Q3 - Chương 039 Xưa nay chuyện tốt khó vẹn toàn. (3)
Còn nhớ lúc tôi mới về không, đám Tiểu Cái muốn bán nhà máy, tôi phải dụ một phen, kỳ thực khi dựng nhà máy ở đó tôi đã từng nghĩ, Nhạn Lạc Bình nằm ở giao giới ba tỉnh, nếu chẳng may ngày nào đó có một con đường cao tốc hay quốc lộ chạy qua thì bách nghiệp hưng thịnh rồi." Đơn Dũng có ý đồ này ngay từ đầu rồi:" Tôi nghi ngờ một xí nghiệp lớn như Nguyên Nguyên, biết đâu có tin tức về kiến thiết quy hoạch thành phố. Đột nhiên lại chạy tới Lộ Châu, bày lắm trò như vậy, hai tên đã bắt tay hợp tức rồi vẫn chưa thôi... Tôi đang nghĩ, nói không chừng nơi này có biến cố gì đó rồi, không là một con đường, hoặc một nhà máy lớn chuẩn bị tới đây. Tóm lại thế nào cũng có miếng bánh trên trời rơi xuống, họ mới phải hạ mình vậy, anh thấy rồi còn gì, nương tử dấm kiêu ngạo lắm."
"A, thế thì hay rồi, xây dựng một trạm vận chuyển, rồi nhà kho, hoặc là một khu phục vụ, hướng tây tới Lộ Châu, hướng bắc thông tỉnh thành, hướng đông rời cả ba tỉnh, gần hơn đường cao tộc hiện nay hơn 100 km. Tệ lắm thì bán cát đá, vật liệu xây dựng cũng được, kiếm nhiều hơn cả ngành dịch vụ." Sài Chiêm Sơn tặc lưỡi liên hồi:
"Đúng rồi, khi đó các xí nghiệp lớn và nhà máy tụ tập, vật liệu xây dựng điên cuồng lên giá, cung ứng thực phẩm và vật dụng hàng ngày sẽ thiếu thốn, thậm chí nhà ở cũng không đủ. Bây giờ tốc độ quy hoạch quốc gia về thành trấn nhỏ kinh người lắm." Nếu đã nghi ngờ rồi Đơn Dũng tất nhiên sẽ bỏ công sức ra nghiên cứu chính sách:
"Thế nên giờ ra tay trước, thu hoạch rất lớn, đáng để chúng ta thử đấy."
"Quan trọng là làm cái gì, bỏ cái gì, chúng ta ôm đồm không hết."
"Kiếm cái nào nhẹ nhàng nhất ấy, có thể kiếm một mớ rồi chạy."
'Ha ha ha, gian tương vô tội, đầu cơ có lý, cái này tôi không phản đối."
Hai người nói chuyện cực kỳ hợp ý, tắm ánh nắng chiều, nhìn mặt hồ lăn tăn sóng, mật mưu cả buổi chiều.
Trên đường về, di động của Đơn Dũng nhận được văn kiện điện tử do Tiểu Cái gửi tới, hắn đang ở tỉnh thành cùng Nguyên Nguyên đàm phán dây chuyền sản xuất nước đóng chai. Mặc dù hết thảy nhìn có vẻ hai bên cùng có lợi, nhưng Đơn Dũng thấy, bên trong có rất nhiều bí mật mà y không biết. Ngoài ra còn có lời mời chính thức Đơn Dũng tới tổng bộ Nguyên Nguyên thăm quan.
Đơn Dũng nhận lời mời này.
Khi xe đi vào thành phố thì trời đã tôi, mùa đông ngày ngắn đêm dài, xem đồng hồ còn chưa tới 18 giờ. Đơn Dũng tính toán xem nên về Hưởng Mã Trại hay Nhạc Lạc Bình, bất tri bất giác trong vô thức đánh vô lăng, tới khi phát hiện nơi mình tới, không kìm được tiếng thở dài, đó gần như thành thói quen bao năm rồi.
Nhà hàng lẩu Lư Nhục Hương, cái nhà hàng nằm ở dải phồn hoa nhất thành phố đã đóng cửa nửa năm, kiện cáo vẫn tiếp tục. Tin tức gần nhất của luật sư ủy thác là nửa tháng trước rồi, vẫn trong giai đoạn thẩm tra, quyền sở hữu chưa xác định, đừng nói là cổ phần trong tay Liêm Tiệp có tranh cãi, cổ phần của Phương Vạn Long cũng bị thân thích tranh đoạt. Rốt cuộc thuộc về cá nhân Phương Vạn Long hay là thuộc về Cty Thế Long, rốt cuộc phải phân chia thế nào, đây là một cuộc chiến lâu dài.
Nghe nói Liêm Tiệp ra trại rồi, có điều Liêm Kiến Quốc do nhồi máu não làm liệt người không tự sinh hoạt được. Đơn Dũng biết, một gia định như vậy, với hoàn cảnh thiên triều bây giờ là đặt dấu chấm hết rồi.
Y đỗ lại trước nhà hàng rất lâu mới lấy di động ra bấm số:" Ninh Giai, anh, Đơn Dũng... Giúp anh một chuyện... Là chuyện lần trước ấy. Được, anh đợi tin của em."
Là chuyện gì vậy? Chỉ Ninh Giai biết, Đơn Dũng đã hẹn Đào Thiên Hạc rất nhiều lần, nhưng hẹn bao nhiêu lần thì cũng bị từ chối bấy nhiều lần. Mỗi lần bị từ chối lại khiến Đơn Dũng thêm một phần áy náy. Khi còn sống trong thù hận, Đơn Dũng không chỉ một lần nghĩ tới những cảnh tượng đẫm máu, không chỉ một lần quyết dồn những kẻ đó vào cảnh tan nhà nát cửa. Khi tất cả được thực hiện rồi, Đơn Dũng mới nhận ra, sảng khoái báo thù mang lại còn chẳng bằng cảm xúc tồi tệ khác do nó gây ra, trống rỗng, day dứt, hoang mang, những cảm xúc đó vẫn kéo dài tới bây giờ.
Y chỉ giỏi che giấu mà thôi, giống bao năm qua, y luôn che giấu, vẫn luôn đeo mặt nạ để sống.
Cộc... Cộc....
Tiếng gõ cửa khe khẽ đánh thức Đào Thiên Hạc đang chú tâm thiết kế hoa văn cho một bộ trang phục nữ, cô hô mời vào. Tiếp đó Ninh Giai thò đầu vào gọi chị Đào Đào.
Đào Thiên Hạc mỉm cười, có vẻ đã khôi phục lại tinh thần như cũ, ngồi sau máy vi tính, vẫy tay gọi Ninh Giai tới tham mưu cho mình. Nữ nhân sinh ra đã yêu thích cái đẹp, chính vì thích cô mới làm nghề này, có điều hiện giờ bất tri bất giác đưa Cty người mẫu Duy Đa Lợi Á thành sự nghiệp, Đào Thiên Hạc thời gian qua càng thêm nghiêm túc, học hỏi thêm rất nhiều, không tùy tiện vô tư kinh doanh như chơi đùa trước kia.
Có lẽ là vì biến cố gia đình, Đào Thiên Hạc thoáng cái đã trưởng thành hơn rất nhiều, mấy kiến nghị linh tinh của Ninh Giai bị Đào Đào mắng là não tàn. Ninh Giai không vui, cong môi lên:" Này, dù sao em cũng là giám đốc kế hoạch, chị không tiếp nhận thì thôi chứ, không được công kích cá nhân."
"Em không tập trung gì cả, nói năng linh tinh, không mắng em thì mắng ai. Muốn gì, nói đi, nhưng đừng bảo chị mời đi ăn, giờ chị phải dựa vào công ty nuôi gia đình." Đào Thiên Hạc nói đùa:
"Không cần chị mời đâu, còn có người mời chị ấy chứ, đi không?" Ninh Giai cười hì hì:
Nhìn cái nụ cười đó là Đào Thiên Hạc biết ngay là ai rồi, sau khi xảy ra chuyện lần trước, Ninh Giai ngô nghê chả biết gì luôn muốn làm thuyết khách cho hai người bọn họ. Thế nhưng những ân oán tình thù dây dưa không rõ ràng kia, làm sao có thể gạt qua được, Đào Thiên Hạc thần sắc hờ hững:" Lại anh ta à?"
"Đúng thế, chị Đào Đào, em thấy anh ấy thật lòng đấy, chắc chắn là day dứt lắm, nếu không sao mong ngóng hẹn chị bao lần như thế." Ninh Giai biết Đơn Dũng khiến chị Đào Đào tự hại bản thân, cô đã mắng Đơn Dũng hai lần rồi, nhưng nhìn bộ dạng đáng thương của y cô lại mềm lòng, sau khi biết ân oán hai nhà, cô càng mềm lòng hơn, luôn muốn mọi người hòa hợp với nhau.
"Không cần đâu, em từ chối anh ta đi." Đào Thiên Hạc thu dọn laptop, chuẩn bị đi, bỏ lại Ninh Giai như mọi lần:
"Chị Đào Đào, chị vẫn hận anh ấy à?" Ninh Giai đuổi theo hỏi:
"Hận à? Chị chưa bao giờ hận anh ta, cha chị mà những người khác sai trước, nếu đổi vị trí cho nhau, chị mà là Đơn Dũng, chị báo thù còn kịch liệt hơn. Nói sao đây nhỉ, chị rất tán thưởng anh ta, ai có thể ngờ được rằng anh ta là người cười cuối cùng." Đào Thiên Hạc nghiêm túc nói, nhà hàng mà cô nghĩ không thể nào đổ được, bậc cha chú mà cô từng ngưỡng mộ, chớp mắt cái đều thành trò cười, sao có thể khiến cô không thở dài:
"Vậy vì sao chị không gặp anh ấy?" Ninh Giai không hiểu:
"Chị muốn anh ta phải áy náy cả đời, khiến anh ta phải thấy nợ chị cả đời, hiểu không?" Đào Thiên Hạc cười, cô đoán chừng Ninh Giai không hiểu được:
Thế nhưng Ninh Giai chỉ là công chúa sống trong lồng kính chứ không phải cô ngốc, khi Đào Đào khoác túi xách lên vai, đột nhiên thốt lên:" Chị yêu anh ấy rồi."
Đào Thiên Hạc khựng người, nhìn bạn gái cũ của Đơn Dũng, cô cắn môi, muốn phủ nhận cũng không được, cô nhớ Ninh Giai từng đánh giá, Đơn Dũng là thuốc độc, vì cho dù không cam tâm tới đâu, cho dù thống khổ tới mức nào, vẫn cứ uống vào. Cô cười buồn bã, bóp vai Ninh Giai:" Thế thì sao chứ, giống như em yêu anh ta, nhưng chẳng bao giờ hiểu được anh ta, có lẽ anh ta yêu em, nhưng chỗ ở trong tim anh ta, sẽ không phải là em."
Nói xong xoay người đi, Ninh Giai nhìn bóng lưng đó, cô không hiểu lắm, chỉ thấy thương cảm.
Ninh Giai từ chối lời mời của Đơn Dũng, còn không chút khách khí nói, đừng tới quấy rầy chị Đào Đào nữa, cũng đừng quấy rầy cô.
Q3 - Chương 040: Thái độ bất nhất. (1)
"Cái này cho chú con."
"Cái này cho nhà Bảo Anh, gặp ông Sử ăn nói cho cần thận, người ta không phải bằng vai phải lừa với con đâu, con nói năng tùy tiện lắm đấy."
"Cái này cho nhà thím Béo, thím ấy luôn thích dấm do cha con làm... Này mẹ nói con có nghe thấy không đấy hả?" Đằng Hồng Ngọc sợ con trai không nhớ được, vung tay bợp một phát:
Đơn Dũng đang xem bản đồ chỉ đường, bực mình nói:" Con nghe thấy rồi, thím ấy còn thích cha con nữa cơ, mẹ cứ lải nhải thì trời tối cũng không tới được đâu, còn hai xe dấm phải rỡ hàng."
"Vậy đi mau đi, thuận tiện xem xem tỉnh thành cách chỗ chúng ta bao xa?" Đằng Hồng Ngọc chùi tay vào tạp dề, sau đó cẩn thận chỉnh lại cổ áo cho Đơn Dũng:
Đơn Dũng không chịu nổi hành vi luôn coi mình như học sinh tiểu học của mẹ, vội chui vào xe, quay đầu nói:" Xa lắm, mẹ tới cả Anh Mỹ rồi mà không biết tỉnh thành cách chúng ta bao xa sao?"
"Thôi đi, nước ngoài cái gì, nam trông như gia súc, nữ trông như trâu cái, nhìn phát khiếp." Đằng Hồng Ngọc đánh giá chuyến đi du lịch dài ngày lần trước, té ra chẳng hài lòng:
Đơn Dũng bị chọc cười, trình độ thưởng thức của mẹ e là đời này chỉ đến thế thôi, không tăng lên được, nghe mẹ lải nhải, y rồi rồi mấy câu đối phó, khởi động xe lên đường.
Đã tháng 12 rồi, cách lời mời của Trịnh Cẩm Thiền đã hơn hai tuần, Đơn Dũng đợi đợt dấm đầu tiên làm ra mới cùng xe vận chuyển hàng lên đường. Trên đường đi y an bài xe hàng đi trước, phải hoàn thành nhiệm vụ mẹ an bài đã.
Thành phố, điểm phân phố nước trung tâm, thấy Tiểu Cái khí thế hừng hực trở về, tên này đang dã tâm bừng bừng, chuyện vận hành và điều phối các điểm phân phối nước đã được hắn giao cho Vũ Tử vốn là lái xe của Sài Chiêm Sơn. Người từng đi lính có cái hay là làm việc gì cũng trình tự ngăn nắp, bất kể là lái xe hay công nhân đưa nước, nơi nào cần hỗ trợ, nơi nào rảnh rỗi, đúng là tìm được trở thủ tốt.
Đơn Dũng tán gẫu một lúc để lại dẫm rồi tới Hưởng Mã Trại.
Thím Béo có nhà, chuyển hai thùng dấm xuống, thím nhiệt tình mời ở lại ăn cơm, Đơn Dũng đang bận nên từ chối. Từ sau khi nhà gỗ xây lên, đem lại không ít chuyện làm ăn cho thôn, bằng với việc nâng cao dung lượng khác nơi này. Thế là Đơn Dũng cũng thuyền lên theo nước, trong thôn cũng gọi y là ông chủ Đơn rồi, còn gọi là Đơn Dũng thì ngại lắm.
Tạm biệt thím Béo, lại đi lên núi 2 km, ở một căn nhà gỗ bên đường, nhìn thấy Lưu Thúy Vân đang làm việc, một cái bàn một cái ghế thêm vào máy vi tính, điện thoại, thế là một cái trạm liên lạc hình thành. Lưu Thúy Vân thấy Đơn Dũng hào hứng chạy ra khoe số nhà đặt tiệc cưới, số nhà thuê chụp ảnh, có mấy công ty hôn lễ tới tìm. Nếu nói chụp ảnh cưới ngoài trời mùa đông thì nơi này tiện nhất, có phong cảnh, nơi ăn ở cũng thuận tiện, mà hoa cũng dễ lưu giữ. Mấy ngày qua chỉ cần thời tiết ấm áp một chút là lúc nào cũng có vài nhà tới nông gia nhạc ăn cơm, sau đó đi lên thôn mới ngắm cảnh, thậm chí có người tới tổ chức dã ngoại.
Thu nhập cũng tạm ổn, mùa đông mà, tới mùa hè mới là mùa đông khách.
Cổ vũ thôn cô Thúy Vân một phen, Đơn Dũng ra ngoài thấy sáng bảnh mắt rồi có du khách vừa mới lười nhác thức dậy, có đám các cô gái đi chơi, có cả những đôi tình lữ. Buổi sáng thức dậy mở cửa ra, việc đầu tiên mọi người làm chắc chắn là mở rộng lồng ngực hít thật sâu, vẻ mặt cực kỳ thoải mái. Nhìn vào vẻ mặt đó Đơn Dũng biết lại có thêm một khách quen.
"Thúy Vân, khi nào rảnh thì em học lái xe đi, chỉ dùng hai chân không đủ đâu."
Khi Đơn Dũng lên xe còn dặn một câu, Lưu Thúy Vân vâng một tiếng, cô nhìn theo bóng xe xuống núi, cảm kích chưa từng phai nhạt trong lòng lại tăng lên mấy phần.
Đây có lẽ là sự nghiệp cả đời của mình, cô quay đầu nhìn Hưởng Mã Trại dưới ánh ban mai, có núi xanh làm bạn, tùng bách đón khách, suối nước reo vui, cô thực sự thích nơi này.
Xe hàng chắc chắn là sẽ đi rất chậm, Đơn Dũng tính toán thời gian, vẫn đủ tới Sử Gia Thôn một chuyến. Khi đi ngang qua trấn Triêu Dương để lại cho là chú hai thùng dấm, lúc lên đường mới nhớ đã một thời gian rồi chưa tới Sử Gia Thôn chơi, nơi đó tạo thành y ngày này, mình lại có chút lạnh nhạt nó rồi. Nói ra thì đó là nơi Đơn Dũng quen thuộc nhất, nam nhân tính tình thô bạo, nữ nhân tướng mạo hung hãn, ăn thịt tảng lớn, uống Say Ngất Lừa. Sống ở nơi đó, dù là kẻ bất lực cũng có vài phần máu nóng.
Xe đi xuống quê, khi lên con đường thôn, Đơn Dũng không dừng xe ở xưởng thịt ngâm, nơi đó bận rộn lắm. Hiện giờ Sử Gia Thôn lập một điểm phân phối thịt lừa ở thành phố, mỗi ngày thịt sống lẫn thịt chín đều đưa tới đó. Cách rất xe vẫn nghe được tiếng máy hấp, lại đi rất xa mới khôi phục lại diện mạo thôn làng, năm nay nuôi lừa giảm bớt rồi, có điều hiệu quả còn chưa rõ ràng, nhiều mảnh đất vẫn trụi lụi chưa khôi phục lại.
Xe đi thẳng tới nhà trưởng thôn Sử Bảo Toàn, còn chưa vào nhà đã nghe thấy tiếng đánh chan chát, tiếng Tiểu Bảo Quý kêu đau cùng cầu xin. À, ông già lại đánh con trai, chẳng lạ, Đơn Dũng vẫn thông thả bê thùng dấm vào sân, quả nhiên thấy Sử Bảo Toàn đùng đùng nổi giận, đi chân đất, tay cầm dép cao su đánh đít con, Sử Bảo Quý nằm sấp trên ghế, không dám chạy.
"Sao vậy bác, sao lại tức giận như thế?" Đơn Dũng hỏi to:
"Mẹ cái thằng con lừa này, trốn học, hôm nay tôi mới biết nó ngày ngày tới trường rồi leo tường đi chơi... Nói, đi đâu, làm gì?" Sử Bảo Toàn miệng nói, tay vẫn đánh, dép cao su đánh đau lắm đấy, làm Sử Bảo Quý chỉ còn la hét được thôi. Mà có gì để khai chứ, ngoài đi chơi cũng chỉ có đi chơi.
" Ui, ui, bác, bác, nghỉ một chút... Bảo Quý, dậy đi, ra xa bê dấm vào cho anh." Đơn Dũng đỡ lấy tay Sử Bảo Toàn:
Vừa nói một cái là Sử Bảo Quý cứ như được đại xá, vù một cái chạy mất, đi bê dấm rất ngoan, đặt ở bậc thềm ngoài nhà, không dám vào, hỏi cha vẫn đang mặt hầm hầm:" Cha, có đánh nữa không?"
Đơn Dũng phì cười, ông già sôi máu:" Cút, ra chuồng xúc phân, xúc cho sạch vào, chưa xong thì đừng ăn cơm.
Xúc phân lừa là việc bẩn nhất nặng nhất, thế mà Sử Bảo Quý cao hứng chạy ngay. Bộ dạng con trai như thế đánh bại Sử Bảo Toàn, chán nản thở dài, xua tay nói:" Để cậu chê cười rồi, tôi chẳng mong gì nó thành tài, nuôi được gia đình là đủ, hay là đưa nó đi lính, để quân đội rèn nó, cậu thấy sao.
"Được đấy bác." Đơn Dũng tán đồng:
"Nhưng mà nó còn nhỏ lắm." Sử Bảo Toàn lại không đành lòng:
"Cứ ném ra ngoài, va vấp lăn lộn thế nào cũng hơn ở nhà, chúng ta đều như thế cả mà."
"Ừ... Mà tới đây có chuyện gì thế? Một thời gian rồi không thấy cái mặt cậu."
Đơn Dũng kể chuyện mình tới tỉnh thành đưa dấm, ghé qua thăm, tất nhiên là còn chuẩn bị đi thăm Thú Y, ông ta bị cưỡng chế đưa tới bệnh viện tâm thần. Ông ta không có người thân, không có người trả tiền nằm viện, ở đó hai tháng, ngày ngày đến đêm là gào thét, làm bác sĩ trực đêm sắp mắc bệnh tâm thần rồi. Vì thế mà bệnh viện chuyên môn lái xe đưa ông ta về thôn, lý do là: Đã chưa khỏi bệnh, có thể ra viện tĩnh dưỡng.
Nhắc tới chuyện này Sử Bảo Toàn đùng đùng nổi giận, chỉ mặt Đơn Dũng mắng chửi:" Cái thằng con lừa này, bảo sao cậu lại thân thiết với Thú Y như thế, té ra là định mượn dao giết người... Con mẹ nó, đúng là thằng con lừa mà, đi trộm lừa nhờ người ta rút chốt, đi giết người kiếm người đâm dao, sao tôi lại quen với loại như cậu? Cảnh cáo cậu, sau này không cho làm bừa ở trong thôn."