Q3 - Chương 034 Gặp chẳng bằng không gặp. (2)
Lò sưởi trong tường vẫn cháy, y ném thêm vào hai thanh củi, loại củi này cũng cầu kỳ lắm, dùng cành khô của cây ăn quả, đốt lên trong phòng tràn ngập một mùi thơm tự nhiên. Nếu như là đốt bằng tùng bách thì người thường không chịu nổi đâu, toàn là cây có dầu, khói có mùi thối. Đơn Dũng vừa ngồi xuống thì nghe thấy tiếng bước chân lạch bạch, nghe âm thanh siêu trọng là biết ba tên béo về rồi. Quả nhiên là thế, cửa mở đánh rầm, ba tên béo cười gian vô cùng, vừa vào nhà đã lăn ra đất tiếp tục cười. Phía sau còn có Đổng Vĩ đang cười gian vô cùng, tựa gặp chuyện gì vui lắm.
"Sao thế?" Đơn Dũng tò mò hỏi:
"Ha ha ha, bọn em tới cửa sổ nghe trộm động phòng." Lôi Đại Bằng cười không ngừng:
"Có nghe cũng chẳng nghe thấy gì đâu, các cậu hành hai bọn họ như thế, làm gì còn tinh lực mà biểu diễn cho các cậu nghe." Đơn Dũng bật cười, nghe trộm cửa sổ đêm tân hôn là một tục lệ rất cũ, bây giờ nhà ở ngày một cao, đã ít thấy tập tục này, nhà gỗ thì nghe được đấy, nhưng e là đôi kia không làm ăn được gì nữa:
"Còn có ý nghĩa hơn cả nghe động phòng, anh biết bọn họ làm gì không?" Lôi Đại Bằng lại còn làm người ta hồi hộp:
Nhắc tới chuyện này, cả đám lại lăn lộn trên mặt đất cười một hồi nữa, Đại Béo bóp họng bắt chước giọng Thúy Vân:" Mộ Hiền, cả đời này anh sẽ yêu em như hôm nay chứ?"
"Ừ, anh sẽ yêu em suốt đời suốt kiếp, nếu có kiếp sau, anh cũng không thay đổi." Nhị Béo nghiêm túc nói, đây hiển nhiên là giọng điệu Hiền đệ:
"Có đời này là em thỏa mãn rồi, có anh yêu em là em thỏa mãn rồi." Đại Béo đặt tay lên ngực, làm vẻ mặt dâm đãng:
"Anh chưa thỏa mãn, anh muốn sinh mấy đứa con trai."
"Vì sao?"
"Tránh cho chúng sau này không có anh em bị người ta bắt nạt."
Ha ha ha, không nói tiếp được nữa rồi, ba thằng béo người lăn cười bò, Đơn Dũng cũng cười gập bụng, có lẽ chuyện này làm Hiền đệ xúc động quá mức rồi, tới mức muốn làm trái luật sinh đẻ kế hoạch. Khi cả đám đang cười thì có người tới, là Tống Tư Oánh, mắt sáng lên. Ba tên béo sớm quên cả đau, nói đùa nhường lại phòng này cho cô và Đơn Dũng. Tống Tư Oánh mặt dày chỉ tay ra ngoài cửa:" Vậy thì các cậu xéo đi."
Không thể đi, chúng tôi là người xem, không cho xem không đi, ba tên béo đồng thanh:" Không đi."
"Không đi thật à, chỗ chị Bảo Anh và Trương Vệ Hoa mở bốn bàn mạt chược đấy, thực sự không muốn chơi sao?" Tống Tư nắm thóp mấy tên béo này rồi:
Vừa nghe thế Đổng Vĩ đã chạy trước, Lôi Đại Bằng sợ mất phần đuổi theo, hai tên béo thấy Lôi ca chạy cũng chạy nốt, mấy tên này đều mê bạc cả. Người đi rồi, Tống Tư Oánh ngồi xuống bên cạnh Đơn Dũng, đối diện ánh lửa trong lò. Bận rộn suốt một ngày, rốt cuộc cũng được nghỉ rồi, Đơn Dũng đang rót rượu Khúc tự uống một mình:" Không phải cô đuổi bọn họ đi là vì thực sự muốn ở cùng phòng với tôi chứ?"
"Muốn, có điều anh phải ngủ dưới sàn, xì." Tống Tư Oánh cất giọng khinh bỉ, bấm di động, vậy mà nghe thấy tiếng chuông bên ngoài, cô ngừng cuộc gọi, trực tiếp nói:" Chị Trịnh, vào đi."
Rồi quay sang mắng Đơn Dũng:" Người ta tới hai ngày rồi, anh không định tiếp đãi phải không?"
"Không phải, bận đi cướp vợ, không kịp để ý."
Cửa mở ra, cả hai cùng đứng dậy, Tống Tư Oánh nhường chỗ cho Trịnh Cẩm Thiền, nói muốn tới chỗ chị Bảo Anh chơi, nháy mắt một cái rồi cười khép cửa mà đi.
Xem ra có ý để không gian riêng cho hai người nói chuyện trước lễ ký kết, Đơn Dũng không biết đây là ý của Tống Tư Oánh, hay là tính toán của Trịnh Cẩm Thiền. Có điều lúc này tâm tình của Đơn Dũng rất tốt, chẳng để ý chi tiết nhỏ làm gì. Hơn nữa chuyện hợp tác với Nguyên Nguyên đã được xác định, hai bên có tính bổ xung cho nhau rất cao. Về lý luận mà nói đáng lẽ phải là Hưởng Mã Trại tìm người ta hợp tác mới đúng.
Lần này Đơn Dũng hết sức nhiệt tình, rót cốc nước nóng, đặt cái bàn thấp tới trước ghế, bày vài món ăn vặt, liên tục xin lỗi:" Xin lỗi giám đốc Trịnh, cô thấy rồi đấy, tôi thực sự là quá bận."
"Hi hi, tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh, cho dù nghe rất giả." Trịnh Cẩm Thiện vậy mà lại mở đầu bằng câu nói đùa như thế:
Loại phương thức nói chuyện như bạn bè này giúp hai bên đều không có áp lực gì, Đơn Dũng vì thế cũng không khách khí giải thích nữa, nói thẳng luôn:" Lần trước là giả vờ bận, lần này là bận thật, có điều tôi thấy chuyện này không có tôi, mọi người cũng xử lý được. Nhà máy dấm do cha tôi quyết, ông ấy mà muốn cho không cô, tôi cũng không chớp mắt."
"Thế sao, có chuyện tốt như vậy nữa?" Trịnh Cẩm Thiền cố ý làm ra vẻ kinh ngạc:
"Ừ, đúng vậy đấy, đoán chừng cô cũng hiểu tình huống của cha tôi rồi, cả cuộc đời chẳng làm được việc gì, bây giờ làm dấm được nhiều người tán thưởng như thế, với ông mà nói là một sự khẳng định, ông vui lắm. Tôi không thể không bội phục giám đốc Trịnh cô, e rằng dù tôi nói không muốn hợp tác cũng không thể được nữa rồi." Đơn Dũng cũng làm bộ làm tịch, rõ ràng hợp tác với người ta là bên mình được lợi, vậy mà lại ra vẻ như là chịu ủy khuất lớn lắm:
Trịnh Cẩm Thiền thấy thú vị rồi, xem ra con mắt nhìn người của mình còn kém cha mình, nếu không phải ra tay trước từ cha Đơn Dũng, e là sẽ có kết quả khác. Có điều cô lại nói:" Thái độ của anh làm tôi không vui nổi, vì có người nói với tôi, hợp tác cùng anh phải đề phòng một chút, khi tôi cảm thấy mình được lợi thì nhất định là tôi lỗ lớn."
"Ai đánh giá về tôi như vậy?" Đơn Dũng sửng sốt:
"Kinh ngạc như thế chẳng lẽ là đánh giá này sai sao?"
"Không sai đâu, tôi kinh ngạc vì đánh giá chuẩn xác quá ấy mà."
Tới lượt Trịnh Cẩm Thiền sửng sốt, không ngờ cái tên này mặt lại dày như thế, làm cô nhất thời không biết phải nói gì.
Vì thế vấn đề xuất hiện, Đơn Dũng cầm chén rượu lên uống cạn:" Giám đốc Trịnh đã biết tôi là người thế nào vì sao còn muốn hợp tác, không sợ bị thiệt sao?"
"Sợ, có điều làm ăn đôi khi bị thiệt cũng là chuyện tất yếu, không bỏ ra làm sao có thu lợi? Tôi học làm ăn bao nhiêu năm, lập kế hoạch, marketing, bao bì, thương hiệu, tất cả chỉ là bề ngoại. Ở ngành ẩm thực này, chỉ có ngon mới là đạo lý vững nhất, nếu như nhìn về lâu dài, nâng cao phẩm chất còn quan trọng hơn lợi ích." Trịnh Cẩm Thiền nghiêm túc nói:
Ồ, Đơn Dũng bất ngờ, xem ra mình gặp được một người nhãn quang không thua kém mình, thái độ cũng nghiêm túc hơn, nhưng vẻ mặt lại không hề nghiêm túc:" Hay, nói rất hay, vậy có thể bàn bạc rồi, cô chuẩn bị cho tôi lợi ích gì?"
"Tôi vừa bàn với Tư Oánh, hộp quà đồ khô của các anh rất có đặc sắc, tôi định bao thầu một nửa lượng hàng của anh, mang lên tỉnh tiêu thụ, thế nào?" Trịnh Cẩm Thiền mân mê hộp quà ba tầng, chế tác rất tỉ mỉ, cũng rất tự nhiên, đáy hộp tròn, trên có quai xách, rất thuận tiện. Cô thậm chí còn xách thử ước lượng cân nặng và cảm giác, trong lúc làm những động tác này, cô căn bản không để ý tới Đơn Dũng, rất chăm chú.
Đơn Dũng thì lại nhìn Trịnh Cẩm Thiền rất kỹ, tư duy xoay chuyển nhanh, e là nương tử dấm ngày càng có nhiều tính toán rồi.
"Dù sao các anh dựa vào quan hệ địa phương để tiếp thị, chuyện này không lâu dài được, nếu như có nhà chỗ dựa mạnh hơn, sẽ đẩy các anh ra ngoài. Mở ra thị trường cho mình mới là đúng đắn." Trịnh Cẩm Thiền bổ xung:
Đây cũng là vấn đề làm Đơn Dũng suy nghĩ, y hiện đơn thuần dựa vào quan hệ phi chính đáng lấy hình thức phúc lợi tiếp thị hộp quà, chắc chắn đây không phải là con đường tiến xa, cho nên mới phải đóng gói chân không bán buôn. Có điều ở giai đoạn này, dựa vào quan hệ vẫn là chính yếu, Đơn Dũng không vì lời của Trịnh Cẩm Thiền mà dao động được, chỉ nói:" Đây là chuyện của Tư Oánh, cô tìm cô ấy giải quyết là được."
"Vậy chuyển của chúng ta cũng có thể dùng cách này giải quyết chứ?" Trịnh Cẩm Thiền vòng lại vấn đề chính:
"Cô định bao tiêu dấm của chúng tôi à?" Đơn Dũng hiểu ngay:" Dán nhãn của các cô?"
"Nếu giám đốc Đơn nói ra, xem ra là khả thi rồi." Trịnh Cẩm Thiền không ngờ Đơn Dũng phản ứng anh như vậy, thế cũng tốt, không phải nhiều lời: