Q2 - Chương 248 Tự gây họa tự chịu. (1)
Ông già đợi Đơn Dũng ở cửa cầu thang, đợi y đi lên làm ngay cho một câu khiến y suýt ngã lăn xuống:" Tần Lão Hổ về rồi, vừa xong cùng Khổng Tường Trung tới tìm tôi."
Đơn Dũng kinh hãi tới không khép miệng lại được, cho dù đã tính tới chuyện này, nhưng người đó bất ngờ xuất hiện vẫn khiến y hết hồn:" Họ nói gì?"
"Chẳng nói gì, chỉ tán gẫu một chút."
"Bác Sử, bác xem, đánh hổ không chết giờ thành họa rồi, trước kia xử luôn ông ta có phải tốt không, cháu cảnh báo bác rồi, ông ta thích đánh cược, không thua sạch không chịu thôi, có cơ hội sẽ quay lại."
"Đúng là thế thật." Sử Bảo Toàn rót cốc nước, ra hiệu cho Đơn Dũng ngồi xuống, trịnh trọng nói:" Nhưng mà cậu nghĩ tới chưa, trừ là đại họa của chúng ta, cũng tương đương để lại một mối họa cho Lư Nhục Hương, cho nên tôi thấy giữ lại thứ này tốt hơn là trừ đi. Đấy, giờ tác dụng hiện ra rồi, lúc quan trọng chúng có một cường địch, há chẳng phải chúng ta có thêm viện binh.... Cái này tốt hơn cậu bày trò bán người ta vào mỏ lậu, chuyện đó nguy hiểm đấy."
Í, Đơn Dũng đột nhiên phát hiện ông già mù chữ này ở mặt nhìn nhận sự việc còn hơn y một bậc, ít nhất là tầm nhìn cao, đó là tích lũy của mấy chục năm kinh nghiệm. Thả Tần Quân Hổ đi làm Đơn Dũng luôn thấp thỏm, giờ xem tình thế, không chừng lại có lợi.
Hoặc có thể nói bằng cách khác, giang hồ có thể không bàn đạo nghĩa, nhưng không thể không nói lợi ích, người ta quay về vẫn là trục lợi, chứ không phải liều mạng vì chút hiềm khích.
Bình tĩnh nghĩ chốc lát Đơn Dũng liền hiểu ra mục đích của Tần Quân Hổ, bật cười nói:" Vậy cháu đoán ông ta tới tỏ thiện chí, tránh trêu chọc vào Sử Gia Thôn để bị ăn đòn, đúng không? Ông ta sợ rồi."
"Ha ha, đúng, loại người này không sợ quan, không sợ cảnh sát, chỉ sợ thổ phỉ, chúng ta không thèm nói lý với ông ta, mày chọc vào tao, tao đánh bỏ mẹ mày, thế thôi." Ông Sử khoái nhất món đó:
"Vậy cháu đoán ông ta định tóm lấy chuyện kho lạnh và thịt đông lạnh để công kích, đúng không, hai vụ mua bán đó thuần túy là đen ăn đen, ăn cho Tần Lão Hổ thảm luôn. Ông ta tìm được cơ hội trở mình, dù không có thì ông ta cũng sáng tạo ra cơ hội, nếu không loại tâm cao khí ngạo như ông ta không tha thứ cho bản thân." Đơn Dũng suy đoán:
Ông Sử giơ ngón cái lên, khuyến khích:" Đúng, đoán tiếp đi, vẫn còn..."
"Còn sao?" Đơn Dũng ngẫm nghĩ, liên tưởng tới Lý Mân Liên:" À, ông ta đã trải sẵn đường về rồi, chỉ đợi Lư Nhục Hương suy yếu là cho một đòn đánh gục, món tiền bẩn kia chắc kéo hết cả đám vào. Mà khi đó bác chỉ kiếm lợi nhuận thịt lừa tăng giá, không liên quan. Dù có lấy tiền thì Đào Thành Chương cũng trả với hình thức tiền hàng, bác không sao cả, dù có thì Tần Lão Hổ cũng giấu cho bác."
Ông già vỗ đùi chan chát, liên tục nói:" Đúng, quá đúng rồi, đúng là thế đấy, ông ta bảo sẽ không kiếm ăn ở thịt trường thịt lừa nữa."
"Ha ha, chỉ là ân tình thuận thế mà làm thôi, ông ta có muốn thì bây giờ nguồn hàng, thị trường, kênh tiêu thụ đều hướng về Sử Gia Thôn. Ông ta muốn lật ngược lại cũng phải mất vài năm mới có thể, nên ông ta dứt khoát bỏ luôn, tìm cơ hội khác." Đơn Dũng nói tới đó đột nhiên sinh cảm xúc, khen ông già một câu:" Bác, không thể không bội phục bác, đôi khi khoan dung có tác dụng hơn cay độc, có thể bỏ qua thù oán với Tây Uyển, lòng dạ bác không phải thường đâu."
"Ừ, câu này còn giống tiếng người." Sử Bảo Toàn nghe mà vui vẻ:" Tôi cũng không phải là một lòng hướng thiện, nhưng có vài việc đừng làm thái quá, cho dù lừa được tất cả mọi người nhưng sao lừa được bản thân. Rồi sẽ có một ngày nhớ tới, đau đầu lại áy náy."
"Vâng, cám ơn bác nhắc nhở, cháu tự biết." Đơn Dũng biết ông ta ám chỉ việc bán hai thằng khốn kia vào mỏ lậu:
"Hôm nay thì sao, cậu định làm gì?"
"Hôm nay cháu thấy bất kể mình có làm gì hay không, bọn chúng e rằng đã sợ bóng sợ gió không dám làm gì rồi. Ha ha ha, thế này đi, đưa điện thoại Tần Lão Hổ cho cháu, cháu tặng Lừa Trọc và Hoa Liễu cho ông ta, để ông ta như hổ thêm cánh, hơn nữa bác nuôi họ lâu như thế, nói ra là có ân với họ... ngoài ra thì cháu còn muốn đợi thêm đã."
"Đợi gì?"
"Đợi cơ hội, Liêm gia không ngốc, thấy tình thế không ổn, chẳng may chó cùng rứt dậu, có thể làm ra loại chuyện gì, cháu cũng chịu. Nghỉ ngơi một ngày vậy, cháu tìm thú ý, lưng cháu hơi ngứa, để ông ấy cho ít thuốc, thuốc của thú y đụng là không tệ, cháu định ở đó một ngày, nhờ ông ấy thư giãn gân cốt, thông kinh mạch... Bác cũng nghỉ ngơi đi..." Đơn Dũng kiếm cớ sức khỏe không tốt đi Trước:
Ông già nghi ngờ, tò mò, lại lo lắng, nhìn Đơn Dũng ra ngoài, gọi điện cho người bám theo, không rời một bước, nếu y rời thôn là phải ngăn lại, ngăn không được thì báo cho ông.
Quả nhiên một lúc sau báo cáo về, Đơn Dũng đúng là tới nhà thú y nằm trên giường nhiệt hoạt mạch, ông già ấy giờ mới yên tâm, rồi lại không hiểu, sao mình phải lo cho thằng con lừa đó, sợ y xảy ra chuyện.
…………….. ……….. ……
"Chính là hai người này, nghi phạm đã xác nhận, khớp với đăng ký xe, hắn là Hậu Vọng Kinh, biệt hiệu Hậu Tử. Người còn lại là Yến Trọng Quang, nhìn tướng mạo đặc trưng của hắn, da rất trắng, cho nên gọi là Lão Ngoại. Theo Điền Hồng Khôi khai, hôm đó còn có hai người nữa, một là bạn gái của Hậu Tử, tên Mễ Tâm Tâm, một là Bạch Hoành Quân. Tối ngày xảy ra chuyện Bạch Hoành Quân thông báo bọn chúng rời đi, bản thân Bạch Hoành Quân và bạn gái ở lại Lộ Châu... Tình huống đại khái là như thế."
Triệu Gia Thành ngồi xuống, nghi phạm đã không cầm cự nổi nữa, nên khai hết rồi, nhưng khai ra càng làm cảnh sát bó tay, bối cảnh trong nhà lớn khiếp người, toàn là quan nhị đại. Lúc khai ra những điều này, Điền Hồng Khôi cười gằn khiêu khích, Triệu Gia Thành nổi giận, thiếu chút nữa ném hắn về đồn cảnh sát xã cho người ta xử lý.
Đương nhiên, Điền Hồng Khôi cũng chẳng có kết quả gì tốt đẹp, mặt sưng vù, toàn thân thương tích không nhẹ. Đồn công an xã nói là do quần chúng đánh, Điền Hồng Khôi tố cáo là đồn công an cũng đánh. Triệu Gia Thành đoán là cả hai phía đều đánh, nhưng chọc không nổi điêu dân đành kiếm chuyện với cảnh sát.
Báo cáo xong Triệu Gia Thành ngồi ở cuối hàng, cục công an thành phố phái tới một vị phó cục trưởng đôn đốc xử lý, chi đội trưởng Phùng tất nhiên là dẫn đầu, còn điều tới một đám nhân viên hình sự. Mấy vị trên thành phố đi điều tra hiện trường luân phiên báo cáo một phen, phó cục Cao chỉ thị phải nhanh chóng bắt được hai nghi phạm bỏ trốn. Chi đội trường Phùng gặp khó, truy tìm nghi phạm như chó nhà tang thì dễ, muốn bắt quan nhị đại thì khó. Đề nghị tra từ ngoại vi, ra tay với bạn gái Hậu Vọng Kinh và Bạch Hoành Quân. Không ngờ phó cục Cao phủ quyết, nói hai người kia cùng lắm là người làm chứng thôi, giờ có băng ghi hình rồi, nhân chứng quan trọng gì nữa, quan trọng là bắt được họ Yến, kẻ nổ súng.
Đúng là người ngoài nghề dạy người trong nghề, càng dạy càng hoang đường, vị phó cục chẳng hiểu làm sao thăng từ huyện lên này hoàn toàn là dân ngoài nghề, mở mồm ra là đại cục, đóng miệng vào là hài hòa. Nghe cái là biết ngay là lãnh đạo nói mồm của cơ cấu tương quan nào đó, nói nửa ngày trời, chẳng nói tới phương hướng điều tra, chỉ biết ra thời hạn, trong vòng ba ngày phải tìm ra nghi phạm lẩn trốn, nếu không chúng ta không cách nào ăn nói với quần chúng nhân dân.
Họp suốt hai tiếng liền chỉ nói được đúng cái thời hạn còn lại là phun rắm, tan họp chi đội trưởng Phùng gọi Triệu Gia Thành ở lại, an bài:" Tiểu Triệu, bỏ hết vụ án khác trong tay cậu, toàn lực điều tra tung tích hai người này... Sắp nổ tung cả rồi, hôm nay ban lãnh đạo cục đóng máy tập thể, vì hai người này mà điện thoại sắp bị gọi cháy máy."