← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 012 Tán gái dốc toàn quân. (2)

Sử Văn Vũ muốn mếu luôn, từ khi Ma Tam Dương tham gia vào kinh doanh, có chuyện gì cũng không qua mắt được mấy tên khốn này. Hai tháng qua vì dấm Hưởng Mã Trại mở rộng mạnh nên cửa hiệu tuyển không ít nhân viên làm công tác tiếp thị, phàm là những cô gái xinh xắn tới đây làm việc, đều bị đám này quấy rối, họ nhiều lần phản ánh lên chỗ hắn. Thế nên hắn lắc đầu:" Không có, các cậu nghe ai nói thế, tiền lương có nghìn đồng làm sao tuyển được mấy em gái xinh đẹp, cùng lắm là tới làm bán thời gian một hai buổi rồi đi."

"Không chịu thành thật." Đôi mắt bên cao bên thấp của Lôi Đại Bằng trừng lên:" Các anh em, dùng gia pháp."

Tên bẻ tay, đứa véo tai, còn hai thằng tiểu đệ béo của Lôi Đại Bằng càng khốn, muốn cởi quần, Sử Văn Vũ không dám coi đám này chỉ nói đùa, một khi chơi điên lên là cái gì cũng dám làm, cuống lên:" Có, có!"

"Tên là gì?"

"Trịnh Cẩm Thiền.”

|"Đang ở đâu?"

"Hôm nay hẳn là đang tiếp thị mấy tiểu khu ở đường Văn Hóa."

"Xinh không?"

"Có!"

"Người ở đâu?"

"Hình như không phải người bản địa, vừa tốt nghiệp, đang đi tìm việc.

Lôi Đại Bằng hất hàm bảo đám anh em buông tay, đắc ý nói:" Xem xem, không lừa các cậu chứ, Ma Can nói, em gái đó con trắng hơn Yui tỷ, xinh hơn cả Ozawa tỷ, nhìn đã ngứa ngáy."

"Yui tỷ là ai, Ozawa tỷ là ai?" Sử Văn Vũ không hiểu:

"Bạn bè quốc tế, Hatano Yui, cậu không biết đâu." Tiểu Cái nói kèm nụ cười thô bỉ làm cả đám sói đói hú lên:

Trương Vệ Hoa là hưng phấn nhất xoa xoa tay:" Đi nào các anh em, chúng ta đi xem sao."

"Ê, ê, nói trước nhé, không được tranh nhau, Vệ Hoa, cậu tán được em gái thu phí đường cao tốc rồi, lần này tới tôi." Đổng Vĩ đuổi theo nói:

"Cái gì mà tới cậu, không thấy tôi mà Tiểu Cái cũng độc thân à?" Lôi Đại Bằng không chịu:" Cạnh tranh công bằng, ai tán được là của người đó."

"Lôi ca, chúng ta cạnh tranh thế nào được chứ, chênh lệch quá rõ ràng." Trương Vệ Hoa vuốt khuôn mặt xấu tới đáng yêu của Lôi Đại Bằng làm cả đám cười ha hả:

Lôi ca chẳng hề buồn bực, còn rất tự hào nói:" Một lũ ngốc, anh đây là cán bộ quốc gia không chấp."

Đám anh em nô đùa chen chúc lên xe, Đại Béo, Nhị Béo ỉu xìu, đuổi theo Lôi Đại Bằng:" Lôi ca, chúng ta đừng đi, đi cũng không có cơ hội đâu."

"Không sao, đi chơi thôi, mặt hai đứa tròn thế này, đi làm bóng đèn cũng được." Lôi Đại Bằng ham vui là chính leo lên xe:

Còn chưa đi thì Sử Văn Vũ đã đuổi theo, cảnh cáo cả đám không được dọa cô bé sợ, người ta mới tới làm việc mười ngày thôi, bán dấm rất tốt. Đám người kia phun ra một trang lời lưu manh, không thèm để ý, nghênh ngang mag đi.

Chịu thôi, một đám rảnh quá mà, đừng nói tới Sử Văn Vũ, Đơn Dũng cũng không quản nổi.

...................

Tiểu khu Văn Hóa, đường Văn Hóa.

Đây là một tiểu khu được xây dựng khá sớm ở Lộ Châu, cách cửa chính hướng nam của tiểu khu không xa, buổi nếm thử sản phẩm dấm Hưởng Mã Trại đang diễn ra. Từ khi dấm Hưởng Mã Trại lên thị trường, vào thứ bảy chủ nhật, cửa hiệu lại tuyển nhóm người trẻ tuổi, tới các tiểu khu tiêu thụ tại hiện trường, không cần kiếm tiền, chỉ cần kiếm tiếng quen mắt với người tiêu dùng là được.

Hiệu quả tất nhiên không tệ, dấm do chính người sinh ra và lớn lên ở Lộ Châu làm theo khẩu vị người Lộ Châu, còn là cách làm dấm cũ ở quê. Mà bọn họ nhắm vào bà chủ gia đình có quyền phát ngôn nhất, khách ra vào không dứt.

"Dì ơi, dì nếm thử khẩu vị này, đây là giấm chín mới phát triển của bọn cháu ạ."

""Đây là dấm cay ạ, làm rau trộn tất đặc biệt."

" Dì ngửi thử loại dấm này đi, dấm tiêu ạ, vị gắt rất rõ, so với hoa tiêu còn thơm hơn."

"Vâng, đây là dấm thơm, trộn ít vào cơm là dậy vị hơn hẳn, vâng, dì cứ nếm thử ạ."

Tiếp thị gồm một nam bốn nữ, nam đưa hàng, còn tiếp thị là bốn cô gái, bọn họ liên tục đon đả bán được hàng, nghe nói đây là một đoàn đội siêu cấp mà Sử Văn Vũ vô tình phát hiện, ngày nhiều nhất bán được bảy tám chục thùng dấm, tiêu thụ còn nhiều hơn cửa hiệu chính. Thành tích tốt đến mức làm tên Ma Can suốt ngày nói xấu Sử Văn Vũ trước mặt đám anh em, giọng điệu chủ yếu của hắn là lại có em gái xinh đẹp mà không giới thiệu anh em, ý đồ dụ đám khốn kiếp đi phá.

Trong đoàn đội này bắt mắt nhất chính là một cô gái cao ráo mặc áo gi lê có ký hiệu nghiệp dấm  Hưởng Mã Trại, bó vào thân thể tràn ngập sức sống, luôn tươi cười nói chuyện với khác, thi thoảng khẽ hất đầu, lay động mái tóc dài đen nhánh, tạo thành đối lập rõ ràng với làn da trắng tựa sứ, hết sức xuất chúng trong đám đông. Hơn nữa nhất cử nhất động như có ma lực nào đó, làm người bên cạnh luôn vô thức nghe theo cô chỉ huy.

Một thùng dấm mở ra, bán lẻ hoặc nguyên thùng, được cư dân vây quanh xem mua mất. Bày ở trước mặt là một dãy chén pha lê, sau khi nếm xong lập tức cho vào tủ khử trùng. Cho dù chỉ nếm thử không mua, cô gái này cũng bắt chuyện nói vài câu, thế là người ta lại cam tâm tình nguyện mua một hai chai dấm vui vẻ mà về.

Đằng xa, cách chừng 20 mét, bên trong chiếc SUV Huyndai, bốn năm cái đầu tụ vào một chỗ, bọn họ tìm tới đây nhìn rất lâu rồi, một hồi nuốt nước bọt. Tiểu Cái đột nhiên cảm giác có gì nhỏ xuống, vội vàng lau vai, vẻ mặt kinh tởm mắng Lôi Đại Bằng:" Lùi lại chút, đừng chảy nước dãi lên người tôi."

"Ai chảy, tôi lau rồi, là hắn." Lôi Đại Bằng bị oan, tiếp đó mọi người thấy Đổng Vĩ đang lén lau miệng, mấy tên cười phá cả lên:

"Xinh quá, sao có khả năng xuất hiện loại cực phẩm này, lại còn bị thằng chó má Sử Văn Vũ phái đi bán dấm, không biết thương hương tiếc ngọc gì hết." Đồng Vĩ tức giận mắng mắt không rời em gái bán dấm, khuôn mặt đó, vóc dáng đó, nếu ra đường bảo là minh tinh gì đó cũng tin:

Tiểu Cái tỏ ra hiểu biết:" Có gì lạ đâu, loại gia đình như nhà chúng ta còn phải vào thành quản kiếm tiền nửa năm cơ mà, xinh đẹp thì sao, cũng phải kiếm tiền thôi. Bán dấm thế này mỗi ngày ít nhất kiếm 80 đồng, đối với sinh viên vừa tốt nghiệp mà nói là cao rồi."

"Đúng, bây giờ sinh viên đại học là quần thể hạ tiện nhất, cô ấy không bán dấm thì chỉ còn đường bán dâm." Lôi Đại Bằng cứ đúng sự thật mà nói, thèm thuồng bình luận:" Cỡ này mà ở chỗ lão Sài, không bỏ ra 800 tới 1000 thì đừng hòng đút vào được... Úi, mẹ nó, thằng nào đánh tao."

Chọc giận đám đông rồi, mấy tên đồng loạt ấn hắn xuống cho một tràng bốp chát, Lôi Đại Bằng vẫn cười dâm tiện:" Làm như là các cậu chưa tới vậy, dám nói tôi nói không đúng không?"

" Lôi ca, cậu mở mồm ra là phụ khoa, dù gì cũng làm trong văn phòng tinh thần văn minh, văn minh một chút được không? Thế này đi, hôm nay đừng nói linh tinh, lần sau làm chuyện không văn minh tôi mời, được không?" Tiểu Cái dự phòng Lôi Đại Bằng gây họa, mấy anh em họ nhàn rỗi đi làm vài chuyện kích thích, chứ nếu để ảnh hưởng tới chuyện kinh doanh thì không hay:

Biện pháp này rất hữu dụng, Lôi Đại Bằng nghe một cái là im mồm.

Ở đâu cũng vậy, anh em với nhau cũng thế, ai có tiền người đó có quyền phát ngôn lớn nhất, ai bảo bây giờ Tiểu Cái lắm tiền.

Tên phá đám ngậm miệng, Trương Vệ Hoa và Đổng Vĩ liền nhìn tới si mê, hồi lâu Trương Vệ Hoa thốt lên:" Giờ tôi đã hiểu vì sao có từ quốc sắc thiên hương, thiên sinh lên chất rồi, thật xinh đẹp."

Thanh tân mà diễm lệ, cho dù đông người như vậy, cũng có thể nhìn một cái là thấy cô. Xuất chúng như thế mà không mất cảm giác thanh thuần, làm đám anh em không đành lòng đem so với bạn bè quốc tế quen thuộc ở đảo quốc.