← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 048 Nói cười ném trăm vạn. (3)

Trịnh Cẩm Thiền không vào, cô đi qua đi lại ở cửa nhà máy, tựa như kiến bò chảo nóng, không sai, chủ tịch Trịnh nổi giận rồi, nếu không kiếm người phát tiết, cơn giận này không nguôi được.

Thực ra Trịnh Cẩm Thiền muốn nguôi cũng không nguôi được, lái xe thật thà có sao báo vậy, trong đó có nhận xét của Đơn Dũng về sản phẩm mới, lại thêm phản hồi của Ân Thục Vinh về chuyện ở Lộ Châu, mọi thứ trái ngược hẳn với điều cô trông đợi. Bẽ bàng nhất là bị người ta coi không đáng một xu, không muốn giận cũng không được.

Đi qua đi lại vài vòng, Trịnh Cẩm Thiền đột nhiên dừng lại làm Ân Thục Vinh giật mình, chỉ nghe chủ tịch Trịnh trầm giọng hỏi:" Anh ta nói chỉ cần 100 vạn là có thể thúc đẩy sản phẩm mới à?"

"Vâng, nếu chi 200 vạn, anh ta có thể tiêu thụ hết hàng tồn kho." Ân Thục Vinh nhắc lại lần nữa:

Trịnh Cẩm Thiền cười khinh miệt, kho nhà cô có tới hơn ba nghìn tấn, toàn huyện đã hình thành sản nghiệp dấm siêu lớn, mỗi ngày dấm mang đi các nơi trong toàn quốc cũng vài chục tấn. Các doanh nghiệp tranh nhau vỡ đầu bán dấm ra ngoài, nếu trong thời gian ngắn bán được mấy nghìn tấn hàng tồn đó là nằm nói mộng.

Anh ta tưởng nơi này giống như cái thành phố Lộ Châu bé xíu kia sao, có được chút thành tích mà đã vênh vào thế kìa à, đúng là ếch ngồi đáy giếng.

Hơn nữa nói thế không phải là tát vả mặt đoàn đội Nguyên Nguyên à?

Chính vì thế mà Ân Thục Vinh lúc nghe được câu này mới nhất thời tỏ ra chẳng tôn trọng Đơn Dũng.

"Anh ta khi đó uống say." Ân Thục Vinh đưa ra một lời giải thích hợp lý cho lời ngông cuồng của Đơn Dũng khi đó:

"Uống say cũng không thể nói chúng ta không đáng một xu như thế chứ, tức chết đi." Trịnh Cẩm Thiền lửa giận mỗi lúc một bốc cao, hận không thể lôi Đơn Dũng ra chửi mắng một phen. Chẳng qua là cái nhà máy nhỏ xíu, không hợp tác nữa thì thôi, xé hiệp ước đấy, làm sao? Giờ hay rồi, giờ cả nhà mình cũng mời y tới, làm như thiếu y thì không làm gì được vậy, nhất định cái tên vênh váo đó sẽ suy nghĩ như vậy.

Sao cha lại làm thế chứ, rõ ràng mới đầu cha cô mới là người đề phòng Đơn Dũng nhất, thậm chí còn không ngại bỏ cuộc hợp tác này tránh phiền phức cơ mà. Anh ta giở thủ đoạn gì để lừa cha mình sao?

Trịnh Cẩm Thiền cứ thế đi lại trong sự bất mãn và lo âu, tới khi nghe thấy tiếng người, Ân Thục Vinh nhìn về phía cửa nhà máy nhắc nhỏ:" Chủ tịch Trịnh, bọn họ ra rồi ạ."

Chỉ thoáng chốc, Trịnh Cẩm Thiền đã biến thành con người khác, cười tươi tắn đứng ở bên cổng, thân thiết gọi:" Cha, mọi người ăn cơm rồi à?"

"Ừ, điều kiện ăn ở nơi này tệ một chút, để Đơn Dũng về thành phố ở đi.... Tiểu Đơn, ở lại chơi vài ngày nhé, nếu nghiệp vụ có vấn đề gì thì đứng giấu." Trịnh Chi Nguyên bắt tay Đơn Dũng:

Đơn Dũng lại uống rượu, mặt hồng hào, nhưng không có vẻ là đã say.

Trịnh Cẩm Thiền đi tới nói:" Cha, cha đừng lo, để con chiêu đãi giám đốc Đơn.... Giám đốc Đơn, anh hài lòng với sự khoản đãi của chúng tôi chứ?"

"Hài lòng, quá hài lòng... Bác Trịnh, vậy bọn cháu đi đây, hôm khác lại tới chơi."

Đơn Dũng gật đầu lia lịa làm Trịnh Cẩm Thiền đắc ý lắm, cô còn tự mình mở cửa xe mời Đơn Dũng lên xe mình, bày ra vẻ lễ hiền đãi sĩ làm ông Trịnh rất hài lòng.

Xe lên đường, người đi mất, đi được một km, nụ cười trên mặt Trịnh Cẩm Thiền biến mất, đi thêm một km, gương mặt xinh đẹp phủ sương, đi thêm một km nữa, xe phanh gấp. Trịnh Cẩm Thiền trợn mắt nhìn Đơn Dũng định bộc phát, ai ngờ Đơn Dũng nói trước: "Tính khí của cô không tốt, tôi không chấp cô."

"Ai nói tính khí tôi không tốt."

"Cha cô nói."

Tức thì Trịnh Cẩm Thiền xì hơi, lòng máy động, nụ cười duyên dáng lại xuất hiện:" Giám đốc Ân của chúng tôi sùng bái anh lắm đấy, nghe nói anh chuẩn bị dùng 100 vạn phổ biến sản phẩm mời của chúng tôi."

"Ừ, 100 vạn là đủ rồi." Đơn Dũng thừa nhận:

"Còn nếu chi 200 vạn, thì anh sẽ bán hết hàng tồn kho của Nguyên Nguyên?"

"Gần gần thế,"

Trịnh Cẩm Thiền nắm được sơ hở của Đơn Dũng rồi, chẳng lịch sự nữa, dè bỉu:" Đúng là bốc phét không cần bản thảo, nếu anh bán hết trong hai năm thì tôi đã phải nhường chức chủ tịch cho anh rồi."

"Tôi cần tiền, tôi cần chức chủ tịch của cô làm cái gì. Cô đừng lẫn lộn, ý tôi là, nếu cô cho tôi 100 vạn thù lao thì tôi mới làm được, chi phí thì vẫn là các cô bỏ. Phổ biến sản phẩm mới thực ra chẳng khó khăn gì, với tôi mà nói thì chỉ là chuyện vặt thôi. Tôi đoán là cô chẳng tự tin vào sản phẩm mới nên mới mời tôi tới chứ gì?" Đơn Dũng không quanh co gì hết:

Trúng tim luôn, Trịnh Cẩm Thiền đúng là có ý đó, nghe Đơn Dũng nói hời hợt như thế, lòng càng tức:" Tôi cho anh 100 vạn, sau đó quảng cáo lại tiêu gần 100 vạn nữa... Tôi hỏi anh chỗ dấm đó đáng bao tiền, tôi làm thế thì còn lãi gì nữa?"

"Cô cố ý đấy à, sản phẩm mới dù có lỗ cũng là lãi rồi, tồn kho mới là phần chính, sản phẩm mới mà thúc đẩy được tiêu thụ hàng tồn kho, giá trị đâu chỉ một vài trăm vạn." Đơn Dũng kích thích:

Lại nói trúng tâm khảm của Trịnh Cẩm Thiền rồi, đưa ra sản phẩm mới cũng xuất phát từ suy nghĩ này, ai ngờ kết quả quá tệ, có nên đặt cược vào sản phẩm mới không chính là điều khiến cô do dự không thôi.

Mất một lúc lâu Trịnh Cẩm Thiền mới miễn cưỡng điều chỉnh lại được tâm thái của mình, hòa hoãn nói:" Anh thực sự có cách à, hay chúng ta tham khảo xem.”

"Thôi miễn, cô đi Lộ Châu một chuyến ăn cắp mất thiết kế của chúng tôi, kéo chúng tôi vào trận doanh của cô, giờ mà tôi còn tham khảo cùng cô, cô học hết bài của tôi, tôi lấy gì kiếm ăn?" Đơn Dũng khịt mũi, kiểu cô em xem anh đây có giống thằng ngốc không?

Cơn giận vừa ép xuống lại muốn bùng lên, Trịnh Cẩm Thiền tức tới ngực phập phồng liên hồi, mím môi tới trắng bệch, vậy mà vẫn nặn ra được một nụ cười:" Được, tôi cho anh thù lao 100 vạn, đừng nói là 3000 tấn, anh có thể bán được 1000 tấn thôi thì bất kỳ nhà nào trong huyện này cũng phải bỏ ra mức lương 100 vạn thuê anh rồi... Nhưng anh không bán đi được thì làm sao?"

Khiêu khích đây mà, có điều Đơn Dũng không sợ khiêu khích, thậm chí thầm kinh ngạc, cô gái này nhìn là biết giận tới muốn ăn thịt y rồi vẫn kiềm chế được. Tính khí đúng là không tốt, nhưng có thể kiểm soát, không tầm thường. Đơn Dũng ghé tới gần:" Không phải cô thèm nhà máy dấm của tôi lâu lắm rồi sao, nếu không bán được, 100 vạn trả cho cô, Hưởng Mã Trại sau này ở dưới cờ Nguyên Nguyên. Bất kể cô tham dự cổ phần, khống chế cổ phần hay là bán đi, tôi đều không can dự, thế nào?"

Trịnh Cẩm Thiền tim đập dữ dội, cô không ngờ trong lúc vô tình lại vớ được cơ hội lớn như vậy, nhưng càng lúc thế này, cô càng bình tĩnh, suy nghĩ rất cẩn thận mới nói:" Được, vì khí phách này của giám đốc Đơn, chúng tôi cũng không hẹp hòi, vậy khí một hiệp nghị cho vay, thêm điều kiện kia vào. Nếu sản phẩm mới chết yểu, hoặc là không có tác dụng thúc đẩy hàng tồn, anh không cần trả 100 vạn này, chúng tôi trực tiếp mua nhà máy của anh! Dám ký không?"

"Chính hợp ý tôi, ký." Đơn Dũng ngà ngà say, đầu lắc lư đắc ý nói:

Hai người cùng cao hứng về thành phố, rèn sắt khi còn nóng, ký cái hiệp nghị nhìn qua có vẻ rất hoang đường kia, ký xong cùng cười lớn.

Rốt cuộc ai có lợi?

………….. …………… …………..