, biết nợ gì không? Ông câu kết với quan viên cảnh sát đối đầu với thôn tôi, hại người trong thôn tôi không ít, mười năm qua chúng tôi kinh doanh không ra khỏi thôn, bị đám đại hộ dắt mũi đi. Con mẹ nó đáng đời ông." Sử Bảo Toàn hùng hổ chửi:" Còn tha cho ông vì tôi thấy thằng con lừa ông cũng coi là hảo hán, bỗng dưng biến mất im lìm thế cũng hơi ủy khuất, thế nào cũng phải oanh liệt phơi xác đầu đường mới xứng. Không thể nào lại để sống là hổ, chết là chuột được." Sử Bảo Toàn chẳng bận tâm thái độ của người khác, có sao nói vậy:

Tần Quân Hổ mặt lạnh lùng, mấy chục năm lăn lộn khí thế vẫn còn, nhưng với tên thổ phỉ già này, luận khí khái gì thì còn kém lắm.  Ngẫm lại những lời này, mỉa mai cũng là tán thưởng, vì thế cơn giận bốc lên một cái cũng tan ngay, cười lớn:" Người hiểu tôi chính là con lừa già ông đó, lần này tôi nhất định phải làm cho oanh liệt, có điều tôi đúng là mù mắt, mấy chục năm qua không biết nhận ông làm đại ca, sao? Giờ còn có cơ hội không?"

Nói rồi đưa tay ra, với thân phận hiện giờ chẳng cố kỵ chuyện giao lưng cho đối phương, Sử Bảo Toàn căn bản không cần suy nghĩ, đưa bàn tay thô ráp ra nắm chặt lấy tay ông ta.

Ba người đi vào phòng, không khí hoàn hoãn, nếu đã về rồi chuyện phải làm sẽ rất nhiều, điều phải nói cũng rất nhiều.

...........................

Gà gáy tới lượt thứ ba, lừa kêu năm lần, còn có cả lợn cái khụt khịt húc dưới cửa sổ. Tới khi bị bà Sử cầm cái chổi quất cho kêu thảm thiết, Lôi Đại Bằng bị mặt trời chiếu tới mông mới chịu bò dậy, vẫn còn mơ hồ sau khi say, lắc lắc cái đầu, nhìn bên cạnh có người nằm hét lên:" Á, em bảo làm sao gặp ác mộng bị đàn lừa đuổi, té ra là anh ngủ ở bên cạnh."

Là Đơn Dũng nằm đó, đã thức rồi, nhưng mí mắt chẳng thèm nhúc nhích lấy một cái:" Cậu tưởng anh muốn chắc, thằng chó nhà cậu miệng thì ngáy, mông thì phun rắm, nửa đêm còn nói mơ, coi anh mày là em Lương, anh mày bị hành cả đêm không ngủ được còn chưa nói đây này."

Lôi Đại Bằng cười hô hố:" Anh xem cái giọng anh ủy khuất chưa, làm như bị thất thân cho em vậy. Ha ha ha, nói không chừng anh còn nhân lúc em say rượu mà phi lễ em ấy."

"Dậy đi, đừng ba hoa nữa, hôm qua bảo cậu về nhà rồi cơ mà, sao lại còn uống rượu với thôn dân?" Đơn Dũng ném quần áo cho Lôi Đại  Bằng:

Lôi Đại Bằng vừa mặc áo vừa nói:" Không thể trách em được, người trong thôn hiếu khách như thế, nhà Sử Lại Đầu giết con chó, em ăn một cái quên luôn về nhà."

Lý do này chắc chắn không phải bịa, Đơn Dũng rất hâm mộ cái thẳng này, mở mắt nghĩ tới ăn, nhắm mắt là ngủ, trong lòng trừ ăn chỉ có gái, chẳng chứa thêm cái gì khác. Chứ không à, bà Sử vừa gọi ăn sáng một cái là nó chạy mất rồi, lại nhận mẹ nuôi rồi, mẹ nuôi nấu cho bát cháo nóng, thế là Lôi Đại Bằng múc bát thật to, ngồi ở cửa Sử gia húp ngon lành.

"Ê, Bảo Quý, đi đâu đấy, đợi anh với." Lôi Đại Bằng đang ăn thì nghe thấy tiếng mô tô, nhìn ra thấy chiếc xe địa hình bốn bánh của Sử Bảo Quý đang nổ máy lên đường, gọi với theo:

Tiểu Bảo Quý quay đầu lại:" Lên núi bắt gà rừng, anh đi không? Trong rừng mùa xuân nhiều thứ này lắm."

"Đi, đợi anh với..." Lôi Đại Bằng thế là lại quen béng chuyện về nhà rồi, kệ cháo còn nóng bỏng miệng, ra sức húp, hỏi Đơn Dũng:" Đản ca, anh đi không, làm vài con gà rừng, tối nhắm rượu."

"Gà rừng phải đợi tới mùa đông mới ngon, gà mùa xuân có mùi hôi, thỏ có mùi cỏ, ăn không thích. Mùa này đi bắt cá chạch mới thích." Đơn Dũng rõ ràng không định đi:

Lôi Đại Bằng chỉ nghĩ tới chơi, vứt luôn bát đấy chạy:" Kệ anh ấy, anh ấy có muốn đi cũng đếch được, chân bị người ta bắn què mẹ nó rồi."

Tiểu Bảo Quý nhe răng cười xin lỗi Đơn Dũng rồi chở Lôi Đại Bằng ngồi ghế sau, bà Sử định chạy ra dặn dò vài câu thì hai thằng đã đi xa rồi. May mà có đứa trẻ lớn trong thôn đi theo nên không lo. Bà Sử thu bát Lôi Đại Bằng bỏ ở sân, nhìn Đơn Dũng đứng ở chân tường tắm nắng húp cháo, định hỏi gì đó nhưng nhớ tới lời chồng dặn nên lại thôi. Thằng bé này trông vừa mắt lắm, nhưng mà không cùng đường với người nhà quê như họ, nếu để con gái đi theo nó, bà Sử cũng phải cân nhắc.

Đơn Dũng không biết mình là đề tài bàn tán trong nhà người ta, y ở lại Sử Gia Thôn cũng là do bất đắc dĩ thôi, hiện giờ trong lòng nhiều việc, đương nhiên chẳng tâm tư đi nghĩ chuyện ngoài. Húp hết bát cháo thì ông Sử cũng ngâm nga trở về, tay còn cầm quả dưa hấu chín sớm, ném cho bà Sử bảo trưa ăn cho mát, hỏi Bảo Quý đi đâu rồi? Nghe nói là đi chơi, ông già nổi giận mắng thằng súc sinh không học hành tử tế, chỉ biết chơi. Mắng chán rồi gọi Đơn Dũng lên lầu.