Q3 - Chương 034 Gặp chẳng bằng không gặp. (1)
Sự ồn áo theo cùng bóng tối buông xuống mà dần hạ nhiệt, trong đêm đông lạnh lẽo vì sự nhiệt tình của mọi người mà thêm vài phần ấm áp. Trăng sáng treo cao, sao trời lấp lánh, cùng với núi rừng tùng bách, nghe tiếng gió như sóng, làm người lưu luyến không rời.
Tụ họp luôn ngắn ngủi, tan tiệc Đơn Dũng, Tiểu Cái thêm vào lái xe của Lão Sài, ba chiếc xe thương vụ lớn luân phiên tiễn khách. Đồng nghiệp trong đơn vị, bạn bè làm ăn, còn có thân thích các nhà, đám anh em thì khỏi tiễn, đang hò hét uống tiếp kia, hôm nay ở lại nhà gỗ hết rồi.
Đơn Dũng chở tới bốn chuyến, xe cuối cùng là cô giáo Nhâm, chủ nhiệm Vương và mấy người bạn học, lúc chia tay ai nấy đều bịn rịn. Suốt một ngày Lưu Thúy Vân từ đau khổ rồi sung sướng, giờ mọi chuyện đã thành, tâm nguyện đã toại, thành đề tài mọi người nói nhiều nhất. Tiếp tới lại nói tới những đôi yêu nhau tới đi học, cuối cùng đi lên thảm đỏ, tới lúc này chỉ có Lưu Thúy Vân và Tư Mộ Hiền.
Dù rời trường, tình cảm thầy trò chưa đứt đoạn, ngược lại còn thân mật hơn khi đi học. Chủ nhiệm Vương Hằng Bân mỗi năm đều chạy khắp huyện thành, cho nên tin tức biết nhiều, trí nhớ tốt, nói rõ ràng nơi chốn rất nhiều học sinh. Mọi người quan tâm nhất là đôi lớp trưởng và bí thư chi đoàn, lớp trưởng Đinh Nhất Chí đi về phía tây chi viện giáo dục, nghe nói tới Tây Tạng nghèo khó, đã lâu mất tin. Còn mỹ nữ bí thư thì còn đi xa hơn, đã ở Mỹ rồi, không biết đời này còn gặp lại không? Thảm nhất là một bạn học rời trường chưa tới hai tháng đã bị tai nạn xe, nói tới tên, Đơn Dũng đi học ít, tham gia hoạt động tập thể càng ít, tên còn chẳng nhớ. Cứ nhắc tới cả lớp bấy giờ mỗi người một nơi, chẳng ai vui nổi.
Trước tiên đưa chủ nhiệm Vương uống say về trước, vợ ông năm ngoái ra nước ngoài, đáng thương chủ nhiệm Vương một mình phòng trống, còn có con trai học cao trung. Sau đó tiễn Lý Báo Xuân và Triệu Huy, tuy khi đi học chẳng thân thiết gì, gặp lại vẫn có vài phần thân cận. Có người nói khi nào kết hôn cũng muốn tới đây làm một lần cướp dâu, mời hết bạn bè tới, Đơn Dũng cười theo kiểu gian kế đã thành, hết sức hưởng ứng bọn họ tới đây kết hôn. Xem ra không chỉ y thích nơi này.
Thực ra còn một đề tài mọi người có vẻ né tránh không nói tới, mấy tháng trước Lý Báo Xuân thấy Đơn Dũng mặc đồ công nhân vác nước, còn có chút cảm giác ưu việt. Nhưng hôm nay không khó nhận ra, Đơn Dũng là người chỉ huy, không biết bao người vì một câu của y răm rắp nghe lời, thân phận người bạn này, xem chừng không đơn giản.
Nhà cô giáo Nhâm gần nhất nên về cuối cùng, phường Bắc Thạch, cách khu khai phát không xe, xen đi vào tiểu khu từ từ dỗ lại, Đơn Dũng quay đầu nói:" Cô Nhâm, tiểu khu mới thế này giá nhà chắc không thấp ạ."
"So sao được, nhìn thấy nhà gỗ và cảnh quan trên núi, cô muốn bán nơi này đi rồi." Nhâm Quần chuẩn bị xuống xe:
Đơn Dũng thuận miệng đáp: "Vâng, cảnh quan nơi đó đánh trúng chỗ yếu nhất trong lòng người hiện đại."
"Ừ, sống ở nơi huyên náo quá lâu rồi, ai cũng muốn tới chỗ thanh bình, khao khát cuộc sống điền viên, làm bạn với gió mát trăng trong." Cô giám Nhâm dạy ra không ít học sinh bụng đầy kinh luân, nhưng dám nghĩ dám làm không nhiều:" Nơi đó của em à?"
"Không không không, em làm gì có năng lực lớn như thế, nhà đầu tư là người khác, em chỉ làm chân chạy vặt thôi." Đơn Dũng phủ nhận, song lại không che giấu được đắc ý:
Nhâm Quần mắng đùa:" Vội vàng phủ nhận cứ như sợ tôi cướp nhà của em vậy."
"Nếu cô muốn lên núi ở, thế thì em đúng là có thể quyết đấy." Đơn Dũng cười:
Xuống xe đóng cửa lại, Nhâm Quần còn chưa đi:" Tôi thì em không cần nghĩ tới, nhưng em không ngại giúp đỡ những người bạn khác chứ?"
"Cô Nhâm, em nổi tiếng là sinh viên cá biệt trong lớp rồi, cô đừng nâng cao tiêu chuẩn, yêu cầu nghiêm khắc nhé, giúp ai ạ?" Đơn Dũng hỏi:
"Cũng không có đối tượng đặc biệt nào, có điều nếu cần, tôi sẽ đi tìm em, hơn nữa không được từ chối đâu nhé. Tôi và thầy Vương có ý tưởng, mấy năm qua tình hình việc làm khó khăn, khóa vừa rồi nhiều đứa căn bản không kiếm được việc, mà khóa trước vẫn có đứa ở nhà. Bọn cô muốn liên lạc với vài học sinh xuất sắc, giúp người khác mở rộng đường kiếm việc làm... Chỉ có thể thế thôi, làm giáo viên, năng lực rất có hạn." Cô giáo Nhâm Quần khi dạy học rất hiền hòa không làm khó học sinh, không ngờ đưa ra yêu cầu như thế, còn đợi Đơn Dũng trả lời, tựa hồ cho rằng với tính cách của y sẽ vỗ ngực nhận ngay:
Không ngờ Đơn Dũng lại tỏ ra khó xử:" Giúp đỡ thì không vấn đề ạ, nhưng mà có một số người giúp không nổi, ý kiến của em là, bản thân mà không nỗ lực thì không đáng giúp đỡ. Huống hồ em chỉ là hộ cá thể, năng lực cũng chẳng mấy."
"Có, dám dẫn người đi cướp vợ người ta, năng lực của em lớn lắm. Giao hẹn thế nhé, nếu có hiệu quả, tôi nhất định phát phần thưởng cho em, em đi học bốn năm chưa từng được thưởng phải không, thế nào cũng phải bù đắp tiếc nuối chứ. Được rồi, cứ thế đi." Nhâm Quần nói dứt khoát, ra hiệu cho Đơn Dũng có thể đi được rồi:
Đơn Dũng bật cười, quay đầu xe chào tạm biệt cô giáo Nhâm.
Đường trở về rất thoải mái, hôm nay bận tới mức làm y còn chưa kịp uống chén rượu hỉ nào, trong lòng cứ lởn vởn lời của giáo viên và đám bạn học. Chắc do tâm lý, y cứ cảm thấy lời của cô giáo Nhâm có hàm ý, nói không chừng hôm nào đó tới nhà đưa ra vấn đề khó cho mình... Tới lúc đó, đối với cô giáo chẳng hề mưu lợi cho bản thân này, Đơn Dũng nghĩ, mình khó ăn nói được.
Nhìn lại hành trình cuộc đời mình, tới giờ Đơn Dũng chẳng còn sợ loại tiểu nhân âm hiểm, cũng chẳng sợ ác nhân tàn độc, y sợ chính nhân quân tử, chẳng biết đối phó với họ thế nào, nói chính xác là không nỡ.
Đúng rồi, Đơn Dũng nghĩ tới lớp trưởng, chưa bao giờ ưa tên đó, vậy mà hắn đi tới nơi xa nhất chi viện giáo dục, IQ đó không cao hơn Lôi Đại Bằng là bao, nhưng phải nói một chữ phục. Còn cả em gái hoa khôi Đảng, đây là vướng mắc trong lòng Đơn Dũng, cứ thấy cô ra nước ngoài, biết đâu hoa tươi sẽ cắm ở phân nước ngoài, thôi, không nghĩ nữa, phiền lòng.
Xe dần đi lên Hưởng Mã Trại, lòng chợt bình tĩnh lại, Đơn Dũng đỗ xe, rửa mặt bằng nước suối chảy róc rách qua thôn, lạnh tới thấu xương, làm người ta tỉnh táo không ít. Dòng suối này nuôi sống cả thôn Hưởng Mã Trại, những thôn khác trên núi sớm chuyển đi rồi, chỉ có Hưởng Mã Trại ở lại, cũng là do nơi này chẳng lo điện nước. Ai mà ngờ rằng thôn làng năm xưa chẳng ai muốn ở, giờ lại là nơi người ta khao khát.
Nhìn bốn xung quanh, nhưng căn nhà gỗ rải rác hắt ra ánh đèn ấm áp, nóc nhà là trăng sáng và cả một bầu trời sao, Lộ Châu xa xôi là đại dương ánh đèn, mà gần hơn lại là tùng bách san sát, sắc núi như mực. Nếu như là đêm trăng tròn, cảnh tượng ánh trăng chiếu rọi núi rừng, ý cảnh suối nước chảy đá xanh sẽ càng thêm rõ ràng.
Một nơi tốt, thậm chí còn hơn cả ngoại thành phương nam mà y thấy, dù sao chỉ cần thành phố lớn hơn một chút muốn tìm mảnh đất lành sát rừng thế này không dễ nữa. Ở nơi này, có khi sẽ là chuyện làm ăn có ý nghĩa hơn bất kỳ chuyện nào mình đã làm, nói không chừng là bát cơm cả đời.
Y vừa đi vừa nghĩ, tới một căn nhà gỗ ở lưng núi, đó là căn để lại cho bản thân, hôm nay chắc là náo nhiệt lắm, đám khốn kiếp tụ tập, không uống thâu đêm suốt sáng là không đủ tình cảm. Vậy mà đẩy cửa đi vào lại không có ai, lúc đi còn an bài Lôi Đại Bằng và hai công thân nữa nghỉ ngơi cùng hắn, đi chưa lâu mà đã chạy mất tăm tích rồi.