Q3 - Chương 036 Xưa nay chuyện tốt khó vẹn toàn. (1)
Tư Mộ Hiền nghỉ kết hôn mười lăm ngày, hưởng hết tuần trăng mật trong nhà gỗ, khi Thúy Vân hồi môn có Lôi Đại Bằng và Trương Vệ Hoa lái xe đi cùng một chuyến. Thái độ cha mẹ vợ đối với Tư Mộ Hiền thay đổi hẳn, nghe nói Cao gia tự nhận xui xẻo, trừ tiền thách cưới đòi lại thì không gây sự gì. Có điều trong huyện đồn thổi Thúy Vân có ba tên gian phu béo, từ miệng Trương Vệ Hoa mới biết ba tên gian phu phá đám hôn lễ là đám Lôi Đại Bằng, làm cả Lưu gia câm nín. Lôi ca kêu oan, thề thốt là Đơn Dũng ép hắn làm.
Thôi thì chuyện đã thế rồi, Lưu gia còn nói gì được nữa, qua lời họ hàng biết hôn lễ tổ chức rất náo nhiệt, con gái không ủy khuất gì.
Còn Lôi Đại Bằng thấy hai vợ chồng kia dính nhau suốt ngày, ngọt ngọt ngào ngào cũng sinh ra ý muốn lấy vợ, kéo đám anh em thương lượng, bị bọn bạn xấu cười nhạo một hồi.
Hết kỳ nghỉ, ngày đầu tiên Tư Mộ Hiền đi làm, khi qua cổng bác trông cửa chẳng mấy khi nói chuyện cười chào hỏi hắn, ven đường gặp mấy đồng nghiệp, ai nấy nồng nhiệt chào hỏi. Tư Mộ Hiền vốn nghĩ là vì mình mới cưới vợ, nên mọi người mừng cho mình, nhưng dần dà hắn phát hiện ra chuyện không đúng, bọn họ nhìn với ánh mắt hâm mộ săm soi, như có vị khách không mời mà tới.
Khi tới văn phòng ngồi xuống, Tư Mộ Hiền mới đem chuyện trên đường kể cho đồng nghiệp, đồng chí kia cười lăn cười bỏ, nói:" Anh không biết thật đấy à, kênh 2 ĐTH Tỉnh tiết mục phong tục dân gian, chiếu cảnh cướp dâu, anh là nhân vật chính đấy. Không hổ là nghiên cứu phong tục dân gian, kết hôn cũng đặc sắc như thế, làm đám độc thân trong đơn vị hâm mộ chết thôi... Này Mộ Hiền, hôn lễ đó bao nhiêu tiền, anh chịu chi thật đấy."
Hả? Tư Mộ Hiền ngẩn ra, tốn bao tiền hắn không biết thật, Đản ca bảo không cần lo, nhưng hắn bị chuyện bất ngờ này làm choáng váng, hôm đó kết hôn ù ù cạc cạc, Đản ca bảo sao làm vậy, có biết gì đâu, tiếp đó ngày tháng hạnh phúc hai người nên chẳng chú ý điều gì khác. Lát sau đồng nghiệp đưa cho vài tờ báo cũ, trố mắt.
( Nguồn gốc phong tục cướp dâu của Lộ Châu), ( Hưởng Mã Trải tái hiện phong tục cướp dâu, xin bảo tồn di sản văn hóa phi vật chất), ( Từ cướp dâu tới văn hóa hiệp nghĩa của Lộ Châu).
Mấy tờ báo liền có đăng chuyện hôn lễ ngày hôm đó, còn có cả hình ảnh, thời buổi hiện đại rồi, muốn tìm một cảnh cướp dâu chân thực không dễ. Hắn cau mày, cảm thấy chuyện này không thể vì mình mà thành tin tức được, đột nhiên nhìn thấy một quảng cáo tổ chức hôn lễ, có cung cấp ngựa, quân tốt, đội ngũ cướp dâu, tổng chi phí... Tức thì Tư Mộ Hiền hiểu ra, đây là quảng cáo mềm. Thật là, bị tên gian thương lão đại bán với giá tốt rồi, bảo sao mới ở được bảy ngày lão đại đã kiếm chỗ cho hắn, té ra là dọn chỗ để tiếp tục tổ chức cướp dâu.
Có điều thế thì sao nào, không có tên gian thương đó lập kế hoạch thì hắn chẳng cưới được vợ, lão đại xưa nay là thế, làm việc luôn tiền trảm hậu tấu không thương lượng với ai hết, dù đám người bị y dày vò cho hận thấu xương, cũng chẳng làm gì được y.
Giờ thì hay rồi, suốt cả buổi sáng, nam nữ đồng nghiệp trong đơn vị nối nhau tới chúc mừng Tư Mộ Hiền, kèm theo đó là vấn đề quan tâm nhất: Mộ Hiền, cướp dâu tốn bao nhiêu tiền.
"Cô phải tới hiện trường xem, xem rồi sẽ biết không phải vấn đề tiền, vì tốn bao nhiêu tiền cũng đáng."
Tư Mộ Hiền đắc ý nói, ngay cả hắn cũng không biết vì sao mình lại nói một câu như vậy, có lẽ vì điều mình giúp được bạn bè chỉ có chừng đó thôi.
Sắp hết giờ làm, chuyện này vẫn lẩn quẩn trong đầu Tư Mộ Hiền, hắn gọi điện cho Lôi Đại Bằng, tên đó không rảnh, đang đi ăn cơm với lãnh đạo. Tìm Tiểu Cái, không được, dẫn đội ngũ tham quan công nghệ sản xuất dấm táo trên tỉnh thành rồi. Chuyện hợp tác giữa Nguyên Nguyên và Hưởng Mã Trại đã xác định, lấy đơn đặt hàng dãn nhãn năm năm, đang khảo sát khả năng hợp tác sâu hơn.
Tư Mộ Hiền vốn định rủ thêm một người mời Đơn Dũng ăn cơm, nhưng mà không tìm được ai, đành liên hệ với Thúy Vân, hai người thương lượng một phen mới liên hệ với Đơn Dũng.
Quả nhiên Đơn Dũng trong điện thoại chối đây đẩy, chắc là sợ Tư Mộ Hiền tức giận, mấy ngày qua luôn tránh mặt. Tư Mộ Hiền cười thầm, đổi giọng điệu:" Lão đại, anh bận thật à, bọn em đã tập hợp xong tư liệu Mỹ thực tâm hương và Vật sản tầm bảo, đây là số tư liệu mọi người sưu tập hai năm đấy... Nếu anh bận quá thì thôi."
"Ấy, đừng cúp máy, đừng cúp máy... Anh tới đón cậu ngay." Đơn Dũng bị chọc đúng chỗ hiểm, cuống lên qua điện thoại:
Nhà Tư Mộ Hiền ở đường Thường Thanh, một tiểu khu kiểu cũ, xây hơn mười năm rồi, căn hộ cỡ nhỏ năm sáu chục mét vuông, cơ sở hạ tầng không tốt lắm, được cái cũng khá gần trung tâm. Đơn Dũng lái xe tới dưới lầu thì hai vợ chồng cũng cùng đi xuống. Tư Mộ Hiền cật lực đem bó tư liệu dày cả mét để Đơn Dũng đặt ở cốp sau, lên xe Đơn Dũng líu lưỡi chỉ đống tư liệu:" Xem tới bao giờ mới xong."
"Thế đáng là bao, anh tới thư viện mà xem, ba tầng hầm, chỉ riêng mục lục đã đủ đọc rồi. Tích lũy hơn nghìn năm, dù chửng đó cũng chỉ là tàn khuyết." Tư Mộ Hiền cực kỳ am hiểu chuyên ngành, từ sau khi tốt nghiệp đa phần thời gian ngâm mình ở đó:
Đơn Dũng khởi động xe, liếc mắt nhìn đôi vợ chồng phía sau, Tiểu Thúy Vân mặt mày hồng hào tươi tắn, cô nương có chút gày gò trước kia giờ có da có thịt, có hương vị thiếu phụ rồi, hấp dẫn hơn hẳn, y cười thầm trong lòng.
Vừa cười một cái ai ngờ bị Tiểu Thúy Vân tinh ý phát hiện:" Anh cười cái gì, bọn em chưa tính sổ với anh đấy, bảo sao anh cứ tránh mặt, té ra là tìm mấy tên gian phu đi gây chuyện, làm Đại Bằng bị đánh ra như thế. Hôm đó còn dám bảo bọn em, ba người họ tranh ăn đánh nhau."
"Ngừng, chuyện cũ không nói nữa, bây giờ chúng ta bắt đầu cuộc sống mới rồi mà, ha ha ha." Đơn Dũng cười lảng đi:
Tư Mộ Hiền cũng nói:" Lão đại, anh làm chuyện gì cũng nên nói trước với bọn em một tiếng chứ."
"Chuyện này anh mà nói với cậu thì cậu có chịu không?
"Em không nói chuyện đó."
"Thế chuyện gì?" Đơn Dũng hỏi:
"Cái này..." Tư Mộ Hiền mở một tờ báo ra đưa tới, Đơn Dũng thừa biết là chuyện gì cho nên không nhận, nói lảng đi cái gì mà mình không phải là người có văn hóa, xưa nay không xem báo. Lưu Thúy Vân giành xem, càng xem càng thích, đợi xem tới đoạn quảng cao hôn lễ mà Tư Mộ Hiền chỉ thì không thích nữa rồi.
Két! Đơn Dũng phanh xe lại đỗ bên đường, quay đầu lại nói:" Nếu như hai đứa thực sự để bụng chuyện này thì anh trịnh trọng xin lỗi, hai đứa có thù báo thù, có oán báo oán, anh tuyệt đối không ý kiến gì. Cậu biết tính anh rồi, làm việc không thích lằng nhằng, nên nghĩ là làm ngay, bất kể quá trình ra sao, kết quả là mỹ hảo. Đối với anh mà nói, anh rất hài lòng. Hai đứa muốn thế nào, nói đi, chuẩn bị làm gì anh?"
Tư Mộ Hiền quay đầu nhìn Lưu Thúy Vân, Lưu Thúy Vân đẩy hắn:" Anh nói đi."
"Vậy anh nói." Tư Mộ Hiền chỉnh lại cổ áo, ngồi rất đàng hoàng, Đơn Dũng tuy chẳng bận tâm, nhưng mà lo tính cố chấp của Tư Mộ Hiền, ai ngờ hắn hít một hơi nói:" Cám ơn anh, lão đại,"
"Anh nói to lên." Lưu Thúy Vân nhéo chồng:
"Cám ơn anh lão đại, cám ơn anh cướp cho em cô vợ, đừng nói anh lấy em ra làm quảng cáo, dù anh đá em như quả bóng em cũng không để ý." Tư Mộ Hiền rốt cuộc cũng thống khoái được một lần rồi:
Lưu Thúy Vân cười, Đơn Dũng cũng cười, quá trình không quan trọng, kết quả mới quan trọng, kết quả là làm Hiền đệ cũng học được mặt dày rồi.