Q2 - Chương 265 Đại án như sơn. (2)
Nhìn thấy rồi... Tất cả chú ý, ở ngay phía trước, ai giữ trạm thu phí, lập tức phong tỏa đường, xe không liên quan tạm thời dừng vào đường cao tốc."
"Cái gì, đường cao tốc không nghe chỉ huy à... Cưỡng chế phong tỏa, ai không nghe chỉ huy còng lại cho tôi."
" Đoạn Thấm Nguyên... A lô, cảnh sát đường cao tốc phải không, đúng, tôi là chỉ huy 0032, phong tỏa toàn bộ hướng đi lên tỉnh thành, xe N34289 、 AM345 đang tiến về phía các anh, dự kiến 10 phút nữa sẽ tới chốt chặn đầu tiên. Các anh nhất định phải phong tỏa lối đi sau lưng, đây là nghi phạm sở công an tỉnh truy đuổi, chú ý an toàn, đặt chướng ngoại vật, người không liên quan cách xa hai mươi, không, ba mươi mét."
" Các tổ phía sau, vượt qua!"
Tổ trưởng Quách ở trên xe nóng lòng chỉ huy, đúng thời đúng dịp, đây là lần đầu tiên hắn chỉ huy một hành động lớn như thế, ngoài tổ chống bắt cóc tỉnh, thành phố còn có đội ngũ thực địa của hình cảnh, thêm vào một phân đội cảnh sát vũ trang chi viện. Bọn họ thiết lập nhiều chốt chặn men theo đường cao tốc, lúc này qua ống nhòm hắn đã nhìn rõ biển số xe rồi.
Lệnh vượt qua vừa đưa ra, còi cảnh báo hú lên ầm ĩ, mặt đường rộng mấy mét toàn xe cảnh sát tăng tốc vọt đi, khí thế như dời non lấp biển, người chỉ huy lúc này khó mà không sinh ra cảm giác thỏa mãn đắc chí như tướng quân nắm thiên binh vạn mã trong tay. Quách Văn Ba không quên hưng phấn quay đầu nói:" Chi đội trưởng Phùng, đội trưởng Triệu, tổ trưởng Hoắc, cám ơn các anh, thế trận lớn thế này mà ở tỉnh thành đừng nói tôi chỉ huy, còn chẳng gặp được."
Ba vị kia đều cười ngại ngùng, chi đội trưởng Phùng định nói gì đó thì "đoàng" một tiếng, lập tức trong bộ đàm truyền ra tiếng hô:" Báo cáo chỉ huy, đối phương có vũ khí... Hình như là vũ khí quân dụng … bắn xuyên vỏ xe rồi."
"Đoàng!" Lại một tiếng súng nữa, cảnh sát đi đầu giảm tốc độ, giữ khoảng cách, chiếc Land Rover làm một động tác làm cảnh sát trố mắt, xe phanh két lại, xoay ngang chặn giữ đường. Bốn tên phỉ đồ lấy xe làm lá chắn, nổ súng loạn xạ về phía sau, còn có hai tên vượt qua hàng rào, chạy xuống đường.
Đây là đám đoạn hậu, có điều chúng bắn hỗn loạn chẳng có phương pháp gì, nhìn thấy xe cảnh sát ùn ùn kéo tới như châu chấu, đều sợ vỡ mật, chỉ là phản ứng của kẻ cùng đường thôi.
Tổ trưởng Quách mắt trợn muốn toét ra, quát:" Xe đi đầu, húc văng ra, tổ thực địa mang súng giải quyết mấy tên đó, ngoan cố kháng cự, giết chết tại chỗ."
Mệnh lệnh vừa đưa ra, một chiếc SUV Nhật tăng tốc hùng hổ lao tới, muốn đọ hung hãn à, thổ phỉ chẳng gì hơn cảnh sát, "uỳnh" một phát húc chiếc Land Rover trượt văng sang bên, xe sau ào ào vượt qua. Xe cảnh sát tạ hai bên thì dừng lại, cảnh sát xông ra, toàn là người mặc thường phục, nhưng súng sẵn trong tay, rút ra bắn ngay, tức thì tiếng súng vang dội không gian, náo nhiệt vô cùng.
Một tên á lên ôm bụng lăn đi, một tên chạy không xa cũng kêu lớn, ngã vật về phía trước, ngày càng có nhiều cảnh sát nấp sau trụ lan can bắn nhau với đám phỉ tặc. Đám phỉ tặc bắn trả dữ dội, tiếng súng nhất thời dồn dập làm cảnh sát không ngẩng đầu lên được, xen lẫn vào đó là tiếng chửi "mẹ nó", lại có cảnh sát hét lên chui xuống gầm xe, hiện trường hỗn loạn.
Có bảy chiếc xe đuổi theo xếp thành hai hàng, tăng tốc tối đa. Chiếc xe Đồ An đi được vài km, Phàn Ngũ Nghĩa thấy phía sau không ngăn cản được, như lên cơn thần kinh giục lái xe:" Nhanh, nhanh, nhanh... Xông qua, xông không qua thì chúng bắn chết đấy."
Lúc này Phàn Ngũ Nghĩa đã ở trạng thái điên cuồng, gân xanh nhô lên, mồ hôi lấm tấm, khi ông ta nhìn thấy một đội xe cảnh sát giao thông thiết lập chướng ngại, lái xe vô thức đi chậm lại, ông ta nổi điên đánh lái xe:" Xô qua, xô qua."
Lái xe bị thúc giục tới khẩn trương, chân vừa run vừa nhũn, đầu óc mất kiểm soát, theo bản năng nghe lời, đạp ga tăng tốc, cảnh sát giao thông kinh hoàng, lao sang bên né trách.
Trong ống nhòm, Quách Văn Ba nhìn rõ ràng chiếc xe điên kia đâm xe giữa đường, uỳnh, đẩy xe cảnh sát lệch đi một đoạn, xe điên cũng lăn mấy vòng, đổ ra đường, khói đen bốc lên.
Phía sau, đặc cảnh áo đen mũ sắt tay cầm tiểu liên áp đảo về hỏa lực, đạn càn liên hồi, tên nào còn cử động được thì ném súng giơ cao tay.
"Mau cứu người."
Nhân viên thực địa trong lúc lâm nguy vẫn giữ bình tĩnh, có người cầm súng đập vỡ cửa sổ kéo người ra, có người nhìn thấy xăng đang nhỏ xuống tong tong, kinh hoàng hô tránh ra. Mấy cảnh sát kéo người mặt đầm đìa máu ra, bỏ chạy. Ở nơi khói bụi mù mịt trông như bộ phim hành động phát ra tiếng nổ lớn, theo cùng ánh lửa là những mảnh giấy vụn bay đầy trời, tất cả đều là tờ 100 đồng đỏ rực.
Hướng đi thay đổi, bảy tám chiếc xe cảnh sát chở theo người bị thương hôn mê, còi xe hú hết cỡ phóng về phía thành phố. Đường cao tốc đã dừng, mở lối đi riêng cho xe cộ ra vào, ở hiện trường ngày một tập trung nhiều cảnh sát. Quách Văn Ba xuống xe nhìn cảnh tượng hỗn loạn, mặt khó coi, nghe báo cáo bắt sống hai, bắn bị thương hai, đã chuyển giao hiện trường cho bên tìm kiếm vật chứng, an bài nhanh chóng thanh lý hiện trường. Phen này dù có công cũng bị sự hỗn loạn này giảm đi không ít, phải viết báo cáo cho thật tốt rồi.
Không ai chú ý, khi thu dọn đống vật chứng thành đồng, có một cái di động rung lên, tin nhắn gửi tới: Anh Lôn, nhà kho bị dột rồi, Phàn gia sai chuyển hàng trong mỏ của Lão Ao đi, sao không liên lạc được? Bọn em làm sao bây giờ?
………… ………….
Thời gian chỉ hướng 17 giờ 30 phút chiều, hơn hai tiếng kinh tâm động phách đã kết thúc, Sài Chiêm Sơn rút sim đã dùng, Đơn Dũng cũng làm động tác tương tự, mấy chiếc sim bị ném vào bếp lò, từ từ bốc cháy biến thành tro, ngay cả mảnh đồng nhỏ cũng bị đốt biến hình, không quay lại hình dáng ban đầu được nữa.
"Thế trận rất lớn, Vũ Tử nói phải có hơn trăm xe cảnh sát, dù sao coi như cũng xứng với thân phận của Lão Phàn rồi." Sài Chiêm Sơn than, khó tránh khỏi cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, người trong giới giang hồ, bất kể quá trình đặc sắc bao nhiêu, kết cục luôn là bi kịch, sao không khiến người đi sau thở dài cho được:
"Chúng ta cũng nên đi thôi, vở kịch kết thúc rồi." Đơn Dũng đứng dậy, người vẫn còn nhâm nhẩm đau làm y không kìm được nhăn mặt:
Sài Chiêm Sơn lấy áo khoác đứng dậy theo, thuận miệng hỏi:" Tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì đây?"
"Sẽ có lùng bắt quy mô, cách làm của cảnh sát thường là không hành động, đã hành động là trừ tận gốc, đối đãi với XHĐ giống nuôi lợn."
"Nuôi lợn sao?"
"Đúng, lợn không béo thì giết làm gì có mỡ? Lão Phàn vất vả cả đời cuối cùng đóng góp cho quốc khố, nói ra cũng tính là vì dân phục vụ nhỉ?" Đơn Dũng chép miệng:
Sài Chiên Sơn cười lớn, phong cách hài đen của Đơn Dũng đôi khi làm người ta khóc chẳng được cười không xong, bản lĩnh hại người của tên này lên tới mức đăng phong tạo cực rồi.
Hai người đi sóng vai nhau xuống lầu, em gái pha trà dẫn đường, tới quầy Đơn Dũng hất hàm:" Anh nhìn cái gì đó, trả tiền trà đi, anh thua rồi mà."
"Keo kiệt." Sài Chiêm Sơn mắng một câu thanh toán ra ngoài, ràng chiều vạn dặm, đỏ rực nửa bầu trời, đẹp vô hạn, hắn quay đầu sang chỉ xe mình:"Đi đâu, tôi đưa cậu đi."
"Không cần, tôi tự đi." Đơn Dũng lắc đầu, đút tay vào túi tự mình lững thững bước đi:
Sài Chiêm Sơn ở phía sau gọi với theo:" Sao cậu không hỏi tôi vay bao nhiêu tiền, nói không chừng không còn chủ nợ nữa."
"Đó là thù lao của anh, anh xứng đáng được nhận." Đơn Dũng có vẻ chẳng động lòng:
"Không được, tang vật phải chia đôi, có chuyện hai người gánh, tôi phải đề phòng cậu." Sài Chiêm Sơn nửa đùa nửa thật nói:
Đơn Dũng cười lớn, y lại có thêm một người cũng đường, đáng tiếc, cũng là loại thối nát.