Q2 - Chương 266 Đại án như sơn. (3)
Hiện trường vụ bắt giữ đã thành hiện trường cấp cứu, bệnh viện Hòa Bình gần đường cao tốc nhất hay tin đã nhanh chóng dọn ra mấy phòng đặc biệt, điều hơn mười bác sĩ ngoại khoa tới cứu chữa, gác cửa là đặc cảnh tay lăm lăm súng, y tá ra vào bị những gương mặt âm u vô cảm đó làm run tay.
Hai người bị thương bởi súng, hai người bị tai nạn xe, lái xe bị thương ở ngực, lõm vào cả mảng, người được trông coi nghiêm ngặt nhất bị thương ở đầu, máu chảy rất nhiều, khi làm sạch vết thương ngoài xuất hiện nhịp tim khác thường, phải tiêm hai liều thuốc thêm kích điện mới khôi phục lại được. Theo chẩn đoán sơ bộ, va chạm mạnh khiến đầu bị xuyên thủng, tình trạng nguy cấp, bác sĩ viết xong thông bao đi ra, có điều nhìn hành lang toàn là cảnh sát thì trố mắt, rụt rè hỏi:" Ai là người nhà?"
Cứu chữa, thẩm vấn, dọn dẹp hiện trường, chi đội hình sự bận tối tăm mặt mũi, không thể không điều nhân thủ từ các đồn công an gần đó tới. Nửa tiếng sau khi xảy ra sự việc mới thông đường, khi hai chiếc xe được xe cứu hộ kéo ra khỏi trạm thú phí giao cho cảnh sát thì đã là hai tiếng sau. Bọn họ thu được cả một xe tang vật, kiểm kê sơ bộ hai va ly tiền cực lớn, chứa 500 vạn tiền mặt và vàng, được đưa thẳng tới kho vật chứng cục công an.
Sự kiện thăng cấp tới mức không ai dự liệu được, đặc biệt là đấu súng quy mô lớn ở trên đường cao tốc gây ra ảnh hưởng xã hội ác liệt. Ban tuyên truyền, ban chính trị đang thương lượng với ĐTH chuyện đưa ra phát ngôn trên tin thời sự. Khi chuẩn bị bản thảo phát biểu, có chỗ cần xác thực, gọi điện thoại cho bộ chỉ huy lâm thời không biết thiết lập ở đâu.
Bộ chỉ huy đã được chuyển tới trung tâm huấn luyện cảnh sát vũ trang rồi, bắt được vụ rửa tiền lớn, lại thêm nổ súng, tổ đốc sát tỉnh đang trên đường tới. Để đón tiếp chuyên viên tỉnh kiểm tra, toàn bộ hồ sơ, vật chứng, nghi phạm đều được chuyển gia, bộ chỉ huy lâm thời chỉ còn tồn tại trên miệng vẫn nhắm vào vụ án bắt cóc. Quách Văn Ba đang chỉ huy thẩm vấn tay súng bị thương, không tìm ra manh mối gì, ngoại trừ thừa nhận mình nổ súng bắn cảnh sát ra thì chẳng biết gì cả, sùng là do Phàn gia cấp.
Mà súng đó... Tổ chuyên án nhìn là muốn lên cơn đau đầu, súng mang phong cách uy mãnh của xí nghiệp quân khí Lộ Châu cũ, là người của xí nghiệp quân khí làm, trình độ rất chuyên nghiệp, đã kiểm nghiệm tại hiện trường rồi, cách mười mấy mét bắn xuyên vỏ xe Nhật, uy lực còn hơn K65 quân dụng.
Không có manh mối về vụ án bắt cóc, vậy thì truy theo súng vậy, cái này ai làm, ngoài kia còn có bao nhiêu khẩu trôi nổi? Cảnh sát nghĩ thôi đã thấy đây là chuyện kinh khủng.
Tới 6 giờ, hai tên ác đồ bị thương ở bụng và chân được chuyển khỏi phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, một tên là Hác Đại Cương, một là Lưu Nhị Lôn, cánh tay trái phải của Phàn Ngũ Nghĩa, không chịu đầu hàng. Tổ chuyên án khi không có manh mối về con tin, đặt ảnh ở trước mặt chúng, rồi, có manh mối mới. Hai người nổ súng từng được Bạch Hoành Quân dẫn đi gặp Phàn gia, Phàn gia an bài mấy huynh đệ đi giúp bọn họ, thế là đi thôi.
Nói rất nhẹ nhàng, chẳng coi vào đâu, khi hỏi tung tích thì Lưu Nhị Lôn trừng mắt quát:" Không phải cảnh sát các người đưa đi rồi à, còn hỏi bố mày."
Thái độ bố láo, cảnh sát trông giữ thiếu chút nữa ấn xuống tẩn một trận, trên giang hồ không thiếu bọn nhà quê không sợ chết, dù có chứng cứ hai năm rõ mười chúng vẫn không nhận, với thành phần này trừ cưỡng chế phán tội thì chẳng có cách nào khác.
Phía bệnh viện, Phàn Ngũ Nghĩa lớn mạng chưa chết, thương rất nặng, tỉnh lại cũng không nói một lời, ông ta còn cứng đầu hơn thủ hạ, vừa khôi phục thần chí là muốn rút ống truyền dịch ra, phải cho mũi thuốc an thần mới ngủ.
Thu hoạch càng lúc càng nhiều, hơn nữa còn nhiều chỗ mà không ai ngờ tới, Kiều Tái Liễu khai ra hai tài khoản nữa. Lúc này mới nhận ra sự cao minh của Lão Phàn, coi ngân hàng như két gửi tiền, theo lời khai của Kiều Tài Liễu, còn một bộ phận do chính Lão Phàn nắm giữ, cô ta căn bản không biết, có khi còn nhiều hơn nữa.
Khi người trên sở tỉnh xuống đã xác định mấy tên gọi "Vụ án nổ súng cao tốc Lộ Châu 5.6", "Vụ án rửa tiền đặc biệt lớn 5.6", "Vụ bắn cóc tống tiền 5.6", bắt đầu chỉnh lý hồ sơ, đi sâu mở rộng chiến quả.
Có rất nhiều người và việc bị sự kiện bất ngờ nhấn chìm, ví như đám người nhà còn ở trong khách sạn Đông Minh, ngay cả một cảnh sát tới thăm hỏi tình hình cũng không có, tất cả mối quen biết tựa hồ bị câm hết, bọn họ ngoại trừ trơ mắt ra đợi thì chẳng biết làm gì.
Hay như hai con tin còn chưa rõ tung tích, mặc dù vẫn đang tìm, nhưng mà xuất hiện án lớn, ngày càng đào ra được nhiều tiền phi pháp, nhân lực bị điều đi càng nhiều, đến tổ chuyên án còn không biết là có còn tra tiếp không?
Rồi như lãnh đạo sở tỉnh tới nơi yêu cầu đi sâu đào xới vấn đề, mở rộng chiến quả, còn với tung tích con tin thì chẳng có an bài gì. Mất tích mấy ngày, bị lừa mấy nghìn vạn, khách quan mà đoán thì chết chín phần rồi, vội tìm làm gì, có chuyện gấp hơn để làm kia kìa.
Tới 8 giờ tối, tất cả đối mối mới được làm rõ một chút, Quách Văn Ba an bài tra chứng cứ, triệu tập người liên quan, tổ chức lực lượng, phân chia phối hợp, khi được người của cảnh sát Lộ Châu nhắc mới nhớ ra có hai con tin mất tích. Ai mà ngờ được từ vụ án mất tích lại moi ra một loạt vụ án, giờ đi càng ngày càng xa.
Vào lúc này Triệu Gia Thành ở trong phòng vật chứng hai tiếng sắp xếp thanh lý vật chứng rốt cuộc phát hiện ra tin nhắn khó hiểu kia: Anh Lôn, nhà kho bị dột rồi, Phàn gia sai chuyển hàng trong mỏ của Lão Ao đi, sao không liên lạc được? Bọn em làm sao bây giờ?
Tin tức này phản hồi cho tổ trưởng Quách, hiệu quả trực tiếp là thẩm vấn Lưu Nhị Lôn.
Tên này không phải thứ tốt lành, anh không thể không phục mắt nhìn người của Lão Phàn, một là hắn vô văn hóa, chuyện phức tạp chút là hắn không hiểu, gì mà rửa tiền gì mà tài khoản, hắn chả biết. Hai là to gan, bao nhiêu cảnh sát vây quanh hắn vẫn chửi. Tên này không chịu khai ra nguồn súng. Thẩm vấn viên nghe chỉ huy qua tai nghe, đổi khẩu khí:" Lưu Nhị Lôn, chuyện súng tạm bỏ qua... Nói xem hàng Phàn Ngũ Nghĩa gửi ở mỏ Lão Ao là cái gì?"
"Gì, mỏ Lão Ao à, nơi đó nung vôi, gửi cái gì được?" Nhị Lôn ca khinh bỉ nói:
"Xem ra anh từng tới đó."
"Tôi tới chỗ quỷ đó làm gì, nghèo tới không có quần mà mặc, mấy thằng mua một con vợ cùng nhau chơi, cả núi toàn là lũ súc sinh."
Một nơi mà ngay cả tên hung hãn thế này cũng gọi là súc sinh khiến thẩm vấn viên hứng thú, tin nhắn được chuyển tới, hắn đưa thẳng ra:" Đây là di động của anh, có người hỏi anh... Anh nói xem là ai?"
"Tôi không biết số này, làm sao biết được là ai?" Lưu Nhị Lộn trừng mắt:
Thẩm vấn viên định vỗ bàn nhưng phanh gấp, động tác này làm nhiều lần rồi, không có tác dụng gì, ai ngờ hắn không phác tác, Lưu Nhị Lôn ngồi ở ghế thẩm vấn lại chửi bới:" Nhìn cái đéo gì, đã bảo không biết, thủ hạ Phàn gia có cả trăm huynh đệ, làm sao ai tôi cũng biết được... Thằng chó này là ai, tự dưng gửi tin nhắn, ê mày ngu à, gọi là lại biết rồi."
Giờ cây đổ đàn khỉ tan, đám đồ tử đồ tôn tránh còn không kịp, gọi điện lại e là không hi vọng gì, thẩm vấn viên chuyển đề tài:" Không nói cái này nữa... Anh nói xem có nhân vật giang hồ nào qua lại với Phàn Ngũ Nghĩa."
Lần này Lưu Nhị Lôn ngậm miệng lờ cảnh sát đi.