← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 014 Tán gái dốc toàn quân. (4)

Đề nghị này hay lắm, ai bảo Lôi ca ngốc cơ chứ, Tiểu Cái cười toe toe, không ngờ Lôi Đại Bằng đi làm công vụ viên vài tháng mà có khí chất lãnh đạo rồi, nói dối mà mặt không đỏ chút nào.

Mấy cô gái đợi Trịnh Cẩm Thiền quyết định, từ phản ứng nãy giờ của mấy cô gái thì coi cô gái xinh đẹp nhất này làm trung tâm, Trịnh Cẩm Thiền chỉ quầy bán dấm:" Nhưng dấm chưa bán hết chúng tôi không thể đi, buổi trưa chúng tôi ăn cơm tại chỗ."

"Thân thể là vốn liếng cách mạng, ăn cơm hộp làm gì có dinh dưỡng, không thể để người ta nói giám đốc Đơn tôi là ông chủ lớn mà lại không biết quan tâm tới lãnh đạo, đúng không?" Lôi Đại Bằng phất tay kiểu ra hiệu với lãnh đạo khác:

Ba tên kia gật đầu như gà mổ thóc, đúng đúng luôn mồm, mong ngóng mời được bốn cô gái xinh đẹp cùng đi.

"Vậy bên này …." Trịnh Cẩm Thiền khó xử, vẫn lo số dấm, xem ra rất có trách nhiệm:

Lôi Đại Bằng nhìn quanh xem bỏ ai lại thì hợp, thấy hai tên tiểu đệ béo theo sau, có cách rồi, nháy mắt với Đổng Vĩ:" Đi gọi hai tên thành quản béo lại đây."

Nhìn thấy ở xa có chiếc xe điện thành quản, trên xe là hai tên béo vô cùng, mấy cô gái bị chuyện quỷ dị làm tim đập lộp bộp. Hai tên béo lái xe tới gần quầy tiếp thị, không giống những thành quản khác hay phát tháo, bọn họ rất khúm núm khom người hỏi Lôi Đại Bằng:" Giám đốc Đơn, anh có gì sai bảo ạ."

Tất nhiên là Đổng Vĩ đã có dặn dò từ trước rồi, Lôi Đại Bằng vênh mặt:" Hai cậu, giúp trông quầy dấm, tôi dẫn mấy nhân viên đi ăn cơm. Này , đứng trơ mặt ra nhìn thế à? Mau mái xe lại đây chứ."

Trương Vệ Hoa vâng dạ, vội vàng đi lái xe, bóp cói toe toe. Trịnh Cẩm Thiền thấy mấy người này không hề có ác ý, huống hồ đúng là có người sáng lập Hưởng Mã Trại, cô liền ngồi vào ghế phụ lái, vẫy ba cô bạn ngồi ghế sau. Lôi Đại Bằng mà cao thủ lái xe điện, đặt mông xuống bên cạnh Trịnh Cẩm Thiền, đám Đổng Vĩ, Trương Vệ Hoa lên xe bám theo.

"Quá không coi thành quản chúng ta ra gì nữa rồi, họ tán gái ăn cơm, chúng ta đói bụng canh quầy." Bạch Thự Quang nhìn theo xe chở bốn em gái, vừa hâm mộ, vừa tức giận:

"Hai đồng một chai ... Vâng, dì mua nhiều chút, không có tiền lẻ ạ, được ... Dì mua cả thùng à?" Đại Béo Lật Tiểu Lực thì đang bán dấm tưng bừng, nhưng bán bừa bán bậy, không thèm biết giá thật ra sao, đá đít Bạch Thự Quang, hai người phát hiện ra sơ hở quản lý, người đưa dấm không có mặt, lại bán thêm vài chai nữa, thế là có tiền rồi:

Chỉ một lúc sau hai tên béo bán được kha khá, tiểu khu này quả thực là nơi buôn bán tốt.

"KFC  hả, hai suất cánh gà siêu lớn, hai cái hamburger, loại to nhất ấy … đồ uống hả, cũng hai phần lớn nhất … đượ … nhanh lên, tiểu khu đường Văn Hóa, quầy bán dấm ấy."

Lát sau đằng sau quầy bán dấm, có hai thằng béo dùng tiền bán dấm ăn thỏa thuê.

............. ............

Thực ra cũng chỉ là mời mỹ nữ đi ăn cơm mà thôi, mấy tên kia không mang ý đồ gì, quen được bốn cô gái là thỏa mãn rồi, Trịnh Cẩm Thiền không phát hiện ra nguy hiểm nhưng lại phát hiện IQ mấy vị này có vấn đề.

Có điều chẳng trách họ được, bốn mỹ nữ oanh oanh yến yến vây quanh mà. Trò chuyện một lúc mới phát hiện, mấy cô gái khéo ăn nói, lại còn hiểu lòng người, bốn anh em cười lệch miệng.  Trịnh Cẩm Thiền cười thầm, so với mấy cô gái từng làm lễ tân ở công ty lớn, trình độ mấy giám đốc Hưởng Mã Trại kém cả khúc, dù có tiền thì chỉ tính là thổ tài chủ thôi.

Đúng, là thổ tài chủ, họ ăn cơm ở nhà khách Lộ Châu, đây là đơn vị chiêu đãi của chính phủ, nổi tiếng chém khách, song cũng hợp với nhu cầu của đám thích khoe khoang làm ra vẻ. Ví như Lôi Đại Bằng, khi gọi món liếc mắt qua nói, bào ngư không tệ, mỗi người một suất; Trương Vệ Hoa không chịu kém, gọi tôm hùm; Đổng Vĩ lớn tiếng, Mao Đài. Chỉ có Tiểu Cái vất vả kiếm tiền biết đồng tiền có được không dễ nên xót, nhưng không dám thể hiện ra, khách khí đưa thực đơn cho Trịnh Cẩm Thiền. Ai ngờ em gái này càng dữ, gọi trứng cá muối, dặn là phải màu đỏ, tốt nhất là của Beluga, rốt cuộc là bao nhiêu tiền, Tiểu Cái cũng không biết.

Ba thằng kia thì không nói nữa, đang cùng các cô gái tám chuyện tưng bừng, nghe nói là vừa tốt nghiệp đại học, lại nghe chuyện khó tìm việc, tức thì sinh cảm giác tri kỷ. Thế là dốc ruột gan nói chuyện mình ở trường thế nào, tìm việc vất vả ra sao. Không lâu sau đề tài nhắc tới nghề dấm Hưởng Mã Trại, Trương Vệ Hoa bốc phét nhớ năm xưa, à, không, năm nay, mấy anh em họ mang trang bị dã ngoại đi vào núi, vất vả cả tháng trời cuối cùng tìm được một mắt suối .... Vốn là chuyện nhạt thếch, chỉ mệt và kêu, thế mà lại thành nào là gặp phải sói, cắm trại trong núi, hết lương thực phải ăn thỏ, bắt cá, ăn quả dại ... Mấy cô gái lớn lên ở thành phố sùng bái hết sức.

Mẹ nó, bốc phét, toàn là bốc phét thằng thì nằm nhà ăn chơi, thằng thì ở khác sạn quê cũng kêu muỗi, gặp phải sói có mà chạy mất dép. Tiểu Cái chửi thầm.

Lát sau thức ăn nối nhau đưa lên, trước mặt mỹ nữ, ngay cả Lôi Đại Bằng ăn uống cũng nhã nhặn hơn không ít, vừa ăn vừa liên tục đảo mắt về phía Trịnh Cẩm Thiền, cánh môi hồng đó làm người ta thèm khát hơn bất kỳ món ăn nào trên bàn.

Trịnh Cẩm Thiền chẳng gò bó, hỏi sao đáp nấy, hơn nữa với mỗi món ăn đều nói rất thấu triệt, lại còn làm một tràng tiếng Anh làm mấy tên mù chữ há hốc mồm. Hơn nữa cách ăn uống văn nhã quý phái, ngay cả Lôi Đại Bằng cũng nhìn ra, nào giống cô gái làm việc kiếm lương nghìn đồng, như đại tiểu thư nhà phú hào ngồi bên cạnh, nhìn cách ăn uống đó làm mấy anh em nuốt nước bọt.

Ăn đã vui, uống lại càng vui, vốn cho rằng mấy cô gái không biết uống rượu, không chỉ khuyên vài câu là đều cầm ly lên, hơn nữa là ly lớn, uống một hơi cạn luôn, sau đó đồng thanh cám ơn bốn vị "giám đốc", làm bốn anh em xương bủn rủn. Tiếp theo đó có đoán quyền, ném xúc xắc, không một ai tụt lại phía sau, ăn một bữa hết ba chai Mao Đài. Tiểu Cái và Trương Vệ Hoa tửu lượng kém không chống đỡ nổi, uống hăng nhất tất nhiên là Lôi Đại Bằng, bốn em gái mời rượu là uống, uống không khách khí, uống như rượu nhà mình nấu ra vậy.

Dù sao coi như cũng quen biết rồi, nhưng mà lệch khỏi quỹ đạo quá, bốn mỹ nữ ăn như đại gia khuê tú, uống như gái tiếp rượu chuyên nghiệp, ăn nói như em gái phục vụ bar, cứ chọn lời dễ nghe để nói, bảo sao thành tích người ta tốt như thế. Đến khi ăn nó rồi, mọi người xuống lầu, sắp tới quầy, Trịnh Cẩm Thiền lấy ra cái ví cầm tay nhỏ:" Chúng ta góp tiền thanh toán, mời bốn vị giám đốc đi."

Câu này nói với Lôi Đại Bằng, cô nhìn ra anh chàng xấu xí này nghĩa khí nhất, không chịu nổi khiêu khích, quả nhiên Lôi Đại Bằng nổi giận gạt phắt đi:" Không được, đã bảo chúng tôi mời là chúng tôi mời ... Mời các cô lên xe."

Phục vụ viên đưa hóa đơn tới, Lôi Đại Bằng nhìn một cái run tay, Đổng Vì nhìn ra ngay, vội vàng mời các cô gái ra xe, Trương Vệ Hoa cũng gian, đi trước một bước. Phục vụ viên kinh nghiệm, chặn đường không cho ai đi nữa:" Ông chủ, tiền mặt hay quẹt thẻ."

"Mắt mũi kiểu gì thế, ông chủ ở đây cơ mà." Lôi Đại Bằng đưa hóa đơn cho Tiểu Cái uống say có chút mơ hồ:

Tiểu Cái vừa xem số tiền liền sợ tới tỉnh luôn, định gọi thì Lôi Đại Bằng đã chạy mất rồi, hắn tức tối vừa rút thể vừa chửi mắng chơi nhầm bạn xấu.

Trả xong cái hóa đơn kinh khiếp tới một vạn tám, vừa ra ngoài cửa liền tức trào máu, mấy thằng bạn xấu lái luôn xe của hắn đi rồi.

…..

Tầm 63 củ.