Q3 - Chương 035 Gặp chẳng bằng không gặp. (3)
Đơn Dũng ngả người dựa vào lưng ghế, trong lòng không được thoải mái cho lắm, thế này khác gì chổng môn làm việc cho người ta? Với phẩm chất dấm Hưởng Mã Trại, nếu như tiến vào thị trường tỉnh thành, sẽ có tác dụng thúc đẩy tiêu thụ chỉnh thể của Nguyên Nguyên ra sao, điều là điều khó mà tính toán được. Hơn nữa điều cô ta làm chẳng qua là mua dấm Lộ Châu về bán mà thôi, dù không kiếm được đồng nào cũng có lời.
"Xem ra giám đốc Đơn không tán thành lắm." Trịnh Cầm Thiền cười:
Giờ thì Đơn Dũng đã phát hiện ra chỗ hơn người của nương tử dấm rồi, cười khổ nói:" Cần gì chứ, cho dù không dán nhãn của các cô, chúng tôi cũng bán được. Có cần phải đưa lên tận tỉnh thành xa xôi không?"
"Nguyên Nguyên có đại lý tiêu thụ trực tiếp ở 17 vùng trên toàn tỉnh, nhu cầu dấm của ngoài tỉnh mặc dù không lớn như trong tỉnh, chúng tôi cũng vẫn có những hơn 30 khách hàng lâu năm. Sản lượng và lượng tiêu thụ của các anh hiện chỉ ngang với đại lý một vùng của tôi thôi. Tôi thừa nhận anh bán được, nhưng anh có thể bán được bao nhiêu? Tương lai anh có thể làm lớn như Nguyên Nguyên, nhưng sẽ mất bao lâu? Cả đời. Chúng tôi mất ba đời mới được như hôm nay. Có dấm cái chất lượng cao, sản lượng của anh sẽ tăng cao, nhưng kênh tiêu thụ của anh không theo kịp, anh định bán hàng thế à?" Trịnh Cẩm Thiền tự tin hỏi:
Câu này đánh trúng vào điểm yếu của Đơn Dũng, y thiếu tài chính, thiếu nhân tài, thiếu kênh tiêu thụ, nói đơn giản, nếu rời Lộ Châu một cái thì cái gì cũng thiếu hết, cùng lắm là hơn được mấy cái xưởng nhỏ thôi. Trịnh Cẩm Thiền đưa ra phương thức lấy không gian đổi thời gian, phương thức này đừng nói Đơn Dũng, đổi lại bất kỳ người làm thực nghiệp nào cũng không thể từ chối, ai chẳng muốn nhanh chóng phát triển lớn mạnh.
"Hợp tác này phải có kỳ hạn, hai năm đi, tôi sẽ sản xuất cho cô." Đơn Dũng như con dâu bị ủy khuất:
Trịnh Cẩm Thiền rất có cảm giác thành tựu vì chế ngự được con ngựa hoang này, có điều cô không nhường nhịn gì:" Ngắn quá, 10 năm."
"Quá dài, mười năm thì Hưởng Mã Trại còn danh tiếng gì nữa, ba năm."
"Không được, tám năm đi."
"Tám năm vẫn quá dài, chia đôi, bốn năm thôi."
"Được, vậy thì mỗi bên nhường một bước, năm năm, quyết định vậy đi. Thực ra khác biệt không nhiều, nếu như chúng tôi bao tiêu, các anh dán nhãn, không cần phải lo chuyện tiêu thụ nữa, sẽ nhanh chóng tích góp được thực lực. Tôi đang giúp anh đấy."
"Được rồi, vậy thì năm năm."
Đơn Dũng thở dài, thở dài vì tài không bằng người, muốn dấm Hưởng Mã Trại lớn được như Nguyên Nguyên, sợ là thực sự phải dùng tinh lực cả đời.
Đồng ý nhanh như vậy lại khiến cảm giác thành tựu của Trịnh Cẩm Thiền giảm đi không ít. Vốn cho rằng Đơn Dũng sẽ phải đưa ra rất nhiều điều kiện đi kèm, vậy mà lại khác với dự kiến, đầu này khơi lên cảnh giác của cô.
Thế nhưng giống trước kia, cô chẳng phát hiện ra được gì khác thường, Đơn Dũng vẫn tự rót rượu uống, gương mặt sạm đen mang đầy vẻ hoang dại làm người nhìn cảm thấy rất hưởng thụ. Lần đầu cô phát hiện ra, Đơn Dũng mày rậm, mắt to, đường nét góc cạnh rõ ràng như được đẽo gọt, rất có khí chất, y thực sự là một soái ca. Cô có chút tò mò, cô quan sát Đơn Dũng mấy ngày rồi, y hành sự rất lỗ mãng, thô bạo, đơn giản, ví dụ chuyện đánh Lôi Đại Bằng, không vừa lòng là đánh. Hay chuyện cướp dâu, nhà gái không đồng ý hôn sự à, thế thì nhảy vài cướp thôi, khỏi nghĩ nhiều. Với phong cách đó, vậy làm sao y thể điều hành chuyện kinh doanh đâu vào đó, chẳng xung đột với nhau.
Đơn Dũng cũng nhìn Trịnh Cẩm Thiền, vì một thoáng lơ đễnh là gương mặt đó lại khiến y nhớ tới sư tỷ, bọn họ có nhiều nét tương đồng, có điều không thanh thuần như sư tỷ, mà phát tán ra một sức hút thành thục và độc đáo. Độc đáo ở đâu nhỉ? Đơn Dũng suy nghĩ, hẳn là ở tính cách, rất hiểu đời, rất biết tình biết lý, cũng rất thực dụng, thậm chí có một chút khiến y hơi khinh thường.
Nhưng phải thừa nhận rằng, loại người như vậy thích hợp sống ở thời đại này hơn người bình thường.
Hai người nhìn nhau, từ ngầm quan sát trở thành nhìn một cách chăm chú, vứt bỏ đi nhân tố kinh doanh, Đơn Dũng phải thừa nhận phong tư của nương tử dấm rất thu hút, dáng ngồi vô cùng đoan trang cũng là điểm nữa giống sư tỷ, mỗi động tác dều đẹp đẽ, tựa như được huấn luyện nghiêm khắc. Lưng thẳng không chạm ghế, vai hơi nâng lên một chút, tay rất thục nữ đặt hờ bên eo, ngũ quan không có bất kỳ đặc điểm nào xuất sắc, đặt cạnh nhau lại tạo ra mỹ cảm chỉnh thể, đây cũng chính là thứ khí chất sư tỷ tạo ra, càng nhìn càng xinh đẹp.
Có lẽ vì thế trong tiềm thức Đơn Dũng có chút né tranh cô chăng?
Nhìn nhau tựa như cửu biệt trùng phùng, tựa hồ sợ giây phút này biến mất, không ai nói gì cả. Trịnh Cẩm Thiền đang nghĩ, nếu như không phải đối tác làm ăn, nếu như không phải gặp Đơn Dũng trong tình huống này, có lẽ cô sẽ có cơ hội hiểu chàng trai này hơn ... Có thật nhiều bí ẩn quanh y, trong đám anh em của y, cô thấy Đơn Dũng cư xử đàng hoàng, văn minh nhất. Thật khó tin được y dẫn người gây chuyện, đâm người ta, còn chém nhau giữa được. Đối với cô mà nói đó là những chuyện rất khủng khiếp rồi.
Uống rượu một mình dễ say, Đơn Dũng nãy giờ uống liên tục, chút rượu đó đáng lẽ với y mà nói chưa đáng kể, nhưng thêm tác động tâm lý, trong đôi mắt đã lờ mờ say, dưỡng như cảm giác nụ cười của Trịnh Cẩm Thiền như mời gọi cánh môi đó kia như khiêu khích, người ngồi trước mắt như biến thành sư tỷ. Một thoáng tâm tình phiêu diêu, Đơn Dũng nghiêng người sang, khẽ hôn lên gò má trắng bóc mịn màng.
"Á!" Trịnh Cẩm Thiên đang suy nghĩ tới xuất thần sững sờ ôm má, mà tiếng kêu này của cô cũng làm Đơn Dũng bàng hoàng sực tỉnh.
Hai người lúng túng nhìn nhau, Trịnh Cẩm Thiền đã vung tay lên rồi, nhưng lại dừng lại giữa chừng, cô không phản cảm vì hành vi này, chẳng qua là một chuyện bất ngờ, tay giơ lên theo thói quen, rốt cuộc không tát được.
Hai người cứng đờ người, trong không khí quái dị đó, khoảng cách cả hai vẫn rất gần, hơi thở phả lên mặt nhau, từ phản ứng của Đơn Dũng, Trịnh Cẩm Thiền nhận ra, đó là một hành động tiềm thức, không cố ý, là nhất thời không kìm lòng được, chuyện đó khiến cô đắc ý.
"Xin ... Xin lỗi, tôi nghĩ tới mộ người khác, tôi , tôi nhầm cô với cô ấy." Đơn Dũng không biết sao lại đột nhiên nói ra một câu hết sức ngu ngốc:
Chát! Một cái tát rất dứt khoát, rất mạnh, Trịnh Cẩm Thiền đồng thời cũng đứng ngay lên, xoay người đi, còn căm tức quay đầu lại chỉ tay vào mặt y:" Sau này anh nhất định sẽ không coi tôi là người khác."
Sầm, cửa đóng sập lại.
"Thật thơm." Đơn Dũng chép miệng, bấy giờ mới nhận ra mình nói một câu ngu xuẩn tới mức nào, e là bất kỳ cô gái nào trong tình huống đó cũng không chịu nổi. Y lại tự rót rượu, cười tự trào vì sự thảm hại của mình, sao tới mức như thế chứ!? Ngây ra nhìn lửa cháy hừng hực, uống hết chén này tới chén khác, tới khi mất ý thức, đầu nghẹo sang bên ngủ thiếp đi.
Trong ý thức cuối cùng sót lại, y hiểu được tâm tình của Tư Mộ hiền khi vô thức uống say rồi.
Có điều trong đêm đó lại có người trằn trọc không ngủ được, cô vốn định về khách sạn nghỉ ngơi, nhưng đi xuống núi, ma xui quỷ khiến thế nào lại quay về. Khi dẫn Ân Thục Vinh tới gõ cửa, Đơn Dũng đã ngáy khò khò, bộ dạng vô tâm đó làm cô tức giận không thôi.
Đêm hôm đó Tống Tư Oánh chơi tới phấn khích, giữa chừng mới nhớ ra Đơn Dũng và Trịnh Cẩm Thiền, vội vàng đến xem. Cô nhìn thấy Đơn Dũng mặc nguyên quần áo ngồi trên ghế ngủ mất, ánh lửa cháy chiếu sáng gương mặt y, bên cạnh là chai rượu cạn sạch, dứt khoát không phải là vui mà uống say, nếu không đã chẳng có giọt nước mắt bên khóe.
Cô nhẹ nhàng giúp Đơn Dũng lau đi nước mắt, kiếm một cái chăn đắp lên người, cô biết, hôm nay cô đơn nhất là y, trước giờ đều vậy, y luôn là một người cô độc, bao nhiêu bạn bè cũng không lấp được khoảng trống trong lòng. Làm xong tất cả, cô khép cửa lại, tâm sự trùng trùng rời đi ...