← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 013 Tán gái dốc toàn quân. (3)

Cả đám ngắm gái tới đờ đẫn, ngắm tới quên thời gian, ngắn tới cảm thán không ngớt, nhưng em gái bán dấm càng xinh đẹp thì cảm mất mác càng mạnh hơn.

Vì sao à? Thử nhìn lại đám huynh đệ sẽ hiểu, đẹp trai nhất đám là Trương Vệ Hoa, trước kia ở thành quản cũng bị liệt vào đội sứt môi lồi rốn. Lôi Đại Bằng thì quá béo, Tiểu Cái thì trông như trẻ vị thành niên, Đổng Vĩ thì gầy kinh khủng, xương gò má cực cao. Mà bản thân Trương Vệ Hoa hơn mọi người vì không có khuyết điểm gì rõ ràng thôi chứ chẳng có cái ưu điểm gì hết.

Hắn nhìn đám anh em một cái lại lắc đầu, thở dài, cơ hội đâu ra.

"Cậu lại dương dương tự đắc mình đẹp trai nhất đấy à?" Tiểu Cái nhìn mặt Trương Vệ Hoa là đoán ra thằng này nghĩ gì:

Đổng Vĩ làm động tác buồn nôn:" Lôi ca đẹp trai nhất, đây là điều mọi người đều công nhận, Trương Vệ Hoa mày là cái b... gì."

Ấy dà, Lôi Đại Bằng hớn hở, Trương Vệ Hoa càng buồn bã, phát ra tiếng thở dài, anh em đồng cảm, hiểu cả.

Nếu như gặp phải em gái tàm tạm, mọi người đều xông lên tán tỉnh, chẳng phải ngại gì hết. Nhưng mà gặp em gái cực phẩm thế này, chưa ra tay cả đám đã tự ti rồi, không phải không dám, mà là sợ bị từ chối, càng thêm hụt hẫng.

Chỉ có Lôi ca là hoàn toàn mang tâm thái đi chơi, còn nói:" Tôi biết vì sao cô ấy tên Cẩm Thiền rồi, vì là em gái của Điêu Thiền, các cậu nhìn tới ngu người rồi, vừa rồi không phải tranh nhau ai lên trước sao? Ai đi?"

Sắp tới trưa rồi, người vắng dần, cả đám ngắm gái gần tiếng trời mà vẫn không tên nào dám lên, Trương Vệ Hoa mấy lần lấy dũng khí mà không dám xuống xe, Đổng Vĩ tự biết mình không có cơ hội, Tiểu Cái thì sao, xưa nay luôn tin tiền có thể kiếm được cả xe mỹ nữ, chứ bằng vào trình độ của hắn không ăn thua.

"Biết ngay các cậu ăn hại, tôi đi." Lôi Đại Bằng tuyên bố xong đi luôn, mọi người định ngăn cản thì hắn đã xuống xe đi rồi, ba tên còn lại thấy đau dạ dày quá.

"Thôi thôi, để Lôi ca thử, đợi hắn bại rồi chúng ta kiếm cơ hội sau." Tiểu Cái tự an ủi:

Cái mặt tròn thật là tròn, cái mắt bên thấp bên cao, cái bụng cũng tròn vo, Lôi Đại Bằng thong thả đi bộ tới, trông qua rất có cảm giác linh vật vui. Hắn vừa đứng trước quầy tiêu thụ, em gái bán dấm nhoẻn miệng cười hỏi:" Thưa anh, anh muốn nếm thử dấm Hưởng Mã Trại chúng tôi ạ, không biết anh thích khẩu vị gì?"

"Khẩu vị nặng!" Lôi Đại Bằng nghiêm túc nói:

Cô gái kia cười, Trịnh Cẩm Thiền liền quay đầu qua vừa thấy tên béo vui mắt, cô thuận miệng hỏi:" Thế nào là khẩu vị nặng, cay ạ?"

Lôi Đại Bằng nhìn qua, té ra không chỉ có em gái của Điêu Thiền xinh đẹp, ba cô gái còn lại cũng mỗi người một vẻ, lại cao sàn sàn nhau, ăn mặc giống nhau, xung động thị giác cực mạnh, cái mồm liền không giữ gìn được nữa:" Không cần không cần, em cười một cái là nhũn người rồi, cười một cái là đủ vị, ha ha ha."

À, đến trêu ghẹo đây mà, mỹ nữ ra ngoài, gặp loại này không ít, bốn cô gái như đề phòng sói tới gần, nhìn Lôi Đại Bằng với ánh mắt bất thiện. Có điều càng khơi lên tâm tư thương hương tiếc ngọc của Lôi Đại Bằng, mấy con hươu nhỏ thật đáng yêu, vừa định trêu, không ngờ em gái Điêu Thiền đã chẳng nể nang gì, mắt phượng nhướng lên, giọng có hơi lạnh:" Thưa anh, chúng tôi bán dấm, không bán nụ cười."

Í vị cay, gắt đấy, Lôi Đại Bằng thấy trưa rồi, trời nắng, người ít, ho vài tiếng che giấu xấu hổ. Thực ra khi nhìn thấy em gái này thì trong đầu hắn đã lóe sáng, sớm có cách rồi. Ngẩng cao đầu, ưỡn bụng, bộ dạng nhân sĩ thành đạt, học tập kiểu nói chuyện của chủ nhiệm Ngô và khu trưởng khi chỉ đạo công tác:" Các đồng chí vất vả rồi."

Câu này tức thì làm mấy cô gái sững sờ, Lôi Đại Bằng thấy khí thế của mình phát huy tác dụng, vung tay nói:" Chính thức giới thiệu một chút, tôi, người sáng lập loạt sản phẩm dấm thơm và nước tinh khiết Hưởng Mã Trại. Ông chủ Sử Văn Vũ của các cô nói các cô làm việc không tệ, cho lên tới thăm hỏi."

Mấy cô gái chấn kinh, quay sang nhìn Trịnh Cẩm Thiền, không ai ngờ lại gặp được người sáng lập trong truyền thuyết, nhưng mà gặp mặt không bằng nghe danh. Mặt dù ngắm gái cũng không thể thô bỉ thành như thế chứ.

"Vậy anh là..."

"Tôi họ Đơn, tên Đơn Dũng, các anh em gọi tôi là Đản ca."

Lôi Đại Bằng giải thích xong, tiếng cười trong dự liệu không hề xuất hiện, mấy cô gái còn nhìn hắn như nhìn người ngoài hành tinh, tựa hồ có khác biệt với tư liệu mà bọn họ biết.

"Đừng nghiêm túc như vậy chứ, thoải mái chút, phương châm của chúng tôi là thoải mái hoạt bát vui vẻ, vui là thứ nhất, kiếm tiền là thứ hai, ai là Trịnh Cẩm Thiền?" Lôi Đại Bằng làm bộ làm tịch hỏi:

"Tôi." Quả nhiên cô gái xinh đẹp nhất lên tiếng:

"Làm không tệ, đề xuất biểu dương, chủ cửa hiệu tiếp theo do cô làm." Lôi Đại Bằng hứng lên một cái liền thôi miên mình thành ông chủ Đơn thật rồi:

Trịnh Cẩm Thiền có vẻ tố chất tâm lý không tệ, nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái:" Anh này, không phải anh trêu chúng tôi đấy chứ, ông chủ lớn như vậy mà tới gặp chúng tôi à?"

"Không phải tôi tới rồi đấy sao?" Lôi Đại Bằng cười ha hả:

Nhưng hắn càng làm ra vẻ, mấy cô gái càng nghi ngờ, vẫn là Trịnh Cẩm Thiền nói:" Không tin, bây giờ hàng giả hàng nhái quá nhiều, Hưởng Mã Trại là công ty hợp tác kinh doanh, không phải một ông chủ."

Nói tới đó mấy cô gái cắn răng cười khúc khích, cái bộ dạng ngu xuẩn thế này, bọn họ thật khó mà liên tưởng được tới người làm ra thương hiệu Hưởng Mã Trại. Có điều chẳng làm khó được Lôi Đại Bằng, hắn nói luôn:" Đúng rồi, không phải chỉ có một ông chủ, tới cả rồi đây, đoán lãnh đạo tới thăm hỏi các cô, nhìn đi."

Vẫy tay, vẫy tay, ra sức vẫy tay, ba tên trên xe rốt cuộc đi xuống, cao thấp lùn như xếp thành cái bậc thang, đi về phía điểm tiếp thị.  Bốn cô gái, nhìn qua sau đó một cô mí mắt hơi giật, khẽ gật đầu với Trịnh Cẩm Thiền, người khác không biết chứ cô biết Tiểu Cái thường hay tới cửa hiệu, đeo kính gọng đen to, trông như học sinh cao trung. Nói ra nhìn người đúng là khó nhìn tướng mạo, bốn tên đứng đó, ly kỳ cổ quái đều đủ cả.

Lôi Đại Bằng vỗ ngực:" Tôi, lão đại Đơn Dũng, tên nho nhỏ này là Cái Đình Giáp, lão nhị, hai người này Trương Vệ Hoa, Đổng Vĩ... Bốn người chúng tôi chính là đội ngũ sáng lập Hưởng Mã Trại, bây giờ đội ngũ này chuyên môn tới thăm hỏi các cô."

Đừng nói bốn cô gái, đếm đám Trương Vệ Hoa cũng sốc, ai mà ngờ Lôi Đại Bằng ngu ngốc lại dùng cách đó bắt chuyện. Ba tên kia chưa kịp phản ứng, Trịnh Cẩm Thiền đã kích động hô:" Vỗ tay, hoan nghênh lãnh đạo tới thị sát."

Bốp bốp bốp, mấy cô gái mặt mày hớn hở, đẩy tự tin ba tên kia lên tới cao trào, đúng là người có tên, cây có bóng, ai ngờ được làm bừa một cái nhà máy bây giờ lại thành đạt thế này, xem đi, các cô gái sùng bái chưa.

Cô chào giám đốc Cái, cô chào giám đốc Trương, còn cô thì nhường chỗ cho giám đốc Đổng. Thế là chỉ còn lại giám đốc Đơn oai nhất, đứng ở đó, vác một thùng dấm cho dì trung niên, nói, dì cứ mang đi đi, hôm nay không cần trả tiền... Làm dì đó sợ quá, không nếm dấm nữa, chạy luôn.

Ba hoa bốc phét một hồi, các cô gái tò mò hỏi dấm làm ra thế nào, mấy vị giám đốc biết quái đâu, chỉ Lôi Đại Bằng:" Hỏi anh ấy, chủ yếu là cha giám đốc Đơn làm, chúng tôi chủ yếu kinh doanh nước tinh khiết."

Trịnh Cẩm Thiền liền không hỏi nữa, nhìn dáng vẻ giám đốc Đơn thì e là chẳng biết gì. Lôi Đại Bằng không biết thật, song hắn có cách đối phó, cố ý nói lớn:" Tiểu Trịnh, thế này đi, chuyện làm dấm thì cô hỏi cha tôi sau. Đoàn lãnh đạo không mấy khi đi hỏi thăm, không thể chỉ nói miệng, phải có thực chất, buổi trưa đoàn lãnh đạo ăn cơm với các cô."