← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 269 Ai thắng ai bại ai buồn ai vui. (1)

Hội trưởng Phàn xảy ra chuyện, bên ngoài cãi vã tung trời.

Sở công an ra lệnh miệng, tạm hoãn điều tra, làm lòng người tổ điều tra nguội ngắt.

Chuyện luôn có lúc chuyển ngoặt, sau hơn một tiếng cục diện bế tắc, xuất hiện một phóng viên liều lĩnh, phóng viên này rất nổi tiếng ở Lộ Châu. Bởi vì từng phỏng vấn quán gội đầu, cô gái đứng đường, bị người ta đâm một nhát; Vì phỏng vấn tấm màn đen của sản nghiệp khai khoáng mà xe bị gài thuốc nổ suýt mất mạng. Có điều sự việc làm hắn nổi tiếng nhất là đưa tin một giáo viên ở Cửu Trung bị người đồn công an vô cớ đánh tới chết, vụ đó phơi bay ra từ lãnh đạo tới nhân viên đi nghỉ hưu non tới mấy chục.

Sau đó thì hắn nổi tiếng quá rồi, giống như tất cả kẻ cứng đầu không hiểu thời cuộc, trong xương cốt hắn mang bản tính ương ngạnh của người Lộ Châu. Chỉ có điều phương hướng hoàn toàn khác, cứ như cố ý gây sự, hắn bộc lộ ra tin hot, ba vụ án gây thương tích vì tranh chấp khoản vay, còn mấy vụ cho vay nặng lãi khiến con nợ phá sản, bọn họ không chỗ kêu oan đi tìm hắn, mục tiêu chỉ thẳng vào Phàn Ngũ Nghĩa. Vì thế hắn từng chửi mắng sự vô dụng của cảnh sát.

Phóng viên họ Trương, trên Vĩ Siêu, tổ trưởng Quách nhận được tin chẳng có phản ứng gì, nhưng mà cảnh sát Lộ Châu vừa nghe thấy cái tên này đều làm ra bộ mặt đau răng.

Vốn mọi người chỉ coi như ghé ngứa ngoài da, ai mà ngờ chẳng bao lâu biến thành sóng cả ngợp trời. Tin tức hé lộ làm người ta hết hồn, Phàn Ngũ Nghĩa cấu kết với lãnh đạo mua quan bán chứ, nói đâu vào đó. Càng có tin bom tấn hơn, mấy năm qua những khoản bồi thường đất ruộng, khoản cứu trợ nghèo đói, đa số đem đi rửa tiền, tới nay rất nhiều người dân chẳng có được đồng nào. Lại còn sợ thiên hạ không loạn bịa ra hội trưởng Phàn ra giá công khai mỗi cấp lãnh đạo tặng bao nhiêu tiền, dưới vẽ hình minh họa cán bộ khoa cấp giá bao nhiêu, trực tiếp đụng chạm tới quan lớn hai cấp tỉnh thành phố.

Chuyện này không thể bỏ mặc, chi đội cảnh sát mạng đau đầu, huy động toàn quân, nào là xóa bài, cấm đăng bài, xóa tài khoản. Nhưng xóa làm sao nhanh bằng đăng được, là chiến sĩ kinh nghiệm đấu tranh lâu năm, người ta có chuẩn bị rồi, cũng có đồng đảng, mấy chủ đề ký tên phóng viên chuyển đăng khắp trang web cấp toàn quốc, đi tới đâu xôn xao tới đó.

Chưa chắc tất cả là sự thật, nhưng mà vay nặng lãi, mua quan bán chức, lạm dụng quyền lực, người dân tích trữ oán hận đã lâu, một khi bộc phát như núi lửa.

Anh gọi đó là bạo lực mạng à, có lẽ đúng, nhưng mục đích của nó là lấy bạo lực chống bạo lực.

Từ thành phố lên tỉnh, tòa nhà văn phòng đều sáng rực đèn, hội nghị qua truyền hình đang tổ chức, áp lực dư luận rất lớn, các lãnh đạo thầm chửi mấy kẻ để lộ tin ra ngoài, các người thích gây áp lực à, giờ các người có rồi đấy. Đúng 3 giờ 30 phút sáng, chỉ thị chuyển tới tổ chuyên án, tiếp tục đào sâu "Vụ án rửa tiền đặc biệt lớn 5.6"

Chuyện thế là xoay chuyển hết sức kịch tính, cảnh sát bất đắc dĩ phải nắm lấy sự thật, đứng ở cao điểm dư luận, nếu đã nuôi hổ gây họa rồi thì mất bò lo làm chuồng thôi.

Tổ chuyên án quay về lối cũ, bắt đầu đào xới số sổ sách vừa mới bị phong tỏa, thu thập chứng cứ, chuẩn bị trời sáng là bắt đầu triệu tập. Có bao nhiêu người đêm nay sẽ mất ngủ thì không rõ, nhưng mà chắc chắn là dù có tra ra tận gốc đi chăng nữa thì niềm tin và quyền lực cảnh sát đại biểu cũng vẫn giảm mạnh.

Bệnh viện cảnh sát tương đối yên tĩnh, hai người bị thương đã được di chuyển đi, vốn cũng chuẩn bị đưa cả Phàn Ngũ Nghĩa đi, nhưng trên đường di chuyển, Quách Văn Ba lại ném quả lựu khói, đưa hắn quay về bệnh viện cảnh sát. Nơi này gần như là chỗ bảo mật cao nhất rồi, canh gác là cảnh sát đưa trên tỉnh xuống, bác sĩ thì không biết là đang cứu chữa ai, trên sổ sách thì người bệnh đã chuyển đi, đây là bệnh nhân được ghi chú là chuyển từ bệnh viện thành phố tới.

4 giờ sáng, theo nghiên cứu khoa học nói, đây là thời gian sinh lý con người mệt mỏi nhất, cảnh sát anh ngoài cửa lật tạp chí muốn rách luôn, đầu gật gà gật gù. Người khác đã dựa vào lưng ghế chợp mắt, quá mệt rồi. Trước nửa đêm phải canh gắt gao, không ngờ tổ trưởng Quách ném bom khói rất hay, căn bản không ai biết hết, bọn họ không bị quấy nhiễu.

Viên cảnh sát đang buồn ngủ nhìn qua một cái, nghi phạm nằm sau kính, đang ngủ say, có chút hâm mộ cái lão này, phạm tội mà còn được cung phụng như cha người ta. Hắn nghe thấy tiếng giày cao gót quen thuộc, sau đó nhìn thấy y tá đeo khẩu trang kiểm tra theo thông lệ. Thân phận nghi phạm bảo mật, cho nên giảm bớt cấp bậc canh phòng, không hạn chế y tá ra vào. Hắn cười để y tá vào, sau đó lấy tinh thần nhìn y tá kiểm tra máy đo điện tâm đồ, kiểm tra ống truyền dịch, kéo chăn cho bệnh nhân rồi máy móc đẩy xe thuốc đi dọc hành lang, tới cuối hành lang, rẽ, rồi biến mất.

Hình như có gì đó không đúng, cảnh sát trông coi hơi mơ hồ, vỗ vỗ đầu, hình như lần kiểm tra này có khác với mấy lần kiểm tra trước đó, nhưng đầu óc không tỉnh táo nên nghĩ không ra ... À, phải rồi, cô ta kiểm tra mỗi gian này rồi đi, trước đó kiểm tra từng gian một.

Nghĩ tới đó hắn đá mạnh người đang ngủ gật quát:" Kiểm tra phòng bệnh."

Nói rồi hắn đuổi theo, quả nhiên xe đã bị vứt ở ngã rẽ, người thì biến mất tăm, hắn vừa thổi còi cảnh báo thì nghe thấy đồng nghiệp trong phòng bệnh cũng thổi cỏi. Chỉ chốc lát sáu viên cảnh sát canh ở hành lang bệnh viện đã tìm thấy y tá phát thuốc .... Đã bị siết cổ tới hôn mê, đồng phục và giày cao gót bị lột mất.

40 phút sau Quách Văn Ba dẫn thành viên tổ chuyên án tới nơi, hắn chỉ thấy một đám người hai mắt đờ đẫn, bao gồm cảnh sát canh giữ, bao gồm bác sĩ trực ban, bao gồm lãnh đạo bệnh viện. Còn nghi phạm thì đã tháo mặt nạ dưỡng khí, mắt khép lại, an tường như đang ngủ, điện tâm đồ phẳng lỳ không có chút dao động nào, tựa như đang cười nhạo đám người ở hiện trường.

Chết rồi, chết một cách không minh bạch.

"Người canh giữ hiện trường, bao gồm người tham gia vận chuyển và người biết chuyện, toàn bộ cách ly thẩm tra, về đội."

Quách Văn Ba không xem hiện trường nữa, lạnh lùng để lại một câu rồi đi.

Miếu nhỏ yêu ma lớn, ao cạn ba ba nhiều, ai có thể ngờ rằng cái thành phố nhỏ xíu như Lộ Châu lại có thể xảy ra chuyện giết người bịt miệng xảy ra ngay dưới vành mắt cảnh sát. Cảnh sát bị người ta vả mặt nổi khùng rồi, toàn thành phố giăng lưới truy tìm hung thủ, sở công an tỉnh thái độ với vụ án Phàn Ngũ Nghĩa thay đổi mạnh, ngôn từ nghiêm khắc, nhất định phải tra tới cùng.

Nhưng mà tra thế nào vì có lẽ người duy nhất biết được chuyện gì đã nằm trong nhà xác rồi.

…………. ………………

Trời vừa sáng, một chiếc đồng nát 2020 lạch bạch đi, cuối cùng nhìn thấy tấm bia mỏ Lão Ao, rất ngang nhiên, viên trên một tảng đá cao bằng mấy người, muốn nhìn nó phải ngẩng đầu lên.

Nhảy xuống xe đi đái, Hoắc Kiệt cái trang thành ông chủ nhỏ kéo quần lên, nhìn hoàn cảnh xung quanh, ồ lên kinh ngạc, núi cao tới nhìn không thấy điểm cuối. Giữa những tảng đá vôi trần trụi là con đường chật hẹp chỉ cho một người đi qua, quanh co không biết dẫn tới đâu, mặt hắn nhăn nhó:" Đội trường Triệu, đây mà là chỗ cho người sống à, chỉ cần quay cành thực cũng có ngay một khung cảnh chiến trường rồi."

"Nhầm, chắc chắn có người, nhìn đi." Triệu Gia Thành đi sang lề đường đá một cái, là một cái dép cao su bị bụi phủ lên, giải thích:" Nơi này đá vôi dày đặc, phải có mấy chục cái mỏ lớn nhỏ, anh cũng thấy hoàn cảnh rồi đấy, nơi này không phải người bình thường làm được, nhu cầu sức lao động lớn lắm."

"Thế sao anh chỉ gọi mỗi mình tôi đi, chúng phải gọi thêm vài người nữa chứ, không thì cũng phải có người dẫn đường đương địa ... Được được, không nói nữa, đi nào." Hoắc Kiệt phàn nàn mấy câu, thấy Triệu Gia Thành chẳng để ý, thế là thôi, cũng im luôn. Hắn cũng biết mấy nơi này chủ nghĩa bảo hộ địa phương con mẹ nó quá lắm, anh có gọi điện báo đồn công an xã cũng chẳng khác nào báo tin cho người ta, nhìn cái cảnh này là hiểu chuyên sống bằng nghề bán vôi, bán gạch.

Chỉ hai người thôi, làm được gì không?