← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 038 Xưa nay chuyện tốt khó vẹn toàn. (2)

Xe lại đi thêm một đoạn không xa, Tư Mộ Hiền quen thuộc con đường này lắm, nhận ngay ra là đường tới hồ chứa nước Chương Trạch. Đơn Dũng giải thích, y đang cùng Sài Chiêm Sơn khảo sát quanh đây, chuẩn bị đem hội sở sửa thành phong cách kiến trúc nhà gỗ:" Hiền đệ, cậu trách anh có chuyện gì cũng không tìm cậu thương lượng, vậy bây giờ anh thương lượng với cậu chuyện này, không được từ chối đâu đấy."

"Trừ muốn vợ em ra thì chuyện khác em đều đồng ý." Tư Mộ Hiền vừa dứt lời liền bị Lưu Thúy Vân nhéo một cái thật đau:

Không ngờ Đơn Dũng cười phá lên:" Cậu đoán chuẩn thật đấy, anh định mượn vợ cậu."

"Hả? Lão Đại, Thúy Vân không phải loại hình anh thích đâu." Tư Mộ Hiền ngạc nhiên:

Lưu Thúy Vân nói đùa:" Có phải không thế lão đại, anh mượn em làm gì, em còn chẳng biết làm cơm."

"Làm áp trại phu nhân, thế nào? Trên núi còn đang thiếu một vị." Đơn Dũng háy mắt:

Lưu Thúy Vân còn chưa hiểu gì thì Tư Mộ Hiền đã nghe ra:" Ý anh ấy nói là quản lý nhà gỗ."

"À, không chỉ riêng nơi đó đâu, năm nay quanh hồ chứa nước Chương Trạch còn có một cái thôn nghỉ dưỡng, công trình kỳ ai trừ mở rộng kiến trúc nhà gỗ Hưởng Mã Trại, còn lại đều tới khu phong cảnh. Không giấu hai đứa, anh đang thiếu người nghiêm trọng, không phải anh chiếu cố em đâu Thúy Vân, công việc mệt lắm, liên lạc khách hàng, bảo dưỡng nhà gỗ, tổ chức hôn lễ, rồi tiếp xúc với các công ty du lịch. Đây là công việc vô cùng phiền hà, cần một người tính cách tỉ mỉ mới làm được... Thúy Vân, em vẫn cứ đợi cái việc dạy học lương vài nghìn đấy à?" Đơn Dũng hỏi:

Lưu Thúy Vân không trả lời này mà nhìn Tư Mộ Hiền hỏi ý, cô là kiểu con gái khá truyền thống. Tư Mộ Hiền thì chịu chết, hắn không có bản lĩnh tìm việc cho vợ, cũng biết Đơn Dũng có ý chiếu cố cho vợ chồng mình, thở dài:" Nếu anh không sợ cô ấy làm hỏng việc của anh thì cứ lấy đi."

"Bằng vào câu nói này của cậu là đủ để Thúy Vân làm tốt, đúng không Thúy Vân?" Đơn Dũng khích:

"Đúng thế." Lưu Thúy Vân cong môi, rất bất mãn với đánh giá của Tư Mộ Hiền:

"Nhìn đi, khí chất thôn cô của Thúy Vân rất thích hợp làm việc này." Đơn Dũng cười ha hả:

Bây giờ quan hệ rất thân mật rồi, Lưu Thúy Vân chẳng khách khí ở phía sau đấm Đơn Dũng mấy cái, đem chuyện của y ở xã Tróc Mã ra trêu.

Nói nói cười cười, không khí trong xe rất hài hòa. Tới nhà khách Chương Trạch, lại gặp vị giám đốc Sài cao lớn kia, vốn là vợ chồng họ chẳng có giao tình gì, nhưng Lão Sài cực kỳ hứng thú với hoa văn bách thú đồ trên nhà gỗ, nói công trình kỳ hai làm cái đó. Chuyện này nói trúng tâm khảm của Tư Mộ Hiền rồi, thế là hắn nói một tràng từ nguồn gốc, ý nghĩa hoa văn, kỹ thuật điêu khắc. Nói là vợ chồng họ mời khách, cuối cùng là Lão Sài bỏ tiền, mời khi thiết kế công trình kỳ hai, Tư Mộ Hiền giúp thiết kế, còn chuyên môn phái lái xe đưa hai người về thành phố, một về nhà, một đưa tới chỗ làm. Vì kiến thức có chỗ dùng làm Tư Mộ Hiền hưng phấn một hồi.

Có điều khung cảnh ở hồ Chương Trạch lại khác hẳn, Sài Chiêm Sơn cùng Đơn Dũng đi bộ lên núi, một con đường dài 3km đang được thi công, không dùng xi măng mà dùng phiến đá lát đường. Lão Sài vừa đi vừa nói:" Tôi nói này, có cần tới mức đấy không, chuyện chưa đâu vào đâu mà cậu còn an bài tôi nói mấy lời đó... Có điều xem ra Tiểu Tư nghiên cứu rất thấu triệt."

"Cậu ta mất hết tự tin rồi, cho cậu ta một chút tôn trọng thôi, sau này dù anh không trả tiền, cậu ta cũng nhiệt tình tới làm việc, lợi ích không ngờ đấy." Đơn Dũng cười nói:

"Ha ha ha, cậu rất biết dùng người, ngay cả Lôi Đại Bằng mà cậu cũng dùng được." Sài Chiêm Sơn không nhịn được cười, thuận miệng hỏi:" Chuyện hợp tác với Nguyên Nguyên ra sao, bận quá không?"

"Tàm tạm, cuối tháng này bắt đầu ra dấm, đóng chai mất mấy ngày, có thể đưa ra thị trường trước Nguyên Đán. Bọn họ đang chuẩn bị, chuyện đó không cần tôi phải bận tâm."

"Lần này có hơi lỗ, tuy các cậu kiếm được chút tiền nhưng lại giúp người ta nâng cao thương hiệu, nếu thời gian ngắn còn tạm, về lâu dài mà nói, Nguyên Nguyên lợi ích càng lớn. Tôi nói này, cậu thông minh là thế lại đi đồng ý cái điều kiện ấy, tới tận năm năm, hai năm là cùng thôi chứ."

"Nương tử dấm gian xảo lắm, cô ta lại không nhìn ra hay sao? Kỹ thuật, thiết bị, nhân viên, kênh phân phối, nếu chúng tôi muốn vươn ra ngoài Lộ Châu thì cái nào cũng không có. Thế nên bây giờ chỉ có thể ôm chân người ta." Đơn Dũng có chút bất đắc dĩ nói:

"Tôi thấy cậu đúng là muốn ôm chân người ta, nếu cậu thực sự có thể  bế lên giường, sau này tôi làm tiểu đệ cho cậu." Sài Chiêm Sơn nói đùa:

Đơn Dũng không đáp trả, nhớ lại chuyện buổi tối hôm đó, y vẫn có chút đỏ mặt.

Hai người đi lên lưng núi, trong tầm mắt mặt hồ như gương, dập dờn ánh sáng, không cẩn thận là vị chiếu vào mắt, rất chói. Sài Chiêm Sơn trên cao nhìn xuống, làm động tác giãn ngựa, nói lớn:" Tương lai xây dựng thôn nghỉ dưỡng ở đây, ra hồ du lãm, buông câu, ẩm thực, rất nhiều thứ thư giãn, rốt cuộc có thể làm lớn tới đâu, tôi cũng không dám tưởng tượng. Hưởng Mã Trại đặt trước có nhiều không?"

"Chẳng là bao, có mấy nhà kết hôn rồi có người tới ở thử một hai ngày, thu nhập bình quân mỗi ngày còn chưa được 1000.

"Không tệ, tôi còn chẳng ngờ tới làm thế mà cũng kiếm được tiền, đợi tới năm sau chắc chắn là làm ăn tốt. Chỉ sợ là ý định của chúng ta tan thành bong bóng rồi, căn nhà đó thường có người ở hả?"

"Đúng thế, căn nhà đó được ưa chuộng lắm." Đơn Dũng cũng không ngờ, căn nhà hai người họ bỏ công sức ra, còn tranh nhau, giờ ưu tiên cho kinh doanh:" Còn cách kiếm tiền nhiều hơn, anh muốn kiếm không?"

"Kiếm thế nào?"

"Tin tức này còn do anh cung cấp."

"Tin tức gì?"

"Tin tức của nương tử dấm."

"Chậc, rốt cuộc là cái gì, cậu nói thẳng ra đi." Sài Chiêm Sơn bực mình:

Đơn Dũng kiếm một tảng đá sạch sẽ ngồi xuống, đợi Sài Chiêm Sơn ngồi xuống bên cạnh mới nói:" Nương tử dấm nổi tiếng nhãn quang độc đáo đấy, từ khi tiếp nhận Nguyên Nguyên liên tục thu hoạch không nhỏ, mua 2 nhà máy dấm táo. Trong đó có một cái làm cơ sở sản xuất, trong đó có một cái không sản xuất, sau đó bán cho một nhà điện gia dụng, chỉ một năm là lãi gấp đôi... Lần này cô ta tới Lộ Châu thực ra là một tín hiệu."

"Ý cậu nói là cô ta có mục đích khác ấy hả?"

Trong chuyện này Sài Chiêm Sơn cũng là người tham dự từ đầu khi mà nương tử dấm vòng vèo muốn mua nhà máy nước tinh khiết. Rồi sau đó lại vòng vèo đi làm cô gái tiếp thị, sau đó mới dẫn tới hợp tác làm dấm. Kỳ công như thế chắc chắn là nhìn trúng dấm sản xuất ở Lộ Châu rồi. Thế nhưng vấn đề từ đó mà ra, Nguyên Nguyên rất lớn, nhà máy dấm của Đơn Dũng không bằng cái công xưởng nhỏ của họ, nếu chỉ vì nâng cao chất lượng, đâu cần hai cha con tới mấy chuyến, được bao nhiêu lợi nhuận đâu? Nói tới chuyện kinh doanh thì Sài Chiêm Sơn không sở trường lắm, nhưng ý thức nguy cơ của hắn rất cao, ví như sự kiện tranh chấp thương hiệu trước kia, ngay từ đầu hắn đã đánh hơi được mùi nguy hiểm nên đứng ngoài cuộc.

"Đúng, bây giờ cô ta đang lôi kéo Tiểu Cái, muốn mở rộng sản lượng của nhà máy nước tinh khiết, kinh doanh nước đóng chai. Không ngoài dự liệu, làm Tiểu Cái mừng phát điên, tôi nghĩ cô ta đưa ra điều kiện rất ưu đãi cho Tiểu Cái."

"Cô ta định từng bước khống chế cổ phần, thôn tính các cậu à?"

"Cái đó thì chả sao, cô ta thích thì cứ thôn tính, có điều tôi thấy ánh mắt cô ta còn xa hơn, không chỉ nhìn vào cái nhà máy nhỏ của tôi ở Nhạc Lạc Bình đâu." Đơn Dũng khẳng định."

"Vậy là cái gì?" Sài Chiêm Sơn chưa thấy giá trị ở cái nơi heo hút đó: