Q2 - Chương 268 Chẳng có gì kỳ lạ. (2)
Nghe nói người Tả thị đồng ý phương án của họ, tâm tình đám Lý Mân Liên thả lỏng không ít, ăn qua loa bữa cơm, không lâu sau giám đốc Vương Nghĩa Hào tới, đó là người phát ngôn của chủ tịch Lương, mọi người tất nhiên là một phen lấy lòng, hàn huyên vài câu dẫn theo Lý Mân Liên tới thẳng nơi ở của Liêm Tiệp ở kiểu khu Hoa Viên.
Quả đúng là người có tên, cây có bóng, vừa nghe nói giám đốc Vương của Hóa công Tả thị tới nhà bái phỏng, cha con Liêm gia đích thân ra đón. Không lâu sau Vương Nghĩa Hào đặt kế hoạch thu mua lên bàn, Lý Mân Liên nhìn thấy cha con Liêm gia vui mừng nhiều hơn kinh ngạc. Cô cười thầm, hai người này đang sứt đầu mẻ trán, e chẳng có tâm tư mà suy nghĩ trước mắt bọn họ là cạm bẫy cực lớn.
......... ...............
Hội trưởng Phàn bị bắt rồi.
Phương thức bảo mật của cảnh sát thường được người ta gọi đùa là bikini của mỹ nữ, ý tứ là phần che chẳng bằng phần lộ. Tin tức bị lộ ra dưới tình huống hai cấp tỉnh thành, bảo mật nghiêm ngặt đấy, hơn nữa còn lộ rất dữ, lộ tới từ thành phố lên tỉnh không ai không biết.
Tin lộ ra một cái là xảy ra bao chuyện không ai ngờ được.
Hành động nhanh nhất là ngân hàng, bốn ngân hàng với hơn mười chi nhánh có qua lại tiền bạc với Phàn Ngũ Nghĩa, bọn họ là nhà đầu tiên muốn thu lại những khoản tiền liên quan, bị cục công an thành phố từ chối. Thế là lãnh đạo ngân hàng thành phố gọi lên tỉnh, lãnh đạo ngân hàng tỉnh gọi tới sở công an tỉnh, xe biển ngân hàng lấp đầy sân chi đội điều tra kinh tế và cục công an, nào là lôi kéo quan hệ, nào nịnh nọt nào là lấy lòng, thậm chí có người dẫn cả lãnh đạo thành phố tới, lấy lý do rất đường hoàng: Nhất định phải đảm bảo tài sản quốc gia không bị tổn thất, không bị thất thoát.
Đừng nghĩ rằng cảnh sát toàn bọn ngốc, cục trưởng Lưu đã gọi nhân viên chuyên về điều tra kinh tế tới nói chuyện rồi, ngay người ngoài nghề như ông ta cũng hiểu, nếu không thông qua con đường bình thường có thứ giá trị tương đương để thế chấp, làm sao tiền ngân hàng có thể tới tay Phàn Ngũ Nghĩa? Chỉ có một loại giải thích thôi, đó là lấy khoải vay nuôi khoản vay, ngân hàng cho Phàn Ngũ Nghĩa dùng tền của mình để cho vay nặng lãi, kiếm chênh lệch giá. Nói một cách khách quan chút, chính ngân hàng là người đứng sau giúp quả cầu tuyết rửa tiền của Phàn Ngũ Nghĩa càng lăn càng lớn, nếu không có chống lưng tài chính hùng hậu như thế thì tiền bẩn đã chẳng tìm tới ông ta.
Cục trưởng Lưu cười ha hả, nhưng mà chẳng đồng ý cái gì, hiện giờ sở tỉnh đang toàn quyền xử lý, các vị phải chở có kết quả xử lý đã rồi mới nói chuyện được, phải không?
Nhưng ông ta chẳng làm khó được ngân hàng, chớp mắt một cái quan hệ của bọn họ thông tới sở tỉnh, thế là phía nhân viên phá án của tỉnh cũng tới gặp ông ta. Người ta nói đúng mà, anh tra tư nhân đã đành, cần gì phải tra ngân hàng chứ? Anh phạt hay tịch thu thì cũng là tiền của quốc gia cả, ngang với bỏ tiền từ túi này sang túi kia thôi, có ý nghĩa gì đâu.
Thế là cục trưởng Lưu cũng chống không nổi nữa.
Có điều tiền trong túi tư nhân cũng chưa chắc đã dễ lấy, vụ án mới bắt đầu, vừa theo lời khai Kiều Liễu Tái tra tới tài khoản nào đó thì có vấn đề. Cái tài khoản kia mỗi tháng gửi cho hơn 10 người nào là phí tư vấn, nào là phí dịch vụ, chuyển cho số tiền không nhỏ. Mà thân phận của những người đó thật khiến cảnh sát câm nín, một nửa cấp khoa trưởng trở lên, cục trưởng không thiếu, rồi có cả vợ một chính ủy cục công an. Thôi xong, chọc vào tổ ong rồi, té ra đứng sau bọn cho vay nặng lãi có nhiều công vụ viên vậy. Số tiền kia rốt cuộc là hối lộ, hay là nhờ cho vay thì còn cần bàn, chứ điện thoại tổ chuyên án thì sắp bị gọi cho nổ tung rồi, cái này thì miễn bàn.
Tổ trưởng Quách cũng chẳng khá hơn, trước tiên là không ít đồng nghiệp tỉnh cục vòng vèo hói han, rồi thăm dò, trắng trợn hơn nữa là nói đỡ, hỏi thăm tiến triển vụ án. Thậm chí vợ hắn cũng gọi điện thoại tới:" Lão Quách, anh thăng quan từ bao giờ thế, lãnh đạo đơn vị em muốn nói chuyện với anh này."
Lão Quách nóng máu, nhưng chẳng chống được áp lực càng ngày càng lớn, chạy đi tìm lãnh đạo đốt sát tỉnh, người ta cũng đóng cửa thương lượng. Kết quả thương lượng là 23 giờ đêm ngày hôm đó, sở công an tỉnh ra chỉ thị liên quan tới, phương hướng điều tra 'Vụ án rửa tiền đặc biệt lớn 5.6", trọng điểm tìm tiền chuộc con tin, thứ khác đợi tổ chuyên án nghiên cứu rồi quyết định.
Cùng lúc ấy toàn bộ sổ sách mang về bị tổ đốc sát tỉnh phong tỏa, ngay cả nhân viên phá án còn không được tiếp cận.
Ai cũng biết đó là bãi mìn, e là không tra được nữa rồi.
Mà lúc đó mới vẻn vẹn là 4 tiếng sau vụ án thôi đấy.
............. ...........
10 giờ tối, tiểu khu Hoa Viên, phía cha con Liêm Kiến Quốc và phía Vương Nghĩa Hào, Lý Mân Liên đã đạt được thỏa thuận miệng, Liêm gia ra mặt mua cổ phần các cổ đông, giám đốc Vương lấy già 170 triệu để mua lại toàn bộ. Hai bên tựa hồ có sự ăn ý ngầm, đều mong mau chóng hoàn thành vụ làm ăn này.
Nhà hàng không hi vọng mở lại nữa rồi, hôm nay nhóm đầu bếp thấy tương lai đáng lo, từ chức đi mất một nửa, Liêm Tiệp đã còn tâm trạng đâu mà quản nữa, đành để mặc. Hắn xem như đã được nếm thử tư vị một ngày bị cảnh sát tới tìm bốn lần, từ ánh mắt và câu hỏi của họ, chẳng khác gì coi hắn là kẻ bắt cóc rồi, cho dù có thể đối phó được toàn bộ cũng làm hắn chẳng còn tâm trạng nào.
Bực mình hơn nữa là nghe tin Phàn Ngũ Nghĩa xảy ra chuyện rồi, lại có tin đồn là Phàn Ngũ Nghĩa liên quan vụ bắn con tin, hắn thở phào. Nhưng cha hắn biết được mất trong đó, nói Phàn Ngũ Nghĩa dính líu tới rất nhiều lãnh đạo tỉnh thành, mà ông ta khi làm cục trưởng cục chống tham nhũng cũng tiếp xúc với người đó, căn cơ rất sâu, một khi xảy ra chuyện là liên lụy vô số. Ít nhất Lão Liêm biết có rất nhiều khoản bồi thường ruộng đất, cứu trợ người nghèo được rửa qua kênh Phàn Ngũ Nghĩa, nếu không thằng con trai miệng còn hơn sữa của Hậu Thính làm sao chỉ huy được nhân vật lớn như thế? Hết thảy là nhờ cha hắn.
Hai cha con thương lượng hồi lâu mà vẫn vô kế khả thi, bọn họ đã mất đi mọi viện trợ, giờ từng bước đều gian nan. Riêng vụ nổ súng đã làm mất đi nửa mối quan hệ, sự kiện quần thể lại họa một đám nữa, rồi sự kiện bắt cóc, lại thêm vào chuyện bây giờ, sắp thành bị bao vây tứ phía rồi.
Có điều thật may mắn, chuyện luôn có chuyển biến bất ngờ, ai ngờ rằng đang lúc buồn ngủ thì Lý mỹ nhân lại đưa gối tới , thanh danh của Hóa công Tả thị thì vang dội quá rồi. Hơn nữa Liêm Kiến Quốc biết Tả lão có cả quan hệ trên bộ, lãnh đạo cấp quốc gia còn là bạn lâu năm. Cho nên hai bên đàm phán hết sức thuận lợi, bất kể là ở giá cả hay phương thức thu mua, bọn họ như một đôi trời sinh vậy.
Lý Mân Liên cũng nhìn ra Liêm gia đang tìm cái bóng râm mới, cho nên khó tránh khỏi đói bụng ăn quàng, dựa vào cây đại thụ Tả thị. Mỗi bên theo đuổi tâm tư riêng song chủ khách đều vui, nói tới chỗ cao hứng, Liêm Tiệp tự mình rót rượu cho Lý Mân Liên:" Cám ơn giám đốc Lý, cô phục vụ hội viên thực sự là chu đáo, gia nhập hội sở của cô là lựa chọn chính xác nhất của tôi khi tới Lộ Châu."
"Hội sở gì?" Liêm Kiến Quốc chưa biết việc này:
"Hội sở Thịnh Thế ở Di Long Loan ạ, hôm nào con dẫn cha tới chơi, uống trà." Liêm Tiệp giới thiệu làm Liêm Kiến Quốc cau này:
Lý Mân Liên cười thần bí:" Anh Liêm, chắc anh không biết rồi, nếu muốn đi, quy cách của Liêm lão còn cao hơn anh."
"À, cô nói là làm tôi nhớ ra rồi, tám hội sở liên minh đúng không? Nhà khách Số 8, Hải Thượng Minh Nguyệt, Phỉ Thúy Minh Châu, tôi vốn lấy làm lạ, vì sao một hội sở đỉnh cấp lại đặt ở Lộ Châu, có điều có chủ tịch Lương thì không lạ nữa rồi, bản thân ông ấy là cổ đông lớn nhất của Hải Thượng Minh Nguyệt." Liêm Kiến Quốc cười nói, té ra là người trong giới cả, làm anh con trai ngạc nhiên không thôi:
"Nào cạn ly, chúc cho chúng ta hợp tác vui vẻ." Vương Nghĩa Hào nâng ly:
Mấy chiếc ly khẽ chạm nhau keng một cái, sắc rượu đỏ thẫm, ly trong veo phản chiếu nụ cười của mỗi người.
Vụ làm ăn này được xác định rồi