← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 267 Chẳng có gì kỳ lạ. (1)

Trong phòng giám sát, Triệu Gia Thành nhìn cuộc thẩm vấn qua màn hình, nói với mấy vị trên tỉnh:" Vô ích thôi tổ trưởng Quách, loại nhà quê này anh có chĩa súng vào đầu thì hắn cũng dám hô hai mươi năm sau lão tử vấn là hảo hán."

Sơn cùng thủy tận, điêu dân khắp nơi, giờ thì Quách Văn Ba đã có thêm hiểu biết về văn hóa hiệp khách trong truyền thuyết của Lộ Châu rồi, song hắn vẫn suy nghĩ về manh mối này:" Hai anh thấy manh mối này liệu có giá trị không?"

"Chắc là không." Hoắc Kiệt lắc đầu, tựa hồ nghĩ tới chuyện gì đáng sợ, nhỏ giọng nói:" Tổ trưởng Quách, Lưu Nhị Lôn nói chuyện khó nghe nhưng là sự thực, đây là nơi điểm nóng về buôn bán nhân khẩu, chúng tôi giải cứu mấy lần, bọn họ có thù lớn với cảnh sát. Người trong thôn chỉ cần nhìn thấy cảnh sát đi lẻ là dám ấn xuống đánh, thù đoạt vợ mà.... Không có cảnh sát vũ trang mở đường, chúng tôi không dám vào thôn."

"Không phải thôn thổ phỉ ở Lộ Châu chỉ có Sử Gia Thôn à, sao lại có cái nữa?" Quách Văn Ba đau đầu:

"Sử Gia Thôn là thổ phỉ thật, còn đám kia là dã nhân sống trên núi chúng không ra ngoài ăn cướp như Sử Gia Thôn, nhưng con người sống nơi đó, ài … tên Nhị Lôn gọi là súc sinh, anh không nghe sao? Đừng nói là phụ nữ, nam chúng cũng mua, năm ngoái phá vụ án lừa bán nhân khẩu, toàn lừa người ở bến xe từ quê lên thành phố, vào đó một cái là chín phần chết một phần sống, chết cũng không báo án?"

"Khoan, khoan, anh nói... Nam cũng mua à?"

"Đúng, nơi đó không chỉ thiếu nữ nhân còn thiếu lao động."

"Đáp án liệu có phải ở đó?"

Đàm thoại dừng lại, Quách Văn Ba rùng mình, Hoắc Kiệt choàng tỉnh, mấy cảnh sát trên tỉnh há hốc mồm, nhưng thấy không phải không có khả năng này, rốt cuộc cũng có một vị nói ra:" Nếu như con tin bị bán đi làm lao động khổ sai, mọi người nói liệu có thể không?"

"Không thể nào!"

Rất nhiều người nổi lên câu đó trong lòng, song ngay lập tức lại thấy cực kỳ rất có khả năng, mấy cái mỏ lậu trông coi còn nghiêm hơn nhà tù. Một tia sáng xẹt qua làm trước mắt mọi người sáng bừng, bắt đầu hứng thú trở lại với vụ án con tin.

"Nếu như thế thì kẻ bắt cóc là manh động, bắt người, đem vật chứng dọa gia đình, rồi đưa tiền chuộc vào quy trình rửa tiền. Phàn Ngũ Nghĩa chưa mở miệng, nếu ông ta đã thanh toán thì đám bắt cóc đã xa chạy cao bay rồi. Thế này không cần giết người bịt miệng nữa, vì có người làm hộ rồi... Căn cứ theo manh mối này phán đoán, rất có khả năng là người của Phàn Ngũ Nghĩa làm, vừa hiểu rửa tiền vừa hiểu thân phận con tin không có mấy, hơn nữa còn quen biết Lưu Nhị Lôn... Chẳng lẽ chính Phàn Ngũ Nghĩa tự đạo diễn vở kịch này, ông ta có biệt danh Ngũ Độc, cái gì cũng dám làm, loại thủ pháp giang hồ này phù hợp với phong cách của ông ta lắm.... Mỏ Lão Ao à, xem ra chúng ta phải vất vả một chuyến rồi." Quách Văn Ba càng nghĩ càng thấy giống, càng nghĩ càng thấy hưng phấn, nếu phá thêm vụ án này nữa thì hắn lập công lớn, cực lớn, lớn chưa từng có:

Chỉ nghĩ tôi người đã run lên.

Mọi người đều phụ họa với phán đoán của tổ trưởng Quách, chứng cứ một khi ăn khớp với suy đoán, vậy thì chân tướng cách không xa nữa.

Triệu Gia Thành không phát biểu, hắn biết suy luận hợp lý, nhưng kết quả thì nhất định là sai, vì hắn đã trải qua chuyện này rồi, hắn không nhắc tới vụ án mà lại nói một chuyện khác:" Tổ trưởng Quách, anh phải đề phòng chuyện tiết lộ bí mật, đừng để nghi phạm lại lần nữa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy chúng ta xôi hỏng bỏng không đấy."

"Làm cả hai, đem cung cụ thông tin đám người Phàn Ngũ Nghĩa tập trung lại, tra cho ra! Chúng ta không được bỏ qua bất kỳ một manh mối nhỏ nào. Tổ trưởng Hoắc, anh tổ chức nhân thủ, liên hệ với đội đặc cảnh, chúng ta tra cả mỏ Lão Ao lẫn nội gián." Quách Văn Ba nhấn mạnh, nội gián còn đáng hận hơn cả bọn bắt cóc:

…………. ………..

Phàn Ngũ Nghĩa bị bắt rồi sao?

Tần Quân Hổ hay tin giật mình, buổi tối ăn cơm nghe được tin này làm ông ta thất kinh đánh rơi cả dao dĩa xuống đĩa.

Báo tin là Lý Bằng Vũ đi gặp Vương Tác về, Vương Trác trước kia kiếm tiền ở Lộ Châu đã tích góp được mối quan hệ, nguồn tin tức đáng tin cậy, hắn bổ xung:" Chủ tịch Lương cũng chứng thực rồi, không sai được, buổi chiều ầm ĩ trên đường cao tốc kinh lắm. Thủ hạ của Phàn Ngũ Nghĩa và cảnh sát đấu súng, còn làm bị thương hai cảnh sát, mười mấy chiếc xe chặn đường. Xe của Lão Phàn trực tiếp xô vào chặn đường, có điều tung tích thì không rõ."

Im lặng, trừ Lý Mân Liên không hiểu lắm về Phàn Ngũ Nghĩa ra thì những người ở đây đều lăn lộn thương trường, đều không nói lên lời. Lý Mân Liên thấy vậy thì ngạc nhiên lắm:" Đó là nhân vật quan trọng lắm sao?"

"Ha ha ha, khi tôi còn làm công nhân điện khí thì ông ấy đã danh chấn một phương rồi, vậy mà kết cục thế này, không ngờ." Tần Quân Hổ đánh giá không rõ tốt xấu:

Lão Không trực tiếp hơn nhiều:" Ở Lộ Châu có câu chỉ biết hội trưởng không biết thị trưởng, vậy mà ông ấy cũng ngã được sao?"

"Tôi cũng đang hoang mang, nói ra thì tôi cũng từng nghĩ tới nhờ cậy Lão Phàn, nhưng mà ông ta cơ bản không coi tôi ra gì, ông ta qua lại toàn giới chính trị yếu nhân tỉnh thành, theo lý mà nói là không thể. Ông ta mà ngã thì người gặp họa nhiều lắm." Tần Quân Hổ hoài nghi, tuy tin tức đáng tin, nhưng vẫn làm ông ta không dám tin. Thế là ông ta dứt khoát gọi điện cho chủ tịch Lương, nói vài câu, khi cúp máy thì mặt đần ra thêm vài phần, khẳng định là thật rồi.

"Vương Lão nói cảnh sát đang điều tra thương hộ có qua lại kinh tế với Phàn Ngũ Nghĩa, liệu có ảnh hưởng đến chúng ta không?" Lý Mân Liên khẽ hỏi anh mình:

Lý Bằng Vũ nhất thời không nói ra được, Tần Quân Hổ tiếp lời:" May là ông ta không nhìn trúng chúng ta, hẳn là không có ảnh hưởng gì, nhưng khả năng ảnh hưởng tới chủ tịch Lương."

"Chủ tịch Lương!?" Mọi người ngạc nhiên, làm sao mà ảnh hưởng được tới chủ tịch Lương chứ, Tả thị là con cá mập lớn:

" Người nắm giữ Hóa công Tả Thị thực tế là Tả Hi Dung, vợ của chủ tịch Lương, bản thân chủ tịch Lương chỉ chiếm 10% cổ phần của sản nghiệp tập đoàn, còn lại là của mẹ, em trai và con trai của Tả Hi Dung. Không ai nói cho mọi người phải không, chủ tịch Lương đi ở rể, còn cha Tả Hi Dung họ Vu, sở dĩ không đổi họ vì cha đẻ của bà ấy là danh nhân giới văn hóa, hậu duệ cách mạng, Tả Nam Hạ. Nhà bọn họ quan hệ lằng nhằng phức tạp, bản thân cũng tồn tại xung đột lợi ích. Cho nên sử nghiệp của chủ tịch Lương ngoài Hóa công Tả thị thì không thể nào không vay nóng, nếu vay nóng thì khó tránh khỏi liên quan tới Phàn Ngũ Nghĩa. Nhưng đừng lo, chủ tịch Lương nói chuyện đã được giải quyết rồi, chúng ta cứ làm theo kế hoạch thôi." Tần Quân Hổ giải thích qua loa cũng làm mọi người kinh ngạc không thôi, không ngờ bên trong nhiều vấn đề như vậy:

Phàn Ngũ Nghĩa bị bắt tuy không liên quan tới mọi người, nhưng khiến những người quen biết ông ta cảm xúc rất mạnh, đặc biệt là Khổng Tường Trung, thở dài noi:" Cái thứ đại họa ấy làm sao lại ngã được chứ?"

"Liệu có phải đi quá giới hạn không? Trước kia uống rượu thường nghe người ta nói, một số quan chức muốn thăng tiến không có cửa, chạy cửa Lão Phàn còn hữu dụng hơn trưởng phòng tổ chức. Tôi đoán là ông ta vươn tay quá xa rồi." Tần Quân Hồ dần bình tĩnh, đưa ra phán đoán trực quan, trấn an mọi người:" Kế hoạch của chúng ta vẫn tiếp tục, hội trưởng Phàn ngã, quan trường thương trường chấn động, ai ai cũng sợ hãi, sẽ không dám vươn tay quá dài. Hơn nữa cơn động đất này sẽ không lan tới người ngoài như Tả thị, có họ làm chỗ dựa, chúng ta không sợ Liêm gia không nể mặt... Tiểu Liên, lát nữa giám đốc Vương của Hóa công Tả thị tới, cô tiếp hắn, tôi dám nói Lão Liêm lúc này hồn xiêu phách lạc rồi, thằng con trai lão bắt quan hệ với Phàn Ngũ Nghĩa, chuốc lấy không ít phiền toái đâu."