Q2 - Chương 250 Như kim đâm vào thịt. (1)
Cáo từ ông Mễ, Liêm Tập vứt đống tờ rơi ra phía sau xe, vội vội vàng vàng lái xe tới nhà hàng, suốt dọc đường thấp thỏm, gần đây xảy ra chuyện suốt, không biết lúc này thế nào. Vậy mà đến Lư Nhục Hương, bất ngờ phát hiện hôm nay rất bình yên, nhưng lại có một chiếc xe cảnh sát đỗ ở cửa. Vừa mới xuống xe đi tới cửa đại sảnh thì giám đốc đại sảnh chạy ra báo cáo. Liên tiếp nhiều ngày xảy ra chuyện, hôm nay lại không thấy giám đốc Liêm cho nên không dám an bài người đi mua sắm nấu nướng, chỉ tổ chức quét dọn vệ sinh. Liêm Tiệp không trách móc nhân viên, chỉ hỏi xe sảnh sát là sao, giờ hắn hơi chột dạ, chẳng lẽ là Hậu Tử và Lão Ngoại bị bắt đã khai linh tinh làm liên lụy tới hắn rồi.
Hai vị dân cảnh đợi ở đại sảnh, giới thiệu một cái, té ra không phải là đồng bọn khai ra, mà là ông chủ Vương Lợi Minh của Đông Minh tố cáo hắn, thêm vào hôm qua tụ tập gây ra chuyện không nhỏ, chi cục ném cho đồn, đồn phải tới hỏi chuyện. Hai vị cảnh sát nói ra mục đích, thái độ vẫn rất khách khí:" Giám đốc Liêm, chúng tôi hỏi theo thông lệ, cho nên không dám để anh tới đồn, anh có thời gian không?"
Liêm Tiệp nhìn nhà hàng vắng tanh, ủ rũ nói:" Mời, ai nói tôi bận chứ, tôi chẳng bận chút nào, sắp thất nghiệp tới nơi rồi."
Coi đó như một câu nói đùa, hai vị dân cảnh theo Liêm Tiệp lên văn phòng, giám đốc đại đường và mấy đầu bếp thò đầu ra, nháy mắt nhìn nhau, xem ra hôm n ay không kinh doanh, khỏi bận rộn.
Thành quán tính rồi, chẳng ai định làm việc, nhưng đúng ngày hôm nay chẳng có chuyện gì, nhưng đến trưa khách tới, còn hẳn một xe khách, nhà bếp trố mắt, có chuẩn bị gì đâu. Hết cách giám đốc đại sảnh rối rít xin lỗi khách, đau khổ sai người đưa khách tới nhà hàng khác, rồi tự chủ trương, treo biển lên.
Tạm dừng kinh doanh!
......................................................
"Hậu Vọng Kinh, nam 24 tuổi, Yến Trọng Quang, nam, 27 tuổi, ngày 2 tháng 5 mất tích ở quốc lộ 209 Lộ Châu, ai biết tin tức thưởng 50 vạn... Liên hệ..."
Căn Oa vô tình nhìn thấy có người dán giấy ở cửa hiệu, đến lúc đi ra thì người ta chạy mất rồi, xé xuống xem liền ngẩn người. Hai tên kia ở đâu, chỉ có vài người biết, Căn Oa tất nhiên là một trong số đó, đi ra sau cửa hiệu, ngó nghiêng không thấy ai mới nói thật nhỏ:" Này Đơn Dũng, tờ rơi tìm người dán tới cửa hiệu rồi, tiền thưởng 50 vạn đấy, bán lỗ quá, được 300... Ha ha ha, tôi nào dám số tiền đó, biết rồi... Cậu đừng ra khỏi thôn, xem chừng lớn chuyện lắm."
Gọi điện xong, đợi ra ngoài thì lạ quá lại có kẻ dán tờ rơi, xé roẹt đi, Căn Oa chột dạ, tim đập thình thịch về hiệu.
Nào đường ngang ngõ dọc, nào ngõ lớn ngõ nhỏ, chưa tới hai tiếng mà tờ rơi đã dán tới bảy tám phần, đều là nhờ địa đầu xà Phàn Ngũ Nghĩa, ông ta sai thủ hạ đi thu gom đám thường ngày dán quảng cáo lại, triệu tập cả trăm người, dùng thời gian ngắn nhất trải tờ rơi khắp Lộ Châu. Vì thế tờ rơi tìm người liền xuất hiện cùng đủ loại quảng cáo, quân y già trị bệnh nam khoa, tái tạo màng trinh, sửa chữa đồ gia dụng...
"Làm vậy có tác dụng không?" Bạch Hoành Quân ngồi trong xe đi xem khắp các con đường, tờ rơi dán rất nhiều phát rất nhiều, nhưng người ta không dám kỳ vọng quá cao, thời buổi này dù là thưởng tiền tươi thóc thật cũng chẳng mấy ai tin:
"Cứ làm thôi, chẳng chắc. Nhưng tôi đã đánh tiếng với các huynh đệ trong giới rồi, nếu thực sự là nấp ở nơi nào đó tại Lộ Châu thì đã có tin, chứ nếu không ở Lộ Châu thì tôi hết cách rồi." Lái xe là Phàn Ngũ Nghĩa, liên tục hai lần làm hỏng chuyện, vị lão đại XHĐ này không dám nói chắc nữa:
"Ông tốt nhất là nên tìm ra, Lão Phàn, nhà Hậu Tử và Lão Ngoại ở tỉnh thành cơ bản không chuyện gì không làm được, ông mà có thể giải vây cho hai nhà đó, sau này không cần phải lén lén lút lút kinh doanh nữa. Cứ bao cái núi hoang bãi sông nào đó cũng có thể trực tiếp cấp tiền cho ông." Bạch Hoành Quân nói không sai đâu, ít nhất nhà Lão Mễ dựa vào đó phát tài:
"Chuyện này cũng khiến tôi bực bội đây, thế này là sao, mười mấy người truy đuổi một, còn làm người của tôi bị bỏng. Có dọa người nuôi lừa thôi mà trăm người kéo tới đánh người của tôi, đánh xong tống vào đồn. Rốt cuộc Liêm gia chọc vào loại người nào, làm sao có nhiều giúp y như thế? Mà sao tôi chưa từng nghe thấy ở Lộ Châu có nhân vật như vậy." Phàn Ngũ Nghĩa lần này thực sự để tâm rồi:" Kẻ đó tên là gì nhỉ?"
Bạch Hoành Quân bấy giờ mới nhớ ra, đủ các loại chuyện làm quên mất cái thằng kia, một thằng khố rách áo ôm, làm sao lọt vào mắt các quý công tử:" Tên là gì nhỉ... À Đơn Dũng, đúng, là Đơn Dũng."
Cái tên này nghe quen tai thật, Phàn Ngũ Nghĩa nhíu mày suy nghĩ rồi đỗ xe bên đường, bấm điện thoại gọi một kẻ tên Đại Đầu Miêu, nói chuyện hôi lâu, cúp máy rồi mặt trở nên nghiêm trọng:
Bạch Hoành Quân chẳng biết gì về Đơn Dũng, hỏi:" Sao thế, ở Lộ Châu còn có nhân vật khiến Lão Phàn phải lo à?"
"Sao lại chọc vào loại người này, đây là thằng vong mạng, bảo sao tôi nghe quen tai thế... Năm ngoái ở quảng trường Bát Nhất, người của Tần Lão Hổ đấu với y, bọn chúng có bốn người chém mười bốn người, không ai thương nặng. Nếu chuyến đó mà chết người thì to chuyện, về sau Tần Lão Hổ tốn bao tiền mới dẹp yên được. Tôi nói này, thân phận chúng ta đi dây vào loại người đó làm gì chứ?" Lão Phiền bực lắm, chọc vào thứ tàn nhẫn đó không phải là tác phong của con cháu nhà quan cho nên ông ta bất cẩn không điều tra trước, không ngờ lại là xương cứng thế này:
"Chẳng phải định giải quyết y ngay sao, ai ngờ xảy ra chuyện lớn thế?" Bạch Hoành quân hơi chột dạ rồi:
Phàn Ngũ Nghĩa nghe vậy càng nóng, thế này khác gì con nít nghịch lửa, không biết nặng nhẹ, giờ lửa cháy lan tới cả ông ta rồi:" Cậu phải sớm nói với tôi chứ, loại vong mạng phải tìm kẻ vong mạng đối phó, một chiêu là giết luôn, để y thoát thì khó rồi... A, không chừng Hậu Tử và Lão Ngoại bị thằng đó thịt đấy, không phải đùa."
Bạch Hoành Quân không tin lắm vào khả năng này:" Y làm sao to gan thế?"
"Kẻ dám cắn Tần Lão Hổ thì không phải loại nhát gan đâu." Phàn Ngũ Nghĩa liên tục dùng ngón tay vuốt mái tóc lưa thưa, nếu là người bình thường, dọa chút là được, có xảy ra sự cố thì bỏ tiền bồi thường là xong, riêng loại liều mạng này là không dễ chơi, ngày nào đó đang đi trên đường bị người ta lao vào đâm một phát, phòng thế nào được:" Nếu là y thì khó chơi rồi, chuyện ở Đông Minh e cũng là do y giờ trò."
"Được rồi, ông đừng chỉ mãi suy đoán hoài nghi nữa, mau nghĩ cách đi." Bạch Hoành Quân càng nghe càng sợ, bực mình nói:
"Không có tin tức thì tôi làm gì được? Người thì trốn mất rồi, không bắt được, dù bắt được, lỡ nhầm người thì sao?"
"Ê, ông là XHĐ đấy, sao lại chơi trò quan liêu thế, trái không được, phải không được, chẳng làm gì luôn cho xong. Hòa thượng trốn thì miếu còn đó, ông cho người tới nhà y không được à?”
“Tôi đâu biết y là ai, các cậu không nói sớm, tôi còn tưởng thằng lưu manh lang thang đầu đường xó chợ gì chứ, nếu biết tên biết tuổi, biết địa chỉ thì chuyện thành ra thế này không?”
“Khi đó tưởng bắn nó một phát là xong rồi, ai ngờ xảy ra lắm chuyện ồn ào thế.”
Hai người đang tranh cãi cù cưa thì Bạch Hoành Quân có điện thoại, thấy là nhà Hậu Tử tọi, vội vàng nhận máy, trong điện thoại dì Tuyên hét lớn:" Hoành Quân, về máu... Có tin rồi, có người nói nhìn thấy Vọng Kinh."
Thế là hai người cuống quít quay đầu xoe, phóng nhanh về khách sạn Đông Minh.