Q3 - Chương 004 Bị lợi làm mờ mắt. (1)
Ông chủ Cái, thế nào rồi, phương án mới này không biết có thể làm anh động lòng không?" Một trung niên nam nhân ăn mặc trịnh trọng, khiêm tốn nói với Cái Đình Giáp trông như sinh viên:
Đây là ông chủ Yến Quảng Lượng, đã tới vài lần rồi, là người Lộ Châu, bắt quan hệ qua mối cha của Trương Vệ Hoa, Lão Trương khuynh hướng bán nhà máy cho ông chủ Yến. Nghe nói ông chủ Yến mở công ty rượu, làm ăn không nhỏ, đi Mercedes, không cần nói cũng biết là nhóm người giàu lên đầu tiên sau cải cách mở cửa.
"Chuyện này..." Tiểu Cái khó xử, cái giá này không tệ, phương án cũng rất hợp lý, thậm chí cả nhân viên cũng tiếp nhận. Hắn nhìn Đồng Vĩ và Trương Vệ Hoa tới cùng người ta, hai thằng này, một làm cảnh sát, một làm giám đốc khách hàng của China mobile, đợi bán nhà máy lấy tiền đi mua xe khoe khoang.
Hai thằng đó sướng lắm, khi đó bỏ ra có mấy vạn, mới chưa tới một năm mà tăng lên thành mấy chục vạn rồi, sợ bỏ lỡ cơ hội tốt. Đồng Vĩ và Trương Vệ Hoa đã ngầm đứng cùng trận tuyến, nếu nói tới vụ làm ăn này, kiếm nhiều nhất là Tiểu Cái, vừa có lợi tức cổ phần, lại còn mở điểm phân phối nước, bọn họ không làm được. Vì thế so với việc nhìn người ta thèm thuồng, chẳng bằng bán cho xong.
Trương Vệ Hoa có chút chột dạ, ngay cả Cái Đình Giáp mà cũng không thuyết phục được thì làm sao thuyết phục Đơn Dũng. Có điều nếu như mọi người đều đồng ý vậy Đơn Dũng cũng phải nể mặt mọi người chứ?
Hắn cảm thấy có khả năng, không, khẳng định là thế, có lỗ đâu, mọi người đều kiếm được mà.
Quay đầu nhìn sang Tống Tư Oánh, cô chẳng vì hắn là cảnh sát mà nể nang, trừng mắt lại, không thèm để ý. Nói ra Tống Tư Oánh tức lắm, vụ làm ăn ngon lành nhất, mình lại để lỡ, khi đó cô nghĩ đầu Đơn Dũng lọn nước rồi, ai mà ngờ nước thực sự lại kiếm tốt thế. Có điều cô cũng chẳng lỗ, cô tính rồi, mỗi điểm phân phối nước trong thành phố một ngày ít cũng phải đưa đi mấy trăm bình, nhiều thì nghìn bình. Chỉ cần quản lý tốt thì mỗi tháng kiếm cả vạn có dư, nếu có thể như thủ hạ của Lão Sài bán cho cả trà lâu thì còn gớm hơn nữa.
Trương Vệ Hoa ở dưới bàn đá ông chủ Yến, ông chủ Yến mặt tươi cười, hắng giọng nói lớn:" Tôi biết ông chủ Cái lo lắng cho lợi ích của công nhân của mười mấy điểm phân phối nước phía dưới, chuyện này chúng tôi cũng nghĩ tới rồi."
"Ồ thế à, ông định làm thế nào?" Cái Đình Giáp hỏi:
"Dựa theo tiêu chuẩn thông hành trong nghề, sau khi chúng tôi tiếp nhận, sẽ hỗ trở người lập điểm phân phối không dưới 60% tiền đầu tư, nếu ai muốn ở lại thì làm cho công ty, nếu không muốn, chúng tôi sẽ chịu toàn bộ tiền đầu tư. Chúng ta là người cùng quê cùng quán, ai lại đi hại nhau chứ?" Ông chủ Yến nói rất rộng rãi:
Trương Vệ Hoa đắc ý vì kiếm được người mua tốt, thấy vẻ mặt Tống Tư Oánh đã hòa hoãn không ít, tranh thủ tấn công:" Tiểu Cái, cậu có mấy cái đầu mấy cái tay, mùa đông là lúc bán đồ rang hưng thịnh, riêng chuyện làm ăn đó đã làm cho cậu bận tíu tít rồi, có cần ôm số nước này không?"
Đúng là hắn lo liệu hai việc cũng mệt lắm, Tiểu Cái bỏ hợp đồng xuống chép miệng, vẫn khó xử, nhìn hai người anh em cố chấp muốn bán đi, hắn cũng động lòng với điều kiện của đối phương, nhìn Tống Tư Oánh. Tống Tư Oánh khinh bỉ:" Đừng nhìn tôi, lời tôi nói không có tác dụng."
Đúng rồi, người có tiếng nói nhất lại chẳng để ý tới chuyện này, Tiểu Cái nói:" Được rồi, chúng ta bàn bạc xem, nếu Đơn Dũng đồng ý thì bán, cái giá này xem như còn hợp lý."
"Nếu như chỉ có một cổ đông không đồng ý, ba anh vẫn có thể bán đi 60% cổ phần của mình mà." Ông chủ Yến cười híp mắt, chỉ muốn người ta gật đầu ngay, khi nắm được 60% rồi lấy phần còn lại cũng dễ thôi:
Đòng Vĩ gật đầu lia lịa, có điều Cái Đình Giáp lại nói:" Ông chủ của chúng tôi muốn làm gì, không ai ngăn cản được, anh ấy muốn làm gì, chúng tôi cũng không thể cản. Anh ấy mà không đồng ý thì chuyện này hỏng thôi."
"Làm gì nghiêm trọng thế?" Ông chủ Yến chẳng coi vào đâu:
Trương Vệ Hoa xua tay:" Nói đùa thôi, chúng tôi là anh em mà, vậy cứ thế đi ông chủ Yến, hôm nay chúng tôi từ Nhạn Lạc Bình về sẽ cho ông câu trả lời chuẩn xác."
Ông chủ Yến đứng dậy cáo từ, Trương Vệ Hoa đi tiễn, Tống Tư Oánh thấy Cái Đình Giáp lại nhìn minh thì hừ nhẹ:" Cậu cứ nhìn tôi như thế làm gì, tôi quyết được thay cậu chắc."
"Chị không quyết được thay tôi, nhưng chị quyết được thay Đản ca mà, tôi chẳng biết anh ấy nghì gì nữa." Tiểu Cái vẫn nửa nọ nửa kia, hắn lắm mưu nhiều kế, nhưng tới lúc cần quyết lại do dự, dù sao cũng là tên trạch nam ít va chạm mà:
Đồng Vĩ sán tới nịnh:" Chủ yếu là ở chị."
"Bớt lôi tôi ra làm cớ đi, nếu là tôi nói thì đứng bán, để đó thong thả kiếm tiền." Tống Tư Oánh khó chịu, song lại lẩm bẩm:" Cơ mà cái giá cũng được, chúng ta bán từng bình nước bao giờ mới được 200 vạn chứ."
"Đúng là như thế." Trương Vệ Hoa quay về, nói:" Đừng nói tôi thiếu nghĩa khí, chúng ta có mười mấy điểm phân phối nước trong thành phố, cha tôi khó khăn lắm mới giữ được ông chủ Yến. Nếu không nơi quỷ quái như Nhạn Lạc Bình, vừa xôi vừa hẻo lánh, ai mà thèm? Chi phí vận chuyển cao, nhờ có chất nước tốt thôi... Người ta nói không chừng là muốn xây nhà máy nước giải khát gì đó. Nhưng chúng ta đâu có thực lực ấy, chẳng may người ta thấy chúng ta do dự đi tìm nhà khác thì chúng ta mất phần. Tiểu Cái, cậu còn do dự gì nữa."
"Tôi là nha hoàn cầm chìa khóa, chẳng quyết được gì, chuyện lớn thế này thế nào cũng phải thương lượng với Đản ca chứ."
"Vậy thì đi, anh ấy về từ hôm qua rồi."
"Đi thôi..."
"Chị Tống, không muốn gặp Đản ca à?"
"Ai thèm, xí...."
Từ điểm phân phối nước đi ra mọi người cười đùa trêu chọc nhau, Trương Vệ Hoa ngồi cùng xe với Tống Tư Oánh, trên xe ra sức xúi bẩy cô.
Hai chiếc xe hướng thẳng tới Nhạn Lạc Bình lâu chưa tới.
……………….. ………..
Một tờ, hai tờ... Rất nhiều tờ, Sài Chiêm Sơn lật sơ qua, nhìn Vũ Tử phơi nắng càng đen hơn càng khỏe khoắn hơn, hắn đặt sổ sách xuống, cười đấm vào ngực Vũ Tử một cái: "Làm không tệ, tôi biết cậu làm được mà."
Vũ Tử cười, từ lái xe chuyển biến thành ông chủ còn có chút ngại ngùng, bọn họ đang đứng ở cái nhà kho đi thuê, vợ ở quê của Vũ Tử rót nước nóng nhiệt tình mời anh Sài uống.
Sài Chiêm Sơn nhìn nơi ở được quây quanh bởi đống bình nước dầy, không vui nói:" Vũ Tử, không thể ở đây được, tôi kiếm chỗ cậu chỗ nào đó, hai vợ chống ở luôn trong kho thế này còn ra sao nữa."
Vợ Vũ Tử mồm mép rất nhanh nhẹn:" Không sao đâu anh Sài, ở đây tiện làm việc, đưa nước toàn là ban đêm, ban ngày xe tải không được vào thành phố, dù ở nơi khác thì nửa đêm cũng phải tới đây. Người nhà quê chúng tôi quen rồi."
"Thế thì mau mau kiếm tiền, đón con với cha vợ lên mà hưởng phúc." Sài Chiêm Sơn không nhiều lời:
"Dạ." Vũ Tử cười thật thà
Trừ điều kiện ăn ở sơ sài ra thì những thứ khác đều hài lòng cả, kiếm được tiền mà, nên Vũ Tử hết sức cảm kích Sài Chiêm Sơn tìm cho mình vụ làm ăn tốt thế này. Đang nói thì công nhân đi xe đạp điện giao nước về, có điện thoại, lại theo địa chỉ báo công nhân đang ở ngoài, hết thảy đều đầu vào đó. Sài Chiêm Sơn thấy mình ở lại đây thành vướng víu người ta, đứng dậy cáo từ. Lúc ra ngoài thì bật cười Vũ Tử lái hummer giờ đối thành xe điện ba bánh, hắn cười ha hả:" Vũ Tử, cảm giác đối xe thế nào?"
"Không thoải mái bằng Hummer." Vũ Tử biết hắn trêu mình cũng đùa lại."
"Thế thì cố lên, biết đâu tới lúc nào đó cậu cũng mua một cái, khi đó thành lái xe riêng của vợ."
"Vâng, à phải anh Sài, sao tôi nghe nói nhà máy nước định bán đi à?"
"Cái gì, thật không thế?"
Sài Chiêm Sơn đang định lên xe nghe vậy thì quay đầu lại nhìn nét lo lắng trên mặt Vũ Tử, e là sợ cuộc sống tốt đẹp chưa được bao lâu lại quay về như cũ, hắn không tin:" Không thể nào, chuyện kinh doanh này tuy chẳng lớn, cũng chẳng thể làm giàu được, nhưng người dựa vào nó kiếm cơm nhiều như thế, không thể nói bán là bán."
"Tôi nghe tên cảnh sát họ Trương nói, chính là tên quan hệ khá thân với Đơn Dũng ấy, hắn nói người mua nhà máy vẫn bán nước, không ảnh hưởng tới vừa dưới, còn hỗ trợ nữa. Tôi nghĩ ảnh hưởng cũng không lớn, giờ có mấy thương hiệu cơ mà, chỉ cần có chỗ bán, nhập nước của ai cũng được, cùng lắm là kém Nhạn Lạc Bình một chút."
"Kém xa ấy chứ, hiện giờ các trà lâu đều dùng thứ nước này, điều ấy chứng tỏ gì, chất nước tốt... Thôi, tôi không nói chuyện với cậu, đi xem sao, nếu bán thà bán cho tôi luôn cho rồi." Sài Chiêm Sơn biết tin vội vàng đi ngay:
Phương hướng Nhạn Lạc Bình.