← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 003 Làm cán bộ sớm đi tối về. (3)

Lôi Đại Bằng cười hì hì, lại phát ra một tràng than vãn làm công vụ viên khổ ra sao. Xe thì đi tới thẳng phố Tiền Tây, hiệu thịt lừa của Căn Oa ở đó, quả nhiên là không chịu bỏ tiền, đi ăn trực rồi.

Thương hiệu Lư Nhục Hương đã phai mờ trong tâm trí mọi người, cái tên Hưởng Mã Trại ngày một độc chiếm thị trường, phân tán tới toàn thành phố 17 cửa hiệu rồi, đó là chưa kể tới mười cửa hiệu mở ở huyện. Thanh danh Hưởng Mã Trại bây giờ như mặt trời giữa trưa. Phương thức kinh doanh khống chế từ nguyên liệu đầu vào, chế biến tới tiêu thụ khuếch tán thể hiện ra uy lực kinh người, ngay cả các công ty du lịch lớn giới thiệu món ngon đương địa cũng treo lên ký hiệu Hưởng Mã Trại.

Phố Tiền Tây, tơi nơi thì sắp chật kín chỗ rồi, thái thịt nhìn thấy Đơn Dũng một cái thì vui mừng hướng vào bếp gọi lớn. Căn Oa liền chạy ra ôm chầm lấy Đơn Dũng, hỏi về từ khi nào, vừa nói vừa dọn một cái bàn, dẫn Đơn Dũng vào bếp sau xem. Trừ món chính là thịt lừa còn tăng thêm vài món khác, bây giờ đã có tới 20 món rồi. Lấy một đĩa thịt lừa ngâm, một đĩa rau trộn da lừa, một bát cơm, thế là ngồi vào bàn.

Căn Oa mang tới một bầu rượu rồi lại bận rộn, ra dáng ông chủ lắm rồi, tay chân nhanh nhẹn, còn tươi cười chào khách quen, chẳng giống trước kia mở mồm ra là chỉ biết chửi bậy.

Lôi Đại Bằng thì bây giờ toàn nghĩ tới tiền, chuyện đầu tiên là tính toán chuyện làm ăn nơi này, tính ra thế nào cũng kiếm hơn hẳn cán bộ quốc gia, nhỏ giọng hỏi Đơn Dũng:" Đản ca, ông Sử chia phần cho anh được bao nhiêu?"

"Chia cái gì?"

"Bao nhiêu cửa hiệu thế này là do anh vào sinh ra tử kiếm về mà."

"Ha ha ha, cậu coi anh là mã tặc thật à? Không chia gì cả, ngay cả phí thương hiệu cũng thu tượng trưng thôi, một năm tám trăm tám."

"Hả thế thì anh lỗ quá."

"Lỗ à? Anh lại thấy quen cậu còn lỗ hơn, từ khi anh bắt đầu làm ăn, cậu vay tiền anh chưa trả lấy một xu, còn vay bao nhiêu không nhớ nổi nữa rồi."

"Đừng nhắc chuyện đó được không, sao anh không nói khi anh ngồi trong trại giam em đưa cho anh bao nhiêu đồ ăn, nuôi lợn nó cũng béo ú rồi."

"Ê đừng có mà khoe công nhé, cậu mà trả nửa số tiền đó thì anh viết ngược lại tên mình."

"Chẳng qua là vài đồng tiền thối thôi, nhắc tới khinh nhau à? Bao nhiêu, anh viết giấy nợ đi, đợi em làm lãnh đạo sẽ tham ô trả lại anh, chuyện nhỏ xíu mà nói mãi."

Hai người cãi nhau vậy thôi, Đơn Dũng hoàn toàn không định đòi, Lôi Đại Bằng đoán chừng chẳng định trả. Đơn Dũng cảm thán:" Ài, đúng là ra giang hồ lăn lộn sớm muộn cũng phải trả, nhớ năm xưa anh ngày ngày trêu cậu, tiêu tiền trong túi cậu, giờ tới anh phải trả lại gấp bội. Được, chúng ta bắt đầu tính từ hôm nay, chuyện trước kia xóa hết, có điều cậu phải giúp anh làm chuyện này."

"Oa, anh không phải anh nuôi, mà là anh ruột của em rồi. Anh nói đi, anh nói đi, việc gì?" Lôi Đại Bằng cười rách miệng:

"Đơn giản thôi, đừng chỉ biết sướng một mình, kiếm thời gian đi thăm Hiền đệ đi, cậu ta không chủ động liên hệ, anh không biết thế nào, ngại quấy nhiễu. Dù sao cậu là công vụ viên mặt dày không để ý, được không?" Đơn Dũng giao nhiệm vụ:

Đây là chuyện trong phận sự, Lôi Đại Bằng gật đầu, rồi hối hận, nếu biết Đản ca xí xóa dễ thế thì đã vay nhiều hơn một chút.

Hai người đang vui vẻ ăn uống thì có điện thoại, Đơn Dũng xem, là số Tiểu Cái, vừa nhận điện thoại, mặt liền tỏ ra rất không vui, nói để sau hẵng nói. Không ngờ rằng vừa mới đặt máy xuống, Tống Tư Oanh lại gọi tới, không biết nói cái gì mà bị Đơn Dũng bực mình mắng cho. Chưa hết, Trương Vệ Hoa lại gọi điện, thế là Đơn Dũng điên lên tắt máy luôn, thế là được yên ổn ăn cơm. Vừa ăn cơm kê vừa bình phẩm, cơm thô phương bắc hợp khẩu vị hơn, cơm phương nam quá mềm quá dẻo, ăn chả khác nào cháo.

Đánh trống lảng, Lôi Đại Bằng hỏi nhỏ:" Sao vậy anh?"

" Mấy đứa ngu đó muốn tách ra, xuất hiện một công ty muốn mua nhà máy nước tinh khiết Hưởng Mã Trại." Đơn Dũng thấy Lôi Đại Bằng không hiểu, giải thích:" Đổng Vĩ, Vệ Hoa và Tiểu Cái cùng với anh nữa, khi đó có bốn người góp tiền đầu tư, Tống Tư Oánh không muốn tham gia chuyện này, chê bán nước được mấy đồng. Nhưng về sau phát triển quá nhanh, thấy có lợi ai cũng nhảy vào, lập điểm phân phối tuyển công nhân. Tiểu Cái có trong tay 9 điểm phân phối, Tống Tư Oánh và Lão Bao mở 4 cái, Lão Sài cũng an bài 3 người mở điểm phân phối. Bây giờ muốn bán nhà máy, Đổng Vĩ và Vệ Hoa muốn bán, Tiểu Cái đang do dự, Tư Oánh cuống lên, bán nhà máy nước thì nguồn hàng của họ sẽ gặp vấn đề, cho nên họ cãi nhau, anh ở trên đường nghe  họ cãi nhau mấy lần rồi."

"Cái chỗ quỷ quái như Nhạn Lạc Bình mà cũng có người muốn à?" Lôi Đại Bằng nghĩ không ra:

"Cậu nghĩ đi, chất lượng nước nơi đó vượt qua tiêu chuẩn chất lượng nước loại một quốc gia, tỉ lệ oxy hòa tan chiếm trên 90%, là nước suối khoáng chính tông. Sản lượng của bọn anh chỉ được 1/4 nước dẫn vào nhà máy, còn lại là bị lãng phí, nếu như mở rộng sản lượng, bán nước đóng chai, vậy thì trên núi chảy xuống toàn là tiền, đúng chưa? Cậu nói có nên bán không?" Thứ đó Đơn Dũng tự tay lập nên, tình cảm rất sâu:

"Không bán." Lôi Đại Bằng lắc đầu ngay, có điều hỏi nhỏ:" Thế bán được bao nhiêu?"

"Khi đó đầu tư hơn 40 vạn, giờ có người muốn mua với già 200 vạn." Đơn Dũng nói nhẹ như không:

Lôi Đại Bằng sốc, hối hận, cực kỳ hối hận, hối hận tới ợ một cái rõ to, khi đó Đản ca có rủ hắn đi theo tìm nguồn nước, nhưng vì sao mình ham ăn ham chơi không chịu theo chứ? Thế này có khác gì đi sượt qua cái Audi rồi không? Hắn thất vọng cúi đầu xuống, ăn được mấy miếng liền thở dài, ăn thêm mấy miếng nữa, lại ợ.

"Đại Bằng, cậu đang bị sốc vì cái giá hay là hối hận vì không đầu tư?" Đơn Dũng hứng thú hỏi, giống như đang trêu Lôi Đại Bằng, cái thằng này cũng đã hiểu ra cuộc sống này không dễ dàng, ít nhất thì dựa vào vài đồng lương thì sống không dễ:

"Có cả, vừa chấn kinh lại vừa hối hận... Có điều không phải vô nghĩa à? Không phải của mình thì nghĩ làm rắm gì, với lại giờ em là cán bộ quốc gia, coi tiền bạc lợi ích như bùn đất." Lôi Đại Bằng rốt cuộc cũng tìm được điểm cân bằng với mọi người, tự AQ xoa dịu bản thân:

"Được, thế thì tốt, ai có phúc của người đó, con người đừng có nên không biết thỏa mãn, anh thích nhất cậu ở điểm này." Đơn Dũng khen:

"Đương nhiên rồi, lòng dạ em xưa nay luôn rất rộng lớn." Lôi Đại Bằng mặt dày nói, với hắn thì chẳng bao giờ buồn quá hai phút:

"Không đúng, phải nói thế này, thằng chó cậu có tiền thì ăn uống chơi gái, không có tiền thì lừa gạt, cha mẹ anh em cũng không bỏ qua. Lòng dạ rộng lớn thế này không dễ."

"Vênh cái b, nhớ năm xưa anh cũng nghèo rách, giờ vểnh đuổi lên hả, không có phần em càng tốt, mấy đứa bọn anh đấu đá nhau chết đi.

Đơn Dũng cười lớn, nhiều ngày vất vả đường xa, tiêu tan hết trong tiếng cười. Ăn xong theo giá trả tiền, Căn Oa sống chết không lấy, Đơn Dũng bảo phải lấy, còn dặn, tuyệt đối không có ngoại lệ, nhất là với thằng đằng sau, bị Lôi ca ở sau đá đít.

Anh em thì anh em, làm ăn là làm ăn, Lôi Đại Bằng cũng hiểu, Đơn Dũng sợ hắn ăn nhiều làm người ta ghét. Hắn chở Đơn Dũng tới hiệu gia vị, Đơn Dũng lái xe mới về Nhạn Lạc Bình, một chiếc Ngũ Lăng Hoành Quang, giống tính Đản ca, chở đường nhiều, tiết kiệm xăng, lại còn rẻ, dễ nuôi.

Cuộc sống vẫn tiếp tục, có điều buổi chiều Lôi Đại Bằng ngồi bốc phét trong văn phòng cảm giác cuộc sống của người khác đầu có ý nghĩa hơn mình, làm công vụ viên thật chẳng con mẹ nó ra sao...