Q2 - Chương 271 Ai thắng ai bại ai buồn ai vui. (3)
Cốc cốc, tiếng gõ cửa cắt đứt suy nghĩ của hắn, Quách Văn Ba hô mời vào. Một đồng nghiệp mặc thường phục từ trên tỉnh tới, sắc mặt nghiêm túc đặt danh sách một loạt số máy trước mặt hắn. Hắn nhìn qua một lượt, nhíu mày lạnh lùng đứng dậy:" Đi, không ngờ lại là ông ta, to gan quá rồi."
Hai người tới thẳng văn phòng chỉ huy tỉnh, 5 phút sau chi đội trưởng Phùng được thông báo của bộ chỉ huy lái xe tới tòa nhà tổ chuyên án. Khi ông ta chạy lên văn phòng chỉ huy, vừa vào cửa thấy một đám cảnh sát mặt mày nghiêm túc nhìn mình, liền có cảm giác không lành, đây là khứu giác nghề nghiệp.
Quách Văn Ba mặt lạnh tanh nói:" Chúng tôi tới Lộ Châu luôn tìm một tên nội gián, vừa tra tới tài khoản của Phàn Ngũ Nghĩa, ông ta liền chạy mất. Vừa mới vất vả bắt được ông ta, ông ta liền chết ngay. Chi đội trưởng Phùng, ông có cái nhìn thế nào về chuyện này?"
"Tôi..." Phùng Quốc Ứng ấp úng, tay di chuyển thiếu tự nhiên, dù ông ta chỉ huy hình cảnh nhiều năm tích lũy được cái uy không nhỏ thì bây giờ cũng chẳng còn tí uy nào:
Bị người trên tỉnh nhìn chằm chằm vào, ông ta rốt cuộc cũng nói được, nhưng nói năng lẫn lộn:" Vu không, tôi không... Không, vì sao lại hỏi tôi? Từ khi tiếp n hận vụ án tới giờ, người tiếp xúc với tin tức vụ án nhiều lắm."
"Thế à?" Quách Văn Ba ném danh sách số điện lên bàn, khinh bỉ nói:" Tôi nghĩ khi có người bắn tin, kẻ đó không thể ở trên xe, vì không thể nào không có đồng nghiệp. Cũng không thể ở ngoài, vì tổ chuyên án có quy định nghiêm ngặt về việc không được hành động riêng lẻ, kẻ đó chỉ có thể trốn vào một góc ngay ở đây, gọi điện thoại hoặc nhắn tin. Đáng tiếc, mỗi tín hiệu thông tấn gửi đi từ nơi trú của tổ chuyên án đều được ghi lại."
Chi đội trưởng giật mình, ông ta biết mình coi thường cái tổ chuyên án thành lập lâm thời này rồi, không ngờ họ thực thi biện pháp bảo mật ngặt nghèo mà không báo.
Quách Văn Ba tiếp tục nói:" Hôm nay kỹ thuật viên đối chiếu tín hiệu chặn được, liên lạc không liên quan tới phá án có mười bảy cuộc, trong đó mười ba cuộc thuộc bộ chỉ huy tỉnh, hai cuộc trước khi di chuyển bệnh nhân. Sau khi di chuyển Phàn Ngũ Nghĩa đã là qua 0 giờ, khi đó có hai cuộc liên lạc, một là tôi, hai là anh, chi đội trưởng Phùng, anh nói xem hai ta ai là nội gián? Ai tiết lộ tin Phàn Ngũ Nghĩa vẫn ở bệnh viện cảnh sát?"
Im lặng, thế rồi cửa bật mở, một nhóm người trên tỉnh xông vào, sáu người, trong đó có người gác tại bệnh viện, ánh mắt phẫn nộ hận không thể ăn sống nuốt tươi Phùng Quốc Ứng. Phùng Quốc Ứng thở dài, tự động nộp súng, giấy tờ, theo người ta đi.
Lúc này giải thích đều là dư thừa, chỉ tăng thêm trò cười mà thôi.
"Mỗi lần phá án, tôi không muốn nhất là cảnh này." Một nhân viên lâu năm trên tỉnh tựa hồ lẩm bẩm một mình, giọng hơi thương cảm:" Tất cả các vụ án lớn, đều là chúng ta đấu với chúng ta."
Quách Văn Ba miệng mấp máy cuối cùng chẳng nói được gì, dẫn người đi, khép cửa lại.
Chuyện tiết lộ bí mật vừa lắng xuống một chút, nhưng chẳng được bao lâu, khoảng một tiếng sau, tiểu khu công an, một cảnh sát trung niên không có bất kỳ dấu hiệu gì tung mình nhảy từ tầng 12 xuống, một cú nhảy đẹp mắt nhất cuộc đời. Điểm rơi xuống cách nhóm cảnh sát đang xông vào chưa tới 20 mét, để lại một đống máu nhoe nhoét.
Qua điều tra, đây là phía nhận điện thoại của Phùng Quốc Ứng, một vị phó cục trưởng cục công an thành phố, họ Trần, chủ quản điều tra kinh tế.
Đồng thời bị dẫn đi còn có một chi đội trưởng, một chính ủy của chi đội điều tra kinh tế, hai người này ngã ngựa vì lời khai của Kiều Liễu Tái, hai người chẳng những là thượng khách của Phàn Ngũ Nghĩa, đồng thời còn thần tử dưới váy Kiều mỹ nhân.
Ôi tiền bạc, mỹ nữ, câu chuyện xưa như trái đất, nhưng chẳng bao giờ thiếu người nối tiếp nhau nhảy vào vòng xoáy đó.
...................
"Cái gì, chi đội trưởng Ngụy bị bắt rồi à? Vậy chính ủy thì sao? Sao... Chính ủy cũng bị bắt luôn... Vâng, vâng, tôi biết rồi, cám ơn."
Lý Bằng Vũ choáng váng ném di động lên bàn, Tần Quân Hổ mơ hồ, Lão Khổng đờ người, Lý Mân Liên nghe tới đờ đẫn. Một mắt xích của kế hoạch quật khởi là thông qua bên chi đội điều tra kinh tế tra tận gốc chuyện kho lạnh và thịt đông, ai ngờ vừa mới bắt đầu thì hai quân bài lớn đã hỏng.
Cuộc đời còn gì uất ức hơn khi tưởng chừng chuyện thành tới nơi còn hỏng.
Tần Quân Hổ liên tục day trán, bọn họ ngầm tiếp xúc với chi đội trưởng và chính ủy chi đội điều tra kinh tế nửa năm, hai người đó đã đồng ý tra vụ án này. Ai ngờ được tới lúc mấu chốt nhất xảy ra chuyện thế này, bao công sức trước đó trôi theo dòng nước, đúng là người tính chẳng bằng trời tính.
" Giám đốc Tần, phải làm sao bây giờ, đợi bên điều tra kinh tế điều chỉnh, đối tướng, không biết sẽ mất bao nhiều thời gian. Chúng ta lại còn phải làm lại từ đầu." Lý Bằng Vũ buồn thối ruột, ai ngờ được lâm trận mất tướng:
Lý Mân Liên xen vào:" Nếu như các biện pháp sau đó không thể theo kịp, vậy thì chúng ta diễn giả thành thật rồi, trừ đi khoản nợ của Lư Nhục Hương, chúng ta phải gom hơn 100 triệu mới lấy được."
Đây là điều không ai muốn thấy, với lại bọn cũng không gom được nhiều tiền như thế, Tần Quân Hổ đào vong một năm, thêm vào đầu tư ở Di Long Loan, rồi các thao tác ngầm, tiền trong tay ông ta đã giật đấu vá vai rồi.
"Hay là dùng cách khác đi, giờ người trong tay chúng ta đủ sức diệt mấy nhà đó." Cơ thịt trên mặt Khổng Tường Trung giật giật, giọng điệu âm u, nửa năm ngồi tù không làm ông ta thuần tính hơn mà chỉ thêm hung bạo, tôn sùng bạo lực:
Tần Quân Hổ lắc đầu:" Không được làm càn, Lư Nhục Hương đã xảy ra đủ chuyện rồi, nếu thêm chuyện khác, đừng nói họ, chúng ta cũng chịu không nổi đâu."
"Vậy phải làm sao bây giờ, nếu Liêm gia phát hiện chúng ta định tay không bắt sói, người ta kiếm một người mua khác không khó." Lý Bằng Vũ khẩn trương:
"Xem ra chúng ta phải tìm Vương lão và chủ tịch Lương thương lượng thôi, biến số này phải ứng phó cho tốt, nếu không sợ là bao công sức vứt đi sạch đấy." Tần Quân Hổ tay chống cằm suy nghĩ:
Lý Bằng Vũ sợ nhất là chuyện này:" E là không được đâu, chúng ta đã giao ước Lư Nhục Hương đổi kho lạnh, trước khi chúng ta có được kho lạnh, chủ tịch Lương sẽ không chịu."
"Cũng chưa chắc đâu, hiện giờ tên đã lên dây rồi, dù là ông ta bỏ toàn bộ tiền đầu tư mua Lư Nhục Hương cũng có lãi, huống hồ là kho lạnh Tây Uyển còn quan trọng với ông ta hơn? Chẳng qua là chuyện phải ứng trước một khoản tiền thôi mà, tôi nghĩ với ông ta mà nói thì không phải chuyện khó... Ừ, cứ như thế đi, cậu lập tức tìm Vương lão thương lượng, đích thân tôi đi gặp chủ tịch Lương. Tiểu Liên, cô đem tất cả tiền trên sổ sách tập trung lại, xem chúng ta gom được bao nhiêu... À phải, Lão Khổng, mấy ngày qua sao không thấy Sài Chiêm Sơn đâu?"
"Hắn cũng có chuyện làm ăn phải làm mà, sao, anh định bảo hắn cũng gom tiền à?" Khổng Tường Trung hỏi:
"Thôi vậy, hắn chẳng gom được bao nhiêu đâu. Anh nói với hắn, bất kể là hắn hay là vị kia, ngàn vạn lần đừng gây sự thêm nữa, chúng ta chịu không nổi rồi. Bằng Vũ, trước tiên gọi điện hỏi xem Vương lão có ở nhà không đã."
Tần Quân Hổ đứng dậy cùng Lý Bằng Vũ đi liên hệ hai người kia, Lý Mân Liên ở phía sau lại ủ rũ cáo từ, đến lúc phân thắng bại lại xảy ra chuyện cô cũng chẳng vui. Còn lại mỗi Lão Khổng uống trà một mình, rút điện thoại gọi:" Chiêm Sơn, cậu ở đâu đấy? Cái gì, ăn cá nướng à? Ha ha ha, cậu cũng thật biết sống, nói với cậu chuyện này nhé..."