← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 033 Khóc khóc cười cười một cuộc đời. (8)

Không được, ba tên béo thương lượng trước rồi, anh em làm vì nghĩa khí, không phải vì tiền, vì thế từ chối điều kiện ưu đãi Đơn Dũng đưa ra.

"Hay là hôm nào anh dẫn mấy đứa tới chỗ Lão Sài, kiếm vài em thật xinh tươi hạ hỏa?" Đơn Dũng biết sở thích ba tên béo, nói thật nhỏ: “Nếu không thì hội sở Thịnh Thế cũng được, các cậu nên biết tới đó là hưởng thụ cấp bậc lãnh đạo đấy.”

Không được, vụ này cũng thương lượng rồi, cả ba đều là cán bộ quốc gia, không thiếu gái.

"Vậy các cậu muốn thế nào?" Đơn Dũng trố mắt, chẳng lẽ bị ăn đòn một trận nên ba tên béo đổi tính rồi à? Đến gái cũng không cần nữa.

"Vết thương này không tính với anh, coi như bọn em giúp Hiền đệ. Có điều anh lừa gạt lợi dụng sự thiện lương của bọn em, không thể không tính." Bạch Thự Quang tuyên bố:

Lôi Đại Bằng lớn tiếng hô:" Mọi người đều nhìn thấy, hôm qua anh ấy vô duyên vô cớ đá tôi một trận, hôm nay thù mới hận cũ tính một thể, mọi người nói xem, có nên đá không?"

Một đám bạn xấu hô lên:"NÊN!"

Có cơ sở quần chúng rồi, Lôi Đại Bằng dẫn hai thằng tiểu đệ, la hét đòi Đơn Dũng xoay người, chổng mông, lộ cúc hoa ra. Bọn bạn xấu hò hét hưởng ứng, Đơn Dũng cũng dứt khoát xoay người:" Đá đi, anh cho cậu đá chán luôn."

"Chùm đầu vào, đừng để anh ấy nhìn thấy rồi báo thù." Lôi Đại Bằng hô, Trương Vệ Hoa kiếm được cái khăn nữ, chạy lên buộc quanh đầu Đơn Dũng. Tức thì không chậm  trễ một giây, bốp bốp bốp, Đơn Dũng bị đá cắm mặt về phía trước, khách khứa vây quay cười muốn tắt thở.

"Mẹ nó, làm sao nhiều người đá thế?" Đơn Dũng giật phăng cái khăn ra, tức tối rống lên, vừa rồi ít nhất mười mấy cái chân, y gườm gườm nhìn một vòng, mấy tên chột dạ lẫn vào đám đông trốn. Tập tục hôn lễ ở Lộ Châu, chơi một cái là không có lớn nhỏ.

Muộn rồi, ba tên béo hôm nay bị người ta đánh thảm, lại không được bó thù, phẫn uất dồn nén không chỗ phát tiết, quyết chơi lớn một phen. Không để cho Đơn Dũng tìm người tính xổ, cả ba xông tới ôm chân ôm tay nâng Đơn Dũng lên. Đơn Dũng biết không hay rồi, lại thêm vài cái tay nữa giúp,  Lôi Đại Bằng hô, một hai ba, cả đám nâng Đơn Dũng lên tung thật cao, sau đó chạy sạch, Đơn Dũng rơi đánh uỵch, nửa ngày trời không thể bò dậy.

Thỏa mãn rồi, một màn này Lôi Đại Bằng thấy đủ để bị Đơn Dũng đánh cả đời rồi, không thấy đau nữa, lớn tiếng đi vào tân phòng:" Hiền đệ, Hiền đệ, dẫn vợ ra đây cho anh xem cái nào... Thúy Hoa đâu, em dâu đâu, cười cái cho anh xem..."

Đơn Dũng xoa mông vất vả bỏ dậy, thấy bên cạnh có người, ngước đầu lên thấy Lão Sài. Sài Chiêm Sơn nắm cánh tay Đơn Dũng kéo lên, hâm mộ nói:" Mấy anh em cậu thật thân thiết."

"Mẹ nó, mấy thằng khốn kiếp rốt cuộc cũng kiếm được cơ hội chơi tôi rồi." Đơn Dũng nhăn nhó, bị ngã không nhẹ:

Lão Sài nhìn tân phòng thở dài:" Hai chúng ta cướp đi cướp lại, giờ thành của người khác."

"Chẳng lẽ anh không vui, thành toàn một mối nhân duyên, hơn mười năm thắp hương đấy." Đơn Dũng nhìn thấy Lý Mân Liên bắt chuyện với Trịnh Cẩm Thiền, nói nhỏ:" Lý mỹ nhân chắc kiếm về cho anh không ít."

" Không tệ, tôi vốn thuận tay làm chuyện tốt, không ngờ lại là chuyện tôi làm đúng nhất, giờ hội viên hội sở đã hơn một trăm... Chỉ riêng hội phí mỗi tháng đã kinh người. Lợi hại." Sài Chiêm Sơn tán thưởng, mỗi hội viên hơn sáu vạn, không vụ làm ăn nào lãi như thế:

Đơn Dũng chắp tay:" Chúc mừng anh Sài kiếm được cây rụng tiền."

"Cũng chưa chắc, cô gái này tham vọng lắm, thành phố nhỏ như chúng ta chẳng giữ nổi, tới Lộ Châu chỉ là kế tạm thời. Cô ấy muốn đi, hội sở nào mời cũng phải bỏ ra mười mấy vạn một năm là ít...  Còn gốc rễ chúng ta thì ở Lộ Châu, rời nơi này chẳng làm ăn gì được." Sài Chiêm Sơn khẽ cảm thán, lại lần nữa nhìn căn nhà gỗ mình tự tay xây dựng lên, đôi mắt như thoáng qua chút mất mác. Nhưng rất nhanh, giám đốc Sài đã quay lại:" Nói đi, cậu làm gì mà mời cả ba công ty hôn lễ, đem hết lễ pháo của họ tới, còn mời bốn nhà chụp ảnh đám cưới. Lại đem cả ngựa từ Sử Gia Thôn tới, lên kế hoạch tới này, tôi không tin vì anh em tình sâu nghĩa nặng đâu."

"Anh nói thử xem, nếu cho bọn họ một ngoại cảnh đám cưới miễn phí, điều kiện là phải treo ảnh hiện trường ở chỗ bọn họ, họ có đồng ý không? Còn nữa, bọn họ tổ chức hôn lễ, nếu chúng ta đồng ý chia lợi nhuận cho họ, bọn họ sẽ tất nhiên ra sức quảng cáo tới đây tổ chức hôn lễ. Dù sao người trẻ tuổi bây giờ rất thích những thứ mới mẻ. Anh đang lo tiền quảng cáo với mùa đông không có ai tới nghỉ sao? Thế này không phải kiếm thêm à?" Đơn Dũng háy mắt:

"Ái dà, nếu có thể lên TV nữa thì càng tuyệt." Sài Chiêm Sơn nuối tiếc:

"Đương nhiên, làm sao thiếu màn hay nhất đó được." Đơn Dũng chỉ tay:

Chính là người của Điện ảnh Đại Hà, dẫn đầu là vị đạo diễn Tần Vọng Xuyên mà bọn họ tình cờ quen nhau khi đi thực tập. Từ xa vị đạo diên kia đã vươn cả hai tay ra bắt tay Đơn Dũng nồng nhiệt cám ơn y cho bọn họ cơ hội quay một hôn lễ tuyệt vời, đây sẽ là tài liệu sống cho viện bảo tàng phong tục dân gian. Đơn Dũng giới thiệu đạo diễn Tần cho mọi người, đạo diễn Tần nói sau khi biên tập xong sẽ gửi cho bọn họ mỗi người một bản, nếu như được ĐTH duyệt đưa chiếu, bán được đoạn phim này thì bọn họ không cần trả tiền.

Lão Sài chuyến này vui mừng thật rồi, té ra một chuyện tốt thành  hai chuyện tốt, lưỡng toàn kỳ mỹ. Hai người cùng tiễn đạo diễn  Tần xuống nói, dọc đường nói cười, làm Trịnh Cẩm Thiên ở sau mãi mới kiếm được cơ hội gặp Đơn Dũng, ai ngờ y đi mất.

""Giám đốc Trịnh sau này có thời gian nhất định ghé thăm hội sở của chúng tôi nhé. Thịnh Thế và và hội sở Long Thành ở tình thành là đối tác và liên minh, có chuyện gì cứ tìm chúng tôi." Lý Mân Liên đưa danh thiếp, cô không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội tiếp thị nào, cũng lấy làm lạ sao ở nơi hẻo lánh này lại gặp được chưởng môn nhân của Nguyên Nguyên. Là nữ nhân giỏi quan sát, Lý Mân Liên nhìn ánh mắt Trịnh Cẩm Thiền dõi theo Đơn Dũng, thoáng nghĩ là hiểu liên gian trong đó:" Giám đốc Trịnh tới đây chắc không phải chỉ để du ngoạn, phải chăng muốn hợp tác với nhà máy dấm Hưởng Mã Trại?"

Ồ, Trịnh Cẩm Thiên hơi ngạc nhiên khi bị người ta nhìn ra như vậy, song Lộ Châu đem tới cho cô đủ bất ngờ rồi, nào dám xem thường thành phố nhỏ này nữa:" Đúng là có ý đó, giám đốc Lý nếu nói thế, không biết có thể thỉnh giáo một câu không?"

"Cô muốn hỏi con người giám đốc Đơn à?" Lý Mân Liên hỏi:

Đó là tâm ý của Trịnh Cẩm Thiên, có điều cô che giấu tốt:" Tôi không mấy hứng thú với anh ta, song lại rất kỳ vọng vào vụ hợp tác này. Cô thấy anh ta có phải là đối tác kinh doanh tốt không?"

Nếu Lý Mân Liên đã xuất hiện ở trường hợp khá tư nhân này, vậy thì phải quen biết Đơn Dũng, nói không chừng còn có quan hệ sâu hơn, bới thế Trịnh Cẩm Thiền nói chuyện rất cẩn thận. Không ngờ Lý Mân Liên lại cười nói:" Miễn cưỡng tính như thế, có điều muốn chiếm lợi ích từ anh ta không dễ đâu, nếu như cô thấy mình là người được lợi lớn thì sau này cô sẽ phát hiện, người lỗ lớn chính là cô.

Trịnh Cẩm Thiền cười, nhắc nhở này không cần thiết rồi, dám giúp anh em cướp vợ về, hi vọng gì lấy lợi từ y, có lấy được có khi bị người ta cướp lại.

Hai cô gái nói chuyện càng lúc càng hợp, mời nhau cùng ăn cơm, lúc này trời sắp tối, phía tân phòng vẫn huyên náo, vụ cướp dâu này vui thì vui thật đấy, nhưng người bình thường không chịu nổi, có đám bạn xấu như thế, chẳng biết đôi tân nhân bị hành hạ thành thế nào...