← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 251 Như kim đâm vào thịt. (2)

A lô, đúng, là tôi, là tôi, tôi là phụ huynh phát tờ rơi... Anh thực sự đã thấy à?" Dì Tuyên khẩn trương tới run lên, mấy người bên cạnh ra hiệu đừng dễ tin, nhưng người làm mẹ sao còn để ý được, chỉ mong thấy con ngay:

Điện thoại bật loa ngoài, truyền ra giọng đối phương,  hơi trầm, khàn không nhận ra tuổi tác:" Thấy thì được bao nhiêu tiền?"

"Thế này, anh mà biết chúng ở đâu, tôi trả 50 vạn tiền mặt." Dì Tuyên khẩn trương nói, thực ra từ trưa tới giờ là 4 giờ chiều, đã nhận nhiều cuộc điện thoại, không phải muốn lừa ít tiền thì là loại rảnh qua phá đám:

Đối phương chưa trả lời thì có tiếng gõ cửa, Bạch Hoành Quân vội vàng chạy vào, người trong phòng ra dấu im lặng. Đợi rất lâu đối phương mới nói:" 50 vạn quá ít, nếu cấp 500 vạn, tôi sẽ nói hai tên đó ở đâu."

500 vạn, người trong phòng không dám nói nữa, Bạch Hoành Quân vội lấy bút viết nhanh vài chữ đưa cho dì Tuyên đọc:" Tiền không phải là vấn đề, nhưng tôi làm sao biết cậu nói thật hay giả."

"Cho bà địa chỉ, bà tới xem là biết thật ra, có điều xem rồi giá không chỉ là 500 vạn đâu." Đối phương nói xong cúp máy, người trong phòng chưa kịp phản ứng thì tin nhắn tới.

Địa chỉ, thùng rác số 27, ngõ Tiểu Doanh đường Tân Doanh.

Dì Tuyên và nhìn địa chỉ, nghĩ tới chuyện gì đó kinh khủng ngã lăn ra đất.

………. …….. ………….

"Cái gì, cậu muốn tôi nói lại lần nữa à, cái thằng nhóc này, bị lông lừa nhét vào tai không nghe thấy, hay là ăn thịt lừa nhiều quá, no bụng không có cái buồi gì làm đến trêu lão hán hả?"

Sử Thất Gia tên thật là Sử Sơn Hỏa, già rồi mà nóng tính, mà nóng không phải vừa đâu, cảnh sát tới tra hỏi bị ông mắng cho đần mặt. Mở mồm ra răng không còn lại mấy cái, râu dê vểnh lên ngay cả trưởng thôn Sử Bảo Toàn cũng không dám trái ý ông cụ, vội vàng đưa thuốc. Hút được vài hơi ho khù khụ, lại nhổ vài cục đờm vàng mới nguôi giận phần nào.

Có ai tin ông cụ tám mươi này nửa đêm đánh xe ngăn ba cái xe việt dã không?

Dù sao thì Triệu Gia Thành không tin, Khúc Trực không tin, nhìn cục đờm ông cụ nhổ ra mà buồn nôn, điển hình hộ nghèo nhà nát, là ông cụ độc thân, nhận nuôi một đứa con trai, giờ vẫn độc thân. Nhà của hai nam nhân độc thân đừng mong dọn dẹp gọn gàng, khá hơn chuồng gia súc chút, mùi thì không khác là bao.

May mà trưởng thôn còn phối hợp, ghé tai ông cụ nói vài câu, có vẻ thuyết phục, ông cụ mới bực bội kể lại chuyện một lần, đại khái không khác là bao so với lời khai có trên đồn. Có điều Triệu Gia Thành hỏi, đêm hôm khuya khoắt, sao cụ lại đi lên quốc lộ.

Ông cụ đáp:" Đi chở vỏ trấu, xe hỏng trên đường."

"Sao có mấy chục người trong thôn cùng đi."

"Xe hỏng giữa đường, nói có nghe không thế, cái thằng nhóc này ngu thế nhở, không gọi người làm sao mà kéo về?"

"Thế khi đó cụ nhìn thấy người ở trên xe xuống không?" Triệu Gia Thành nén giận hỏi:

" Tối lửa tắt đèn, thằng con lừa bắn tôi một cái, còn để ý nhìn sao được." Ông cụ phủi sạch liên quan, đã thế còn tóm cổ Triệu Gia Thành:" Đừng có chỉ giỏi nói miệng, la của tôi còn nằm trong chuồng, thằng buồi nào đền đây?"

Xung quanh nhao nhao cả lên.

" Đúng thế, ai đền la cho cụ Thất?"

" Con la đó theo cụ Thất bảy tám năm rồi, còn thân hơn vợ đấy."

Vèo, cụ Thất vơ gậy ném thằng ngốc vừa ồn ào:" Phì, la làm sao so với vợ được."

"..."

Một đám lớn bé vào hùa hò hét ầm nhà, có người bênh vực cụ Thất, có người đơn thuần thấy ầm ĩ thì hùa theo, có thành phần hùng hổ gây hấn, cứ như chỉ muốn lao vào đấm cảnh sát. Thế này còn hỏi ra cái gì nữa chứ, Triệu Gia Thành bị ông cụ tóm cổ áo lôi kéo, sinh ra vài phần căm ghét, khó lắm mới thoát được, tạm biệt trưởng thôn. Lại hỏi vài đương sự hôm đó, nói là giúp việc trong cửa hiệu ở thành phố, thế là lại vội vàng về thành phố.

Ba cảnh sát hình sự tra từ xã Bắc Trại tra tới hiện trường rồi tới Sử Gia Thôn, trắng tay trở về. Lên xe Khúc Trực cứ ngọ nguậy, gãi ngứa, hoài nghi có rận nhảy lên người mình.

Triệu Gia Thành cảm khái:" Đây là vụ án khó nhất mà tôi từng tiếp nhận, tôi thấy, trong thôn thế nào cũng có người biết chuyện, nói không chừng là cố ý chặn xe, nhưng làm sao biết được xe sẽ đi qua đây?"

"Biết thì sao nào, anh không thấy đám đó vây quanh chúng ta đùa cợt à, căn bản không coi cảnh sát ra gì." Khúc Trực nóng nảy nói:

Đồng nghiệp lái xe nói:" Thế còn là tử thế chán, người Sử gia chỉ nhận người thân không nhận pháp luật, không cách nào nói lý với họ đâu."

Hết cách, nơi này là mảnh đất lành của kẻ vô pháp luật, ba thôn bốn trang thì họ Sử là họ lớn nhất, men theo núi đi ra mới phát hiện, địa thế nơi này như răng chó, núi liên miên kéo dài mấy chục km, trong tầm mắt cỏ rậm rạp cao nửa người, nếu không có con đường thôn mới làm này, vào đây chẳng phân biệt được đông tây nam bắc.

Đúng là sơn cùng thủy tận.

"Nơi quỷ quái này dù đưa cả trung đội cảnh sát vũ trang tới đây cũng như muối bỏ biển." Triệu Gia Thành nhìn địa hình mà cảm khái lần nữa:

Bất kể anh có muốn thừa nhận hay không, một loại quy tắc không thể dùng cho tất cả các loại hoàn cảnh, dù có là luật pháp đi chăng nữa.

Trưởng thôn Sử Bảo Toàn nhìn ba viên cảnh sát hậm hực bỏ đi chỉ cười nhạt, ba cái thằng nhãi ranh mà cũng đòi tới thôn tra hỏi, còn kém lắm, lại dám mặc cảnh phục tới đây, chưa bị thôn dân ném đá đuổi đi là do ông ta nghiêm cấm đấy.

Ông già dương dương đắc ý quay về thôn, đột nhiên nhớ tới Đơn Dũng, thằng con lừa đó ở lỳ nhà thú y một ngày rồi, không biết đang làm gì, liền đổi hướng đi tới chỗ thú y.

Trong thôn trừ mấy nhà giàu lên thì còn lại đều giống nhau hơn, người trong thôn nghèo tới sợ, đói tới sợ rồi, có chút tiền là ăn hết vào bụng, đồ đạc, nhà cửa gì đó không quan trọng. Ví như nhà thú y, so ra cũng thuộc tầng lớp trí thức trong thôn, vậy mà nhà vẫn tường bao bằng đất, nhiều năm chưa sửa sang. Sử Bảo Toàn đá cửa rào gọi lớn, thú y chạy ra, hỏi Đơn Dũng đâu, thú ý chỉ phòng phía tay, ông già xua tay đổi thú ý và người theo dõi Đơn Dũng đi, một mình đi vào.

Qua cửa một cái là sực mùi rượu thuốc, đó là cách thông mạch, lấy tay chấm ít rượu, sau đó vỗ khắp người, vỗ xong toàn thân nóng lên, mồ hôi đầm đìa. Người bị phong thấp đau chân đau gì đó trong thôn, một nửa là do quanh năm làm việc vất vả mà ra, một nửa nhờ ơn trò này của thú y ban cho. Thấy Đơn Dũng nằm úp trên giường, ông già đưa tay chọc chọc:" Nhóc Dũng, cảnh sát vừa tới đấy."

"Cháu biết." Đơn Dũng thoải mái tới chỉ muốn rên, chẳng muốn nói:

"Bị cảnh sát nhắm vào rồi tiếp theo không dễ làm nữa đâu, cậu vẫn chuẩn bị náo loạn à?"

"Đâu nhất định phải chúng ta ra tay, bác cứ như sợ chúng ta không có chuyện ấy, giờ cần gì chúng ta ra tay nữa."

Đúng rồi, Tần Lão Hổ về rồi, tên ngoan độc đó e là sẽ mang hết thù hận phát tiết lên mấy nhà kia, Sử Bảo Toàn nói nhỏ:" Này, cậu nói xem, tương lai chẳng may Khổng Tường Trung biết trại chăn nuôi của ông ta là do cậu giở trò thì sao?"

Đơn Dũng quay đầu, thấy ông già đang cười gian, đoán chừng có hàm ý dọa mình, y cũng cười gian:" Cháu nói là bác dạy.

"Thằng con lừa này!" Sử Bảo Toàn vỗ một phát, Đơn Dũng rú lên, đó là do không cẩn thận vỗ trúng vết thương rồi, ông vội vén chăn lên xem có sao không, không ngờ Đơn Dũng cởi truồng, ông già cười lăn cười bò. Đơn Dũng tức lắm mắng vài câu, ông già cười ha hả, kéo phăng cái chăn của y rồi bỏ đi.

Thằng nhóc này ngoan ngoãn ở trong thôn, vậy là yên tâm rồi.

Chỉ có điều ông không biết, Đơn Dũng vừa nhận được tin nhắn.

Đồ bị lấy rồi.