← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 270 Ai thắng ai bại ai buồn ai vui. (2)

Chiếc xe cứ lắc la lắc lư lảo đà lảo đảo đi lên đường, một bên là vách đá dựng đứng, một bên là vực sâu muôn trượng. Hoắc Kiệt lái xe mà vã mồ hôi hột, mím chặt môi tới trắng bệch, mắt hắn nhìn chằm chằm về phía trước, tay nắm vô lăng tới ướt đẫm, lái xe ở đây còn khó hơn cả đua xe F1. Mất thêm được nửa tiếng nữa mới lên đỉnh núi rộng rãi một chút, hắn thở phào, rốt cuộc chửi ra miệng:" Mả mẹ, sợ chết người, thế này đâu phải lái xe, mà là đùa với tử thần."

Triệu Gia Thành cười đưa thuốc lá tới chỉ dưới núi, mục tiêu đã trong tầm mắt, một vùng bình địa kẹp giữa hai khe núi kéo dài mấy km, có mấy tòa nhà ba bốn tầng xây dựa vào núi, khói bếp lượn lờ. Nhìn ra xa chỉ thấy từng mảng trắng, đó là vôi thành phẩm, đây là vật liệu xây dựng thiên nhiên, là nguyên liệu làm xi măng.

Hoắc Kiệt thở được mấy hơi lại trách móc Triệu Gia Thành kéo mình tới nơi quỷ quái này, sớm biết thế không bằng ở nhà làm chân chạy cho người ta.

"Lão Hoắc, đừng nói tôi không chiếu cố anh nhé, trong thành phố nguy hiểm hơn nơi này. Hơn nữa nơi này dễ có kết quả hơn." Triệu Gia Thành nói:

"Thôi đi, chỉ vẻn vẹn có một cái tin nhắn, chẳng may là bọn bắt cóc cố ý đánh lạc hướng thì sao?" Hoắc Kiệt phản bác, thực ra hắn cũng tin đấy, không tin sao chịu theo tới chỗ quỷ quái này, nhưng mà ngứa miệng nên phải bắt vẻ:

"Chắc chắn là đánh lạc hướng, nhưng nếu không có thứ gì đó thực chất thì làm sao mà khiến người ta lạc hướng được, cho nên mỏ Lão Ao nhất định có hàng."

Triệu Gia Thành phán đoán dựa trên cơ sở nguyên nhân mà người ta không biết, có lẽ là che mắt, là vu oan, giống như chiếc di động dụ cảnh sát bắt Lý Mân Liên, tiền chuộc dẫn dắt cảnh sát bắt Phàn Ngũ Nghĩa, bây giờ có thể là tin nhắn dẫn cảnh sát tìm tới con tin không?

Hắn tin, nhất định sẽ tìm được, một khi tìm được thì suy luận Phàn Ngũ Nghĩa câu kết với kẻ bắt cóc đòi tiền chuộc sẽ được chứng thực, Lưu Nhị Lôn thế nào cũng bị tra gắt gao, tới lúc đó tất cả những kẻ dính tới vụ nổ súng kia đều trả giá.

Tuyệt vời, hắn thầm khen, nếu coi luồn lách lợi dụng pháp luật là thông minh, vậy thì người có thể dùng pháp luật như mũi kiếm của mình chỉ có thể thốt lên tuyệt vời thôi. Nếu như không có đêm đó, hắn không dám tin có loại người này tồn tại.

" Đi thôi, chúng ta về." Triệu Gia Thành đột nhiên nói

"Không vào thôn nữa à?" Hoắc Kiệt không ngờ Triệu Gia Thành lâm trận thoái lui, thế nãy giờ hắn liều mạng lái xe làm gì, suýt nữa muốn đánh người:

"Nếu không anh đơn thương độc mã xông vào giải cứu con tin đi." Triệu Gia Thành trêu:

Hoắc Kiệt tức giận chửi bới thằng vương bát đản, tất nhiên hắn không có trình độ xông vào thôn cứu người, hắn không phải Rambo, càng không phải Kẻ hủy diệt, nên hắn ngoan ngoãn lên xe.

Không thể cứ thế bảo về là về được, Triệu Gia Thành nói, nơi này e là phải gọi cả trung đội cảnh sát vũ trang mới vào được, mà thông tin chỉ bằng tin nhắn chả ai chịu cấp cho họ lực lượng lớn như thế, bởi vậy phải tự nghĩ cách khác.

Hai người ở trên xe thương lượng cách giải cứu con tin, thôn này bốn mặt là núi, chỉ có một lối ra, lò vôi có tường bao kẽm gai, nhà nhà nuôi chó, cường công là tuyệt đối không được. Cứu ra cũng chẳng chạy được xa, thôn xóm quanh đây đồng lòng, giữa đường có người nhảy ra, đập cho cảnh sát một phát thì ai chịu trách nhiệm.

Xem ra bọn họ thương lượng ra kết quả rồi, ánh nắng chiếu vào hai gương mặt đang cười trộm thong thả xuống núi. Trên đường xuống núi, hai người liên hệ với trong đội, đưa ra điểm tập kết, còn về phần nguyên nhân, nhiệm vụ, mục tiêu thì đều không nhắc tới, nhân số giảm xuống 10 người. Xem ra đội trưởng Triệu cũng ngộ ra đạo lý xuất chiêu phải hiểm rồi.

Thời buổi này anh làm việc nghiêm chỉnh phép tắc là không xong.

Hai người họ lại trốn vào chỗ khuất bày mưu tính kế, trước tiên gọi điện cho chính phủ xã, phải nói làm sao đây nhỉ? Nói là hai cấp tỉnh thành truy quét buôn bán nhân khẩu tới mỏ Lão Ao rồi... Không được, không giống, nói là cảnh sát bên ngoài đã xác nhận có nhân khẩu mất tích đang bị giam trong mỏ Lão Ao, lệnh địa phương  điều tra đói với các lò gạch, lò vôi cùng với bất kỳ công vụ viên nhân viên ngoại lai nào... Thế này đảm bảo thành công. Mục đích là dọa cho đối phương sợ hãi mà chuyển người, bọn họ sẽ đánh cướp giữa đường.

Biện pháp này sặc mùi thổ phỉ, Hoắc Kiệt cười lăn cười bò, mắng Lộ Châu này từ dân tới cảnh sát, đều mang dòng máu thổ phỉ cả.

Nhưng hắn quên rồi, hắn cũng là người Lộ Châu, chính gốc luôn.

Lúc này trong thành phố, tình hình quả thực rất gay go, người dân không nhìn thấy, kỳ thực thượng tầng thành phố loạn rồi, chẳng còn ai chú tâm vào làm gì nữa, rất nhiều công tác trong thành phố gần như bị đình trệ.

Quả cầu tuyết tiền bẩn đã lăn lớn tới cỡ nào.

Nếu như dùng văn tự để biểu đạt thì sẽ thiếu đi từ ngữ chuẩn xác nhất. Khi vụ án Phàn Ngũ Nghĩa đi sâu tìm hiểu đã lộ ra đặc trưng phạm tội kiểu gia tộc, vợ ông ta, em vợ ông ta, anh họ ông ta, chị dâu ông ta, và cả tình nhân Kiều Liễu Tái của ông ta đều là lực lượng trung kiên của sản nghiệp tiền bẩn. Thậm chí trong số những con cháu đời hai cũng có không ít người tham dự.

Ngày hôm sau, lần lượt có những người bị cơ quan công an triệu tập, hoặc bắt giữ quy án, suốt cả buổi sáng, những người bị giữ lại đều là thân tộc của Phàn Ngũ Nghĩa.

Cho vay phi pháp, huy động vốn phi pháp, đòi nợ bằng bạo lực cùng với chuyện được che giấu sâu hơn rửa tiền là dính líu tới tội phạm nước ngoài. Tổ chuyên án tiếp nhận tư liệu báo cáo từ khắp các nơi gửi tới, tài liệu tích trữ càng lúc càng nhiều. Nếu những chuyện này còn chưa đủ kinh người vậy thì số tiền được tra ra trong tài khoản khiến người ta phải nhìn thành phố loại ba mém loại hai như Lộ Châu bằng con mắt khác. Toàn tỉnh cả năm tra án rửa tiền được xác thực chỉ hơn 70 triệu, mà vụ án này hiện giờ các loại tài chính phải xử lý đã đạt tới 210 triệu.

Quách Văn Ba không cần phải suy nghĩ xem số tiền này là huy động vốn phi pháp, là cho vay nặng lãi, hay là do hoạt động tội phạm ma túy mại dâm mà có, vì chuyện đã vượt ngoài phạm vi chức quyền của hắn. Hiện giờ đã có nhân viên chuyên môn trên tỉnh xử lý, sẽ có bao nhiêu người vì thế mà ngã ngựa, hắn không bận tâm. Hắn chỉ đang nghĩ, số tiền bẩn này đã nuốt chửng bao nhiêu sản nghiệp hợp pháp, phát hủy bao nhiêu gia đình hạnh phúc, e rằng sẽ chẳng có ao vì thế mà phải chịu trách nhiệm.

Phàn Ngũ nghĩa chết rồi, tin tức vẫn phong tỏa, có điều chỉ có thể che đậy được tai mắt đại bộ phần người thường, còn những người muốn biết thì đã biết hết. Kết quả giải phẫu tử thi cho thấy, sát thủ đã tiêm một lượng nhỏ mao địa hoàng vào bình truyền dịch, mà tác dụng trực tiếp của mao địa hoàng mà phá hỏng thần kinh trung ương. Nói cách khác có người không muốn ông ta tỉnh lại. Bất kể là lựa chọn thời cơ, thủ pháp gây án cùng tẩu thoát đều là trình độ chuyên nghiệp. Loại người đứng ở đỉnh cao của lĩnh vực phạm tội này, Quách Văn Ba biết, không bắt được hắn nhanh đâu, hoặc có thể nói thế này, đừng hòng bắt được hắn.

Cũng có thể hắn ta, hoặc cô ta, căn bản không phải tội phạm, mà là một người thực thi nhiệm vụ đặc biệt.

Quách Văn Ba đột nhiên có một ý nghĩ kỳ lạ như thế, có điều hắn lắc đầu, phủ định ngay suy nghĩ nguy hiểm mà kỳ quái này, không dám nghĩ tiếp nữa, nếu không e không dám tin tưởng bất kỳ ai. Thực ra chuyện xử lý cũng đủ nhiều rồi, từ sáng tới giờ giữ lại 12 người, bắt 4 người, triệu tập 27 người, chỉ một nửa nằm trong danh sách tổ chuyên án, còn lại là do người này khai ra người kia, hơn nữa danh sách còn đang tăng thêm. Sở công an tỉnh điều thêm người, thay thế lực lượng cảnh sát địa phương, đã bố trí n ơi nghỉ ngơi cho nhân viên phá án cùng với phòng giam giữ tạm thời, xem ra chuẩn bị đánh lâu dài.