← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 260 Chẳng ai ngờ tới. (2)

Tất cả mọi dữ liệu cho thấy suy đoán đều đúng, đây là một kế hoạch hoàn hảo, sẽ không ai có thể nghi ngờ những khoản tuyền được chuyển cực kỳ phù hợp với nguyên tắc tài chính, chỉ là một trong số tài khoản đó lại xuất hiện vấn đề, nó không nên díu tới một vụ bắt cóc.

"Chẳng lẽ bọn bắt cóc thông qua tiền trang ngầm rửa tiền?" Tổ trưởng Quách lần đầu gặp chuyện này, hắn kéo nó về lĩnh vực có thể lý giải:

"Không loại trừ khả năng này, những 1000 vạn, nếu không rửa sạch thì làm sao mang tiền chạy? Nói thế tôi cho rằng đây là đám bắt cóc trí tuệ cao, dù tiền trang ngầm có thu hai ba thành chi phí vẫn kiếm 700 - 800 vạn, dù chẳng may xảy ra chuyện, gặp xui xẻo là đám rửa tiền không phải chúng." Nữ cảnh sát cũng cung cấp một khả năng:

"Vậy lên cục công an thành phố phản ánh tình huống trước đã, trước tiên bắt đám này, nếu nhân thủ không đủ, phải dùng tới lực lượng địa phương."

Tổ trưởng Quách đặt còi cảnh sát, xoay vô lăng, phòng xe như bay, hắn có một cảm giác, mình đang tới rất gần chân tướng rồi, chỉ cần vươn tay ra một cái là chạm vào được.

........................

Một tiếng sau, phòng tra hỏi đặc biệt của chi đội điều tra hình sự, Đơn Dũng tiếp nhận triệu tập đang được tra hỏi, mọi chuyện đang tới hồi kết, đối phương là hai hình cảnh tỉnh và một người của thành phố. Khi biết đội trưởng Triệu chỉ gọi một cuộc điện thoại là Đơn Dũng thành thật tới đội hình sự ngay, người trên tỉnh giảm đi vài phần nghi ngờ.

Thực ra có gì mà nghi ngờ chứ, nhìn chàng trai này đi, mặc đồ công nhân đã giặt tới bạc màu, đi giày lao động, tóc cắt ngắn quê mùa kiểu mà trừ thuận tiện cho lao động ra thì thời nay chẳng còn ai để kiểu tóc đó nữa, toàn thân từ trên xuống dưới đơn giản tới người ta có cảm giác nghèo khó. Nhìn tiếp, gương mặt hốc hác, bơ phờ, có kinh nghiệm đều nhận ra là người đang ốm bệnh, ai chẳng đồng tình. Da thì đen, bàn tay đầy vết chai, nhìn là biết ngay người quanh năm làm việc tay chân dãi dầm mưa nắng mà ra. Lời khai cơ bản khớp sự thực họ điều tra được, người tỉnh phán đoán, y chắc gì đã biết hai con tin mất tích.

"Đơn Dũng, cậu xem đi, có biết ai là người nổ súng không?" Cảnh sát tỉnh bày ra ba tấm ảnh:

Đơn Dũng nhìn rồi lắc đầu, chỉ người mặt tròn:" Hình như là hắn."

"Vì sao dùng từ hình như?" Cảnh sát trẻ chất vấn:

"Tôi chưa nhìn qua người thật, về sau xem trên mạng mới biết, lúc đó tôi chỉ biết cắm đầu chạy, có biết gì đâu."

"Vậy ba người đuổi cậu thì sao?"

"Không biết."

"Sao không biết?"

"Lúc đó tôi chạy một đoạn, phát hiện ra có người đuổi theo, tôi cầm chai rượu châm lửa ném về phía chúng, ngăn cản truy đuổi, sau đó lại cắm đầu cắm cổ mà chạy vào núi..."

"Thế khi đó có mấy người?"

"À... Hình như, có năm sáu người, tôi không nhìn rõ, nghe thấy chúng nói chuyện, cách rất xa, nhìn một cái thôi, thấy chúng đông người lại chạy mất, chúng có súng mà, tôi biết làm sao?" Đơn Dũng nói hết sức tội nghiệp:

Cảnh sát trên tỉnh thấy nghi ngờ chàng trai thế này thật không đúng, vẫn hỏi:" Hai ngày qua cậu ở đâu, có nhân chứng không?"

"Trốn nơi này nơi kia, rồi tới nhà một vị thú y ở Sử Gia Thông, ông ấy khoét đạn ra khỏi vết thương, hôm qua tôi vào thành phố, mua ít thuốc. Sau đó lại về thôn, người làm chứng rất nhiều."

Đã hỏi tới lúc quan trọng rồi, người trên tỉnh dừng lại, đôi mắt thâm thúy nhìn xoáy sâu vào Đơn Dũng gây áp lực, nhìn rất lâu mới hỏi:" Sau vụ nổ súng chưa tới 7 tiếng, vừa vặn người Sử Gia Thôn chặn Điền Hồng Khôi lại, cậu có thấy trùng hợp quá không?"

Viên cảnh sát đó theo dõi từng biến hóa nhỏ nhất trên mặt Đơn Dũng, đây là điểm tối quan trọng trong vụ án, chính vì nghi vấn này mà Đơn Dũng được đưa vào hàng ngũ nghi phạm.

Không ngờ Đơn Dũng là cười, cười một cách vô cớ, một cách khó hiểu, ngay cả vị cảnh sát đương địa cũng cười, cười người ngoài chả biết gì. Chỉ nghe Đơn Dũng nói:" Đây không phải là chuyện trùng hợp, mà là chuyện thường xảy ra, quốc lộ 209, quốc lộ 207, còn có hai con đường cấp huyện, trước kia chỉ cần là chặn đường vòi tiền đều là người Sử Gia Thôn. Bây giờ không còn nhiều như trước, nhưng cũng chẳng ít, bọn họ ra ngoài thôn chỉ đợi xe vùng ngoài va chạm để kiếm ít tiền thôi. Làm loại chuyện này đêm tối là thích hợp nhất."

Viên cảnh sát địa phương giải thích cho hai vị trên tỉnh:" Đó là cái thôn thổ phỉ nổi tiếng Lộ Châu. Mỗi tháng có vài vụ, cảnh sát xã không quản được, xảy ra chuyện một cái là cả thôn kéo tới."

Cái thôn thổ phỉ đó quá nổi tiếng rồi, ở trên địa bàn của bọn họ, cơ bản họ đứng trên pháp luật, câu này tất nhiên không thể nói ra.

Đây không phải là sự kiện đột phát, càng không phải trùng hợp, mà đây là chuyện cơm bữa.

Ra là vậy, người trên tỉnh ngớ ra, ai ngờ nghi vấn trọng đại nhất là trò cười, không muốn hỏi nữa, thu dọn tài liệu, bắt tay Đơn Dũng nói vài câu khách khí, đại khái kiểu nhanh chóng tìm ra hung phạm, trả lại công bằng cho người dân.

Tuy là lời sáo rỗng, nhưng đồng tình là thật, chứ còn sao nữa, mấy tên công tử tỉnh thành kết bạn tới truy đuổi nổ súng bắn người ta. Mẹ nó, ai lạ gì loại súc sinh đó, chết trăm lần không đáng tiếc.

Cách đó hai gian, Triệu Gia Thành và Hoắc Kiệt theo dõi toàn bộ quá trình thẩm vấn qua màn hình giám sát. Do lần đầu gặp người này, Hoắc Kiệt quay sang hỏi:" Đội trưởng Triệu, anh thấy có thể là y không?"

"Nếu đêm hôm đó thôn dân kéo cả ba ra đường đánh một trận thừa sống thiếu chết rồi vứt đó thì 8 phần là do y. Có điều bảo tống tiền 1000 vạn, anh nói xem có giống không?" Triệu Gia Thành hỏi lại:

Hoắc Diêu lắc đầu:" Không giống, nhìn cậu ta là biết vết thương giám định nói là thương nhẹ, nhưng vẻn vẻn là đánh giá giấy tờ thôi, truy sát nổ súng, ai chẳng khiếp hãi. Mấy thằng kia cũng khốn nạn lắm, vì va chạm trong làm ăn mà thuê người giết người, vậy mà còn có kẻ áp xuống không cho chúng ta tra, chỉ được phép tra kẻ bắt cóc, tra con tin. Thói đời gì thế chứ?"

Triệu Gia Thành không bình luận, nếu chỉ dựa theo tiến triển vụ án mà nói, tra tới mức độ này rồi là phải áp dụng hành động với kẻ liên quan tới vụ án. Ít nhất là với Lưu Nhị Lôn có tiền án, với Liêm Tiệp kẻ giật dây, thậm chí là Bạch Hoành Quân. Nhưng do ảnh hưởng của ngoại lực, trọng tâm nhắm vào vụ bắn cóc, còn những kẻ gây ra vụ nổ súng suýt giết chết người lại bình an vô sự. Dù hắn và những người ở đây đều khuất phục trước hiện thực, không có nghĩa họ không biết đúng sai, không biết căm phẫn:" Nói không chừng tra ra kẻ bắt cóc, chân tướng sẽ được phơi bầy."

"Quên đi, dù bắt được bọn bắt cóc thì chẳng ai tra vụ thuê hung đồ giết người đâu." Hoắc Kiệt khinh bỉ, nhìn người nhà hai kẻ bắt cóc khóc lên khóc xuống, hắn có cảm giác, có lẽ đó là công bằng:

Hai người rời phòng giám sát, gặp người trên tỉnh xuống, bọn họ cứ như có manh mối quan trọng, bước chân vội vàng, chào qua loa với hai người rồi xuống lầu, Triệu Gia Thành gọi với theo:" Nghi phạm Đơn Dũng phải làm sao, tạm giữ hay thả?"

"Thả đi, giám thị nơi cư trú, sẵn sàng nghe triệu tập." Vị trên tỉnh đáp qua loa theo lệ, hiển nhiên Đơn Dũng không phải mối bận tâm của người ta nữa rồi:

Lại đợi thêm một lúc mới thấy Đơn Dũng đi cà nhắc từ trong phòng tra hỏi ra, Triệu Gia Thành định đỡ, Đơn Dũng ý bảo không cần, tiễn xuống dưới lầu, Triệu Gia Thành nói:" Cám ơn cậu ủng hộ công tác của chúng tôi, không gọi một cuộc điện thoại là cậu tới rồi."

"Tôi không dám không tới." Đơn Dũng cười tự trào, câu này nói thật, y không ngu xuẩn tới mức coi thường cảnh sát, nói kiểu gì cũng chỉ là dân đen không chỗ dựa thôi:

"Có chuyện gì mà cậu không dám chứ?"

"Đằng thăm dò tôi, tôi là người buôn bán nhỏ, dám làm cái gì?"