Q3 - Chương 011 Tán gái dốc toàn quân. (1)
Biến cố xảy ra quá mức bất ngờ, chỉ một phút trước cấp dưới cúi đầu chịu trận vậy mà thoắt cái tình thế biến chuyển rồi, ông chủ Mã hiếu chút nữa là đã xưng "bố mày" với "mày" rồi đấy, kìm được là vì tôn trọng chủ tịch đời trước của Nguyên Nguyên thôi.
Nương tử dấm bàng hoàng rồi phẫn nộ, chỉ mặt ông ta, nhưng không chửi tục được, giám đốc Trương và giám đốc Lưu vội chạy tới đứng giữa hai người, một trách Lão Mã sao lại nói thế, một nhỏ giọng khuyên bà chủ, người Lộ Châu ương như lừa, đừng chấp.
Bát cơm này hỏng rồi, ông chủ Mã chẳng cần, đập nát luôn, chỉ đống dấm trên bàn:" Không phải tôi cười Nguyên Nguyên, hàng của mình tự mình biết, các người thử đi xem kém thế nào? Trừ dấm Lão Trần còn tạm được, còn lại dấm chỉ có vị chua, khác gì dấm bán ngoài đường phố. Cô nếm thử dấm của Hưởng Mã Trại đi, đừng dọa đuổi tôi, ông chủ Hưởng Mã Trại đã lôi kéo nhiều nhà phân phối rồi, nếu không phải tôi nể mặt cha cô thì sớm bỏ không bán nữa. Thích làm gì thì làm, giờ tôi về đóng cửa..."
Chửi mắng bà chủ một phen sau đó đóng sầm cửa bỏ đi.
Đối với nương tử dấm đã quen thấy cấp dưới cúi đầu nhẫn nhịn làm sao chịu nổi, vơ luôn chai dám ném theo, chỉ trúng vào cửa, không vỡ, giám đốc Lưu nhặt lên. Giám đốc Trương lại hết lời khuyên can:" Giám đốc Trịnh, chị đừng chấp Lão Mã, nhà phân phối của chúng ta đại bộ phận là những kẻ thô lỗ, đặc biệt người Lộ Châu, tính tình hung dữ..."
"Hai người đi đi, tôi muốn yên tĩnh một chút." Nương tử dấm được một lúc cũng dần bình tĩnh, thở dài đuổi người, giám đốc Lưu đặt chai giấm lên bàn, đi như được đại xá.
Vốn đã đầy một bụng tức, giờ lại tức càng thêm tức, nương tử dấm lại cầm một chai dấm định ném vào tường, nhưng cô phanh lại, rất ngạc nhiên. Vì chai dấm cầm rất thoải mái, không có cảm giác gợn tay, hứng thú nổi lên, nhìn thấy ghi hàng chữ, thiết kế độc quyền số XXXX, không ngờ là mẫu mã có xin đăng ký độc quyền.
Ở trong nghề đây là cách làm bình thường thôi, chẳng tốn bao nhiêu tiền, nhưng mà ở thành phố loại hai loại ba như Lộ Châu lại có nhãn quang này làm cô bất ngờ. Nương tử dấm đặt bình xuống, xem kỹ, đáy to đầu nhỏ, đặt rất vững, nói thật là không khó coi lắm, đặc biệt là phần nắp, hai bên vểnh lên, rất có mỹ cảm. Cô nhìn kỹ hơn hiểu ra, đây là hai đầu ra, cho dù một bên tắc cũng không sao.
Hứng thú lại lớn hơn vài phần, cô lấy cốc trong phòng, đổ ra một chút nhấm thử.
Dấm cay, hẳn là ngâm hoa tiêu; dấm nhạt, hẳn là trung hòa bớt vị chua; dấm thơm, chắc là khi ủ dấm cái cho thêm vừng gì đó để lấy mùi. Tổng hợp lại có tám loại khẩu vị khác nhau, đoán chừng chỉ có dân tỉnh Sơn Tây cuồng dấm này mới thưởng thức nổi.
"Vị rất ngon."
Nương tử dấm đặt cốc xuống, từ thiết kế tinh xảo nhìn ra ý nghĩa khác, với nhà bình thường hoặc quán cơm nhỏ, chai dấm 200ml này vừa vặn đặt lên bàn, thuận tay lấy dùng. Mà làm đẹp như vậy, cho dù là dùng hết dấm rồi không nỡ vứt đi, khi cho thứ khác vào đựng, đặt lên bàn lúc nào cũng thấy chữ Hưởng Mã Trại.
Cô ngẩn ra vì phát hiện này, vậy mà có người còn phí công sức tính kế ở chai dấm nhỏ xíu, rẻ tiền, thật là khó tin. Nhưng đối với Nguyên Nguyên dựa vào tích lũy từng chút một mà phất lên, cô biết tầm quan trọng của chi tiết, minh chứng là chai dám nhỏ nhất của Nguyên Nguyên cũng 500 ml bị đẩy hết khỏi kệ hàng.
Cầm điện thoại lên gọi hai giám đốc đi cùng vào, khi hai vị giám đốc rụt rè vào phòng thấy giám đốc Trịnh trầm tư nhìn chai dấm, hai người không dám quấy nhiễu, biết nhà này dựa vào dấm đi lên, nên rất cố chấp với dấm.
"Cha tôi thường nói với tôi, chuyện làm ăn của nhà tôi khởi nguồn từ mười chum lớn ở quê cùng một chum dấm cái. Cả ba đời trước nhà tôi đều gánh thùng gỗ bán dẫm khắp đường lớn ngõ nhỏ, ông ấy muốn nhắc tôi, đừng quên gốc. Tôi luôn nghĩ cha tôi quá lo, giờ mới nhận ra, tôi quên rất lâu rồi, lâu tới đời tôi đã đứt đoạn, ngày ngày ngồi văn phòng, chẳng học được cái gì, chỉ biết ếch ngồi đấy giếng, chẳng biết dấm làm ra thế nào."
Nương tử dấm nói tới đó trực tiếp an bài:" Giám đốc Lưu, mai anh về tỉnh thành, tuyển vài người chuyên ngành mỹ thuật, phải có kinh nghiệm thiết kế, xem xem có thể đầu tư thêm vào bao bì không. Chúng ta sơ xuất rồi, loại chai 200 ml này còn kiếm hơn chai 1 lít của chúng ta."
"Giám đốc Trương anh vất vả chút, nghĩ cách thu thập tư liệu địa chất, thủy văn ở Lộ Châu. Bao gồm nhà máy dấm, đồ uống, nước, càng tỉ mỉ càng tốt.
Hai người vâng lời, giám đốc Trương nói nhỏ:" Chỗ Lão Mã thì sao ạ?"
"Giữ lại, tôi tới gặp ông ấy, dám cãi lại tôi thì ắt có chút bản lĩnh. Ngoài ra tạm thời tôi không về, tôi muốn ở lại nơi này vài ngày xem sao."
Giám đốc Trịnh nói xong lại ngây nhìn mấy chai dấm, hai người kia biết cô khó hầu hạ, cả cơm tối cũng không dám nhắc, lén lút đi ra ngoài.
………….. ………..
Tháng 11 đã qua mười mấy ngày, thời tiết lạnh dần, mùa này thu hoạch của hiệu gia vị rất lớn, Đơn Dũng nam hạ một chuyến trở về liền cắm đầu xuống quê, dẫn mười mấy người trong thôn đi thua mua nào là đại hồng tiêu, thổ sản, hồng, lương thực phụ... Đủ thứ cứ cuồn cuộn không dứt từ nhà máy trấn Triêu Dương vận chuyển tới hiệu gia vị.
Cửa hiệu gia vị nằm ở phố Tiền Tây này vì vị trí tốt, đưa hàng kịp thời, danh tiếng trong nghề ngày một cao, việc làm không hết. Chứ không à, Sử Văn Vũ nghe nói Đơn Dũng xây nhà gỗ ở gần Hưởng Mã Trại, muốn đi mà không dứt ra được.
Đối với người làm ăn thì làm ăn là một phần của cuộc sống, hắn bây giờ đã thường trú ở cửa hiệu gia vị rồi. Mỗi ngày đúng 8 giờ mở cửa, bán buôn lẫn bán lẻ, bán tại chỗ lẫn giao hàng. Vì kinh doanh dấm mở rộng, nên nhân viên cũng tăng lên 10 người, mở cả chi nhánh ở đường Tân Doanh, dấm liền thành hàng kinh doanh chính. Chủ hiệu là bạn học của Đơn Dũng, Ma Tam Dương, mọi người gọi hắn là Ma Can, đám bạn học của Đơn Dũng hưởng sái từ y, không bán dấm thì cũng bán nước.
Ngày hôm đó bận rộn tới 10 giờ hơn, đang định kiểm ta lại danh sách hàng bán ra thì Sử Văn Vũ nghe thấy tiếng phanh xe rất gấp, giật mình ngẩng đầu lên một cái thấy mấy người xông vào, tức thì ê răng đau dạ dày, vội vàng lên đón.
Ai tới thế?
Đi đầu là Lôi Đại Bằng, dẫn theo hai tên béo, sau nữa là Đổng Vĩ và Trương Vệ Hoa, xuống xe cuối cùng là Tiểu Cái. Sử Văn Vũ sợ nhất là mấy tên này, rủ đi uống rượu, chuốc cho không say không thoát, thi thoảng đi mát xa xông hơi vui vẻ gì đó, chi tiêu tính luôn vào phí chiêu đãi của cửa hiệu. Dăm ba bữa lại tới làm tiền, còn khốn nạn hơn cả lũ cảnh sát với thuế vụ, nói với Đơn Dũng vài lần rồi, Đơn Dũng chỉ cười, bảo mình sẽ chịu hết chi phí.
Cái tính Đơn Dũng là thế, hào phóng với anh em lắm, nhưng mà đám người kia phải có tự trọng chứ.
Dù sao không tiêu tiền của mình, Sử Văn Vũ chẳng cần nói lời khó nghe, mấy tên đó vừa hùng hổ đi vào, hắn méo mặt nói:" Còn chưa tới trưa đã định đi đâu uống?"
"Không uống, không uống tìm cậu có chuyện." Lôi Đại Bằng đứng ngông nghênh ở giữa hiệu, hai tên béo bao vây, Trương Vệ Hoa và Đổng Vĩ vít cổ, Tiểu Cái nhìn chằm chằm:
Sử Văn Vũ hơi sợ:" Định làm gì, đừng có tống tiền, tôi còn chưa khai trương đâu."
"Ha ha, xem xem, chỉnh cho thằng này sợ rồi." Lôi Đại Bằng đắc ý phất tay:
Đổng Vĩ và Trương Vệ Hoa một trái một phải hỏi cung:" Nghe nói có một em gái xinh đẹp tới chỗ cậu phải không?", "Ngoan ngoãn chút, giới thiệu cho anh em đi."