← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 249 Tự gây họa tự chịu. (2)

"Nhưng tra thế nào?" Triệu Gia Thành hỏi, nói ra là do bọn họ chuốc lấy, ngay từ đầu lấy đoạn phim kia về khống chế nghi phạm liên quan thì giờ không có chuyện gì. Nói ra chính cảnh sát họ sợ phiền hà ngầm thả cho nghi phạm, trốn, giờ thì hay rồi chuyện biến thành phức tạp gấp bội:

"Tra thế nào là sao?" Chi đội trưởng không hiểu.

"Ý tôi là, tra theo kiểu nhân khẩu mất tích, hay là tra theo kiểu truy nã nghi phạm, hai thứ này có phương thức và lực độ khác nhau. Nếu chỉ là tra mất tích thì chỉ chúng ta tra, cảnh sát phía dưới không ai để ý. Nếu mà tìm tội phạm truy ngã thì khác, không ai dám lơ là." Triệu Gia Thành nhắc:

Chi đội trưởng ngẫm nghi, đây đũng là vấn đề, nhưng trên hội nghị lãnh đạo không dặn, chỉ bảo tìm người ... Chú ý là "tìm người", chứ không phải bắt về quy án. Châm chước hồi lâu, ông ta vẫn không dám quyết:" Các cậu cứ tìm trước, tôi đi xin chỉ thị rồi quyết định, bắt đầu từ người báo án ở xã Bắc Trại hôm đó."

"Vậy thì khó lắm, từ lúc chuyện xảy ra tới giờ đã 30 tiếng, họ mà nấp bên đường, bắt bừa một cái xe nào đó qua lại thì chẳng biết đã chạy tới đâu rồi." Triệu Gia Thành theo lý thường mà đoán thôi:

Chi đội trưởng đắng mồm, chính ông ta là người lộ tin ra cho lũ khốn đó chạy chứ ai, giờ mình ăn đủ trái đắng mình trồng:" Chắc chắn là không phải chạy về nhà, nếu không thì sao còn nhiều người gọi điện lên cục như thế."

Đây là điều chắc chắn, nếu chạy thoát rồi sẽ liên hệ với trong nhà nhờ chùi đít, đám hoàn khố đó trừ bản lĩnh ăn bám gia đình còn biết cái gì nữa, rời gia đình chúng chỉ là thứ rác rưởi không đáng một xu.

Chi đội trưởng lại ghé tai nói nhỏ lo lắng của mình :" Trọng điểm là tra xem bị hại hay bị bắt cóc rồi, nếu là xảy ra án trong án thì phiền to. Mấy nhà đó toàn lai lịch lớn, các cục trưởng Lưu cũng không chống nổi đâu."

Triệu Gia Thành về đội, hắn cũng luôn thấy trong chuyện này có vấn đề nào đó rất khó nói, tuy tuyên truyền là dân cảnh phối hợp bắt ác đồ cầm súng, nhưng từ bằng chứng thực chất không nhìn ra điểm này, hoàn toàn là thôn dân gặp phải đàm người hoảng hốt bỏ chạy kia. Mà đám thôn dân này .... Là Sử Gia Thôn, Sử Gia Thôn nằm ở phía tây bắc, cách nơi xảy ra sự cố những 21 km.

Đây là một cái bẫy, có kẻ đang báo thù.

Triệu Gia Thành sau khi về văn phòng nghiền ngẫm hồi lâu liền đưa ra kết luận này.

Nhưng chuyện này làm sao thực hiện được? Triệu Gia Thành nghĩ thế lấy bản đồ ra, tay di theo từng con đường tới tỉnh thành, một cái, hai cái, ba cái ... Nếu là mai phục cạm bẫy vậy thì phải mai phục nhiều đường, nếu không làm sao ngăn nổi mấy chiếc xe việt dã tốc độ cao như thế.

Không thể nào! Triệu Gia bật cười bởi suy nghĩ ngớ ngẩn của mình, dù huy động toàn bộ lực lượng cảnh sát thành phố cũng khó mà ngăn cản một đám tội phạm đang muốn chạy trốn nữa là.  Với lại vì sao không bắt cóc cả ba mà lại bắt có hai, giao một tên lên đồn? Rốt cuộc là nhân lúc loạn lạc bỏ trốn hay là bị bắt cóc, hay là biết gây chuyện lớn rồi nên không dám liên lạc về nhà ... Không đúng, đám ăn hại đó trừ liên hệ với trong nhà thì còn biết làm gì nữa?

Đù các loại mâu thuẫn, dù là khả năng nào cũng tồn tại cả đống vấn đề, Triệu Gia Thành vỗ đầu mãi mà chẳng nghĩ ra, gọi thêm vào người, tới đồn công an Bắc Trại xem trước đã.

........... .............

"Con ơi, con không phải bị người ta hại rồi chứ?"

"Chị Tuyên, chúng ta làm sao bây giờ, Lão Yến vẫn chẳng nghe ngóng được tin tức gì?"

"Làm gì được nữa chứ, đợi thôi."

Hai bà mẹ nước mắt ngắn dài, Liêm Kiến Quốc coi như chẳng phải làm gì nữa, ngồi nghe chửi mắng là đủ rồi, bọn họ ép Lão Liêm phải nghĩ cách. Lão Liêm cũng nóng máu, bất kỳ ai quen biết có thể gọi ra tên, chỉ cần ở Lộ Châu là ông ta gọi điện hết rồi. Có người nói là liên quan tới vụ án trọng đại, bị cảnh sát bí mật giam giữ, có người nói là bị thôn dân đánh chết rồi cảnh sát che giấu không dám nói ra, còn có tin bị kẻ thủ giết rồi. Đủ các loại tin đồn thêm vào suy đoán làm hai bà mẹ sợ chết khiếp, quay sang trách móc Lão Liêm rồi lại gọi điện cho chồng, giục chồng xong lại mắng Lão Liêm.

Bị một đám nương tử quân dày vò, Liêm Kiến Quốc sắp sụp đổ rồi.

Một người còn dễ đối phó, chứ một đám nữ nhân thì đừng mong lừa được họ, không chỉ Liêm Kiến Quốc, con ông ta cũng không thoát, bị mẹ, chị Hậu Tử rồi mẹ, em họ, của Lão Ngoại, thêm vào đám thân thích, mỗi người một câu, chửi rủa, dè bỉu, mỉa mai, tư vị không dễ chịu chút nào. Từ tám giờ bị gọi tới đây thẩm vấn, dù thái độ rất tốt, vỗ ngực đảm bảo Hậu Tử và Lão Ngoại chạy rồi, không sao hết, cũng vẫn không được tha thứ.

Chứ không à? Mẹ Hậu Tử lại lần nữa như lên cơn thần kinh hỏi: "Cậu nói thật cho tôi đi, có phải đám Vọng Kinh xảy ra chuyện rồi không, các người đều giầu tôi ... Cậu nói đi, có phải là giấu tôi không?"

"Không phải đâu dì Tuyên ..." Liêm Tiệp vừa nói một câu liền bị nước bọt đám nữ nhân phun vào mặt, rối rít né tránh:

Họ không tìm thấy liền đổ cho anh, không có cách nào thì ép anh, anh gọi con nhà người ta tới, giờ mất tích rồi, họ không tìm anh thì tìm a? Cả mạng lưới quan hệ lớn không tìm ra được, đám nương tử quân lấy cha con Liêm Tiệp ra trút giận.

Có câu cấp sinh trí, Liêm Tiệp trong lúc bị xô qua đẩy lại kêu lên :"Có cách rồi."

"Cách gì?" Mọi người cấp thiết hỏi:

"Thông báo rao vặt." Liêm Tiệp nói:

Lời vừa ra khỏi miệng, ai nấy thất vọng, ông Mễ khinh bỉ:" Cảnh sát đang tìm chúng đấy, cậu sợ cảnh sát không bắt được chúng sao?"

"Chú Mễ, bây giờ không có tin tức gì cả, chúng ta làm cách nào? Cháu không nói là rao vặt bình thường, cháu đang nói tới treo thưởng." Liêm Tiệp như bắt được cọng cỏ cứu mạng, tâm tư xoay chuyển nhanh chóng:" Bọn họ mà rời Lộ Châu, thế nào cũng liên hệ với trong nhà, mà bây giờ lại không liên hệ, cháu nghĩ bọn họ đã nấp ở đâu đó rồi ... Thế này đi, chúng ta nâng cao phần thưởng, cung cấp tin tức thì cám ơn 5 vạn ... Không, 10 vạn. Biết tung tích thì 50 vạn ... Động viên toàn bộ đưa tin lên mạng, lên báo, phát trờ rơi cháu không tin Lộ Châu bé xíu thế này mà không ai nhìn thấy ... Huống hồ Lão Ngoại, à không tướng mạo Tiểu Yến rất đặc trưng, ai gặp một lần là khó quên, chỉ cần biết ở đâu, chuyện tiếp theo không phải là dễ nhiều rồi sao?"

Ồ, có vẻ như là cách hay.

Liêm Tiệp thấy đa số đã động lòng, nói tiếp:" Phải làm thật nhanh, đã hơn 30 tiếng rồi, bọn họ càng ở ngoài lâu càng nguy hiểm, tránh đêm dài lắm mộng ... Huống hồ, họ bắn người ta, nói không chừng đối phương cũng đang truy tìm đấy."

Câu nói này đã phá vỡ phòng tuyến tâm lý của hai bà mẹ, cứ như lên cơn thần kinh thúc giục Liêm Tiệp đi làm. Vậy là tốt rồi, hai cha con Liêm gia rốt cuộc cũng thoát thân, bọn họ còn chưa ra khỏi cửa, đám người kia tóm được cọng cỏ cứu mạng cũng nóng lòng tìm người, cha Tiểu Mễ chạy còn nhanh hơn cha con  họ đã đi lo liệu rồi.

Kịch hay tới nhanh hơn tưởng tượng của Liêm Tiệp, hắn an bài cha mình đi nghỉ, tới gần tra mới nhớ ra chuyện nhà hàng, còn cả chuyện nhờ Bạch Hoành Quân đi tìm Phàn Ngũ Nghĩa, nghĩ cách tìm người, còn cả khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Đủ các loại chuyện dồn dập làm Liêm Tiệp điên cái đầu, sau một hồi cân nhắc, hắn vẫn chuẩn bị về nhà hàng xem sao. Không ngờ vừa rời khỏi cửa, điện thoại của Mễ gia gọi tới, hai người hẹn gặp nhau ở một trung tâm truyền thông ở trung tâm thành phố. Vừa gặp một cái Liêm Tiệp đã sốc tái người, ông Mễ làm việc hiệu suất rất cao, chỉ một tiếng mà từng bó từng bó tờ rơi đã in xong, nhét vào xe Liêm Tiệp 5 bó, bảo hắn phát nhiều vào.