← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 020 Tới mấy phen tâm nguyện khó thành. (1)

Bất ngờ, đúng là quá bất ngờ, mấy cô gái xinh xắn tiếp thị dấm không ngờ là gián điệp thương nghiệp, rồi gián tiệp lắc mình một cái thành đối tác.

Thế nhưng vấn đề xuất hiện, mấy anh em đầu tư vào nhà máy nước tinh khiết, khi đó đầu tư vào nhà máy dấm mang tính tượng trưng, chỉ có Tiểu Cái chiếm 10% cổ phần. Vừa nghe Tiểu Cái kể xong Tống Tư Oánh không vui, giọng điệu đầy bực tức:" Vậy gọi chúng tôi làm gì, chúng tôi có phần ở nhà máy dấm đâu."

"Đúng thế, có gì mà thương lượng chứ, cậu tự quyết là được." Trương Vệ Hoa và Đổng Vĩ cáu kỉnh, thực ra là hối hận vì bỏ qua một vụ đầu tư tốt, ai mà ngờ được con gà tre lại đẻ ra trứng vàng:

Lôi Đại Bằng thì vui vẻ lắm, mở to miệng cười ha hả, đồng loạt chỉ Trương Vệ Hoa, Đổng Vĩ, Tống Tư Oánh:" Mấy đứa ngốc, thấy người ta phát tài nên đỏ mắt thèm, ha ha ha."

"Đuổi hắn ra ngoài." Tống Tư Oánh hung hãn hô, Trương Vệ Hoa và Đổng Vĩ lập tức một trái một phải ấn Lôi Đại Bằng xuống đánh, Lôi Đại Bằng la hét, mẹ nó, tôi cũng có phần đâu, chúng ta cùng một bọn mà, đánh cái mẹ gì chứ, có đánh thì phải đánh Tiểu Cái ấy.

"Đừng phá rối... Nghe tôi nói đã, tất nhiên là có phần của mọi người rồi." Tiểu Cái vừa nói một cái là mọi người im ngay:" Tôi bàn với anh Đơn rồi, anh ấy chuẩn bị đem gia vị, nước tinh khiết, dấm, đồ khô, lương thực phụ... Tất cả đóng gói thành một công ty thực phẩm sạch. Mọi người chú ý nhé, mục đích làm thế là để khi qua mùa tiêu thụ, kinh doanh đi xuống thì các nghiệp vụ có thể hỗ trợ nhau. Chỉ cần thương hiệu thịt lừa Thượng Đảng Hưởng Mã Trại không đổ, chúng ta sẽ hưởng sái theo, có tác dụng thúc đẩy lẫn nhau. Ý anh ấy là, không nên để hết trừng gà vào một giỏ, lỡ chẳng may nghiệp vụ nào đó đổ bể, dựa vào nghiệp vụ khác, trong số chúng ta không tới mức có người bị loại bỏ khỏi cuộc chơi. Thế nào, thậm chí không cần bỏ tiền, sắp chia hoa hồng cuối năm, có lợi nhuận từ nhà máy nước, anh ấy sẵn sàng nhường cổ phần ra để mọi người có thể nâng thêm cổ phần ở nhà máy dấm. Như thế liên kết giữa chúng ta càng chặt chẽ, tương lai không có lý do gì không giúp đỡ lẫn nhau, đúng không?"

Quá đúng, mừng rỡ, hưng phấn, bất ngờ, xúc động, đủ loại cảm xúc đan xen, Trương Vệ Hoa nói trước tiên:" Nghe anh Đơn an bài chứ còn sao?"

"Tôi không ý kiến, kiếm được tiền là làm." Đổng Vĩ rất kích động:

Tống Tư Oánh gật đầu:" Tôi chưa bao giờ có ý kiến về chuyện kiếm tiền."

"Vậy tôi thì sao? Tôi cũng gia nhập nhé, cần bao tiền góp cổ phần? Tôi xin mẹ tôi." Lôi Đại Bằng hớn hở nhìn đám anh em trông đợi:

Có điều không ai dám tiếp lời tên ngốc tham ăn này, cái loại thành sự không đủ, bại sự có dư này chỉ đơn vị quốc gia dám thu về, chứ bọn họ làm gì có gan. Lôi ca nhìn nửa ngày không ai đáp lời thì tức điên, không coi là anh em nữa à, tuyên bố muốn trở mặt với Tiểu Cái.

Đang không biết phải làm sao thì có điện thoại, Tiểu Cái thấy là đại diện của đối phương, gọi một cái chạy hết, ra ngoài chen nhau lên xe đi đón. Lôi Đại Bằng đuổi theo muốn tính sổ với bọn khốn, ai ngờ nhận được điện thoại, hình như nói ai đó uống nhiều vào viện rồi. Tống Tư Oánh và Tiểu Cái đợi tới mất kiên nhẫn gọi hắn, không ngờ Lôi ca cất điện thoại đi hét vào mặt mọi người:" Ông đây khó chịu, không đi, ông đi thăm Hiền đệ... Xì, đắc ý cái bùi.. Lúc anh đây rộng rãi, đám các người đều là quỷ nghèo."

Nói rồi nhổ nước bọt, lắc mông mỡ bỏ đi, bộ dạng cán bộ quốc gia thanh cao, không thèm làm bạn với đám gian thương, làm mọi người vừa bực vừa buồn cười. Có điều chẳng ai thèm để ý tới hắn, vội vàng lên đường cao tốc, đón đối tác tới từ Nguyên Nguyên...

………….. ………..

Cộc, cộc, cộc...

Tiếng động quái dị, không lớn lắm nhưng vang vọng không gian trống trong núi, nghe hết sức rõ ràng. Tựa như tiếng gõ búa, lại giống như máy bắn đinh, thi thoảng có tiếng cưa điện, làm mùa đông ở núi rừng tăng thêm một cảnh tượng khác lạ.

Bọn họ đang dựng nhà gỗ, địa điểm là một cái thôn cũ cách Hưởng Mã Trại 1km theo đường chim bay, vì nơi này kề sản khu phong cảnh Lão Đính Sơn và công viên rừng rậm, cho nên thủ tục rất phiền. Cũng may đây là di tích thôn cũ, nên miễn cưỡng, cục tài nguyên quốc thổ lấy danh nghĩa đầu tư phát triển du lịch phê duyệt, nghe nói đầu tư kỳ một tới 200 vạn, ở vùng ngoại ô đã là chính tích không nhỏ.

Tiến độ kiến thiết rất nhanh, xe vận chuyển tới đều là nguyên liệu tấm vật liệu thành hình sẵn, chỉ cần lắp ghép, đóng đinh cùng mài nhẵn là được. Phía nhà máy nhận được đơn đặt hàng lớn cũng chuyên môn phái tiểu tổ lắp đặt mười người tới, thêm vào Đơn Dũng gọi mười mấy thợ mộc trong thôn, chưa tới năm này, hai mươi công trình kỳ một đã gần hoàn thành.

Tất cả thuần thiên nhiên, dựa vào nền nhà cũ mà làm nên, hai mươi căn nhà gỗ, cái nhỏ nhất 50 mét vuông, cái lớn nhất 200 mét vuông, trông giống như một cái sơn trải cổ kính.

Thời tiết mùa đông rất tốt, liên tục mấy ngày nắng ấm chan hòa, ngay cả Sài Chiêm Sơn nhìn một cái đã thích nơi này, ở lý không đi, tạm trú trong nhà Đơn Dũng ở Hưởng Mã Trại. Hai ngày qua hứng thú tăng mạnh, còn làm hàng rào gỗ trước một căn nhà trong đó, trông cũng ra gì đó lắm.

"Đơn Dũng, ra đây giúp tôi một tay." Lão Sài gọi:

Đơn Dũng đang ở trong nhà châm lửa thử bếp lò áp vách nghe vậy chạy ra, đỡ một thanh ngang hàng rào, Lão Sài liền súng bắn đinh cộc cộc cố định, thấy Lão Sài làm say sưa như vậy, cười nói:" Anh Sài, không ngờ anh làm thợ mộc giỏi như vậy."

"Cái này làm sao so với trước kia tôi làm ở nhà máy, khi đó tôi thao tác toàn cấp độ micro met đấy, cái này thô hơn nhiều.... nâng cao lên." Lão Sài ngồi xuống nheo một mắt nhắm chỉnh độ cân bằng, bắn vài cái đinh cuối cùng:

Đơn Dũng đứng dậy nhìn căn nhà gỗ hai tầng màu vàng gạo, ba mặt lấy ánh sáng, trong ngoài nhà đều sáng trưng, căn nhà này có quá nửa chỉ hai người làm, năm xưa Đơn Dũng cũng học ít nghề mộc khi dựng nhà ở Hưởng Mã Trại. Lúc này ngồi bệt ở bên công gỗ, cảm giác chưa đủ khoan khoái thế là nằm giang chân giang tay ra, ánh nắng chiếu lên người làm y muốn rên lên khoan khoái.

"Đơn Dũng, hôm nay không phải phía Nguyên Nguyên tới à, cậu là ông chủ không định về sao?" Sài Chiêm Sơn hỏi:

"Còn chưa tới lúc ký kết chính thức, chỉ là viếng thăm tính chất tư nhân thôi, mặc kệ họ." Đơn Dũng ngửa mặt ra sau, khép mắt hưởng thụ ánh nắng mùa đông:

"Tin tức hội sở cung cấp hữu dụng không? Do Mân Liên thăm dò từ hội viên của liên minh hội sở đấy.... Mà sao tôi thấy không thích hợp lắm." Sài Chiêm Sơn miệng nói tay không dừng, trông giống thợ mộc hơn cả thợ mộc:

"Làm sao lại không thích hợp?"

"Cơ sở của Nguyên Nguyên ở Thanh Từ, nghe nói ở đó có hơn 30 xưởng dấm, chẳng những cạnh tranh kịch liệt, hơn nữa hai năm qua tài nguyên nước khô kiệt, bọn họ nóng lòng phát triển cơ sở mới ở huyện xung quanh.... Nguyên Nguyên lặn lội đường xa tới Lộ Châu, tôi nghĩ bỏ công sức lớn như thế, nói không chừng là có ý đồ thôn tính nhà máy dấm và nhà máy nước. Dù sao nhà máy của cậu nhỏ quá, chỉ bằng vụ đầu tư nhỏ của họ."

Nói hồi lâu mà chẳng thấy Đơn Dũng trả lời, Sài Chiêm Sơn quay đầu nhìn, thấy bộ dạng thư thái của Đơn Dũng không nhịn được cười:" Sao thế, không lo tí nào à? Hay là bị mỹ sắc của nương tử dấm mê hoặc rồi? Ha ha, cẩn thuận chút, tôi nghe nói nương tử dấm hung hãn lắm, nắm quyền một năm mà đuổi việc nửa số nhân viên tiêu thụ, mua hai xưởng dấm tám, khí thế trong nghề rất mạnh, không đùa được đâu."

Đơn Dũng rên hừ hừ như mèo bệnh, trở mình một cái, mắt chẳng mở ra:" Liên quan quái gì tới tôi."