Q3 - Chương 049 Từ oán thành hận nhiều hiềm khích. (1)
Chú ý, giảm tiếng ồn xuống."
"Trợ lý, trợ lý đâu, bố trí tình tiết tiếp theo đi."
"Địa điểm, đổi bối cảnh... Các vị chuẩn bị, một phút nữa bắt đầu."
Trong trường quay loạn xạ tiếng người nói người quát, chạy qua chạy lại, đạo diễn Trần Rậm Râu cuộn tập giấy A4, chỉ huy người của Điện ảnh Đại Hà quay chụp, một bộ phim nổi tiếng trong tỉnh, có tên ( Văn phòng của các nhân viên văn phòng). Thực ra là chuyện tình cảm vớ vẩn giữa ba đôi nam nữ diễn ra trong văn phòng, thế mà kéo dài trăm tập rồi vẫn chưa hết.
Đơn Dũng phí không ít công sức mới tìm được tới trường quay ở ngoại thành này, nếu không báo tên đạo diễn Tần thì tới cửa cũng không qua nổi. Nhưng vào rồi đạo diễn Tần cũng không rảnh nói chuyện với y, đang bận rộn chỉ huy quay chụp. Đơn Dũng lặng lẽ chui vào một góc, đâm ra có cơ hội xem quay một bộ phim truyền hình.
Cảm giác à, cứ như đang dày vò người ta vậy, mùa đông lạnh nứt đá, y còn mặc dày như gấu, vậy mà bắt ba nữ diễn viên mặc váy ngắn, còn làm ra vẻ nóng lắm, phải quạt liên hồi. Rõ ràng là khung cảnh bận rộn, trăm người nhìn lom lom vào, lại phải làm như thể không ai biết lén lút trao nhau ánh mắt ám muội. Toàn là câu chuyện mập mờ giữa chàng trai này thích cô khác, cô khác lại yêu anh kia, thế nào cũng có ngày tay ba tay tư giáp mặt lúng túng. Cơ bản là câu chuyện không thể nói giữa nam chính và tất cả nữ chính.
Bảo sao cái kịch bản nát lại nhiều người theo dõi, vì nó rất phù hợp hiện thực.
Xem một lúc là chán, Đơn Dũng quay sang xem kế hoạch quảng cáo mà đạo diễn Tần chuẩn bị theo ý của y, chuẩn xác mà nói là của Tư Mộ Hiền tổng hợp phong tục tập quán một dải Thanh Từ làm quảng cáo. Chỉ mười mấy giây, ba cảnh, nhưng mười mấy giây này phải khiến người xem hình thành ký ức và nhận thức với sản phẩm. Độ khó không nói cũng biết, sửa sửa chữa chữa, vốn không định lên tỉnh quá lâu, có điều bây giờ lại thành ở lý chỗ này, không đi được.
Tài chính không phải lo, tiền của Nguyên Nguyên đủ để đốt, nhưng nơi quay phim, diễn viên cùng với hiệu quả quay ra thì làm người ta lo nát lòng. Thứ này mà không nổi, Đơn Dũng tin Trịnh Cẩm Thiền dám truy đuổi y mua nhà máy dấm, em gái đó có lẽ chẳng mấy hứng thú với dấm, giá trị nhân sinh của cô ta là lấy kiếm được bao nhiêu để cân nhắc, mà lợi nhận từ nhà máy dấm, đối với cô ta mà nói rõ ràng là quá ít.
Xem tới vô số lần, vừa xem vừa nghiền ngẫm, tới khi ngừng quay nghỉ ngơi, Tần Vọng Xuyên mới có thời gian mời Đơn Dũng tới phòng nghỉ tạm thời của đạo diễn. Nơi này cũng đơn sơ lắm, hơn có cái máy sưởi mà thôi, khi ngồi xuống đạo diễn Tần rối rít xin lỗi, nói điều kiện nơi này quá kém, trường quay tiếp theo sẽ tốt hơn, khi quay xong sẽ mời Đơn Dũng uống vài chén thỉnh tội. Giờ ông ta đã biết ông chủ Đơn là nhà đầu tư tiềm năng, thế nên khách khí khỏi phải nói, cả hai trong ba cô diễn viên xinh xắn vừa quay phim cũng tới lấy lòng. Ai chẳng biết quay một lần quảng cáo, thù lao không ít, bọn họ chỉ trông đợi vào đóng phim nổi tiếng chút để nhận nhiều hợp đồng quảng cáo thôi mà.
"Đạo diễn Tần, tôi đưa chút kiến nghị được không?" Đợi hai cô gái kia tranh nhau đưa nước giới thiệu bản thân đi ra rồi, Đơn Dũng mới nói:
Đạo diễn Tần cười:" Được, cứ thoải mái ý kiến, tôi sửa đến khi cậu hài lòng thì thôi."
"À, không phải, tôi nói tới bộ phim ông đang quay cơ."
"Hả? Cậu có kiến nghị về phim tôi quay á?"
"Đúng, tôi thấy mọi người quay đi quay lại chẳng phải là thứ ái muội gì, mà là thứ rách ruột chẳng có tí thực chất nào, xem nhiều làm người ta phát bực. Hơn 100 tập rồi, thế nào cũng có hai người thành một đôi chứ?" Đơn Dũng dùng hai tay làm động tác thô tục, thời gian gia thân thiết với đạo diễn Tần không ít, có thể nói chuyện thoải mái một chút:
Tần Vọng Xuyên cười một tràng, nhỏ giọng nói:" Người anh em, không phải là tôi không muốn, cảnh giường chiếu tất nhiên là kích thích, nhưng mà không qua được kiểm duyệt. Có quay cũng bị cắt, phí công."
"Không phải nhất định là quay cảnh giường chiếu, ông hiểu sai rồi... Là thế này, ông thay đổi phong cảnh một chút, thành nơi tựa Đào Hoa Nguyên, để hai người thành chuyện tốt, không cần trực tiếp, người xem hiểu là được... Ví như chàng trai hẹn cô gái tới một thắng cảnh rời xa thành phố, hai người làm một hồi vợ chồng, lưu luyến không muốn về. Bây giờ dân văn phòng ai chẳng áp lực, ai chẳng muốn cuộc sống không ràng buộc, thuần nghệ thuật thôi, không mang tính chất sắc tình." Đơn Dũng rất chân thành góp ý:
Tần Vọng Xuyên dở khóc dở cười:" Người anh em, cậu không xem phim đúng không... Ý của cậu hay đấy, nhưng ai đầu tư? Cả đội ngũ thế này, chi tiêu mỗi ngày mấy vạn, lại còn địa điểm, tôi đi đâu mà chọn, vì sao lại quay nội cảnh, đó là vì tiết kiệm tiền."
"Ha ha, tài chính tôi có thể giải quyết, chỉ cần ông muốn quay, khó khăn không phải là vấn đề." Đơn Dũng vỗ ngực đảm bảo:
Tần Vọng Xuyên à một tiếng, ông ta nhớ ra căn nhà gỗ, người này đúng là có năng lực ấy, địa điểm rất tốt, coi như làm quảng cáo, ông ta cân nhắc tính khả thi của chuyện này.
Đơn Dũng tiếp tục dụ dỗ:" Một tình tiết trong câu chuyện thôi mà, một hai ngày là đủ, đúng không? Ông tới đó, tôi chuẩn bị diễn viên quần chúng cho ông, tiền xăng, tiền cơm, tiền ở, tôi bao hết, chỉ cần cuối phim cho chạy dòng chữ là được... Cá nhân ông muốn bao nhiêu, tôi cũng có thể thỏa mãn."
Đối với đạo diễn Tần mà nói, ông ta có thể giảm thiểu chi phí quay phim, hơn nữa tăng thêm sự mới mẻ cho bộ phim. Chuyện này căn bản không cần xin phép, công ty sẽ ủng hộ mạnh.
Đơn Dũng hạ thấp giọng chặn trước:" Đừng xẻo tôi, ông mà có ý bảo tôi tài trợ cho công ty ông, tôi chẳng thà tài trợ cho cá nhân ông. Đương nhiên là làm luôn cái quảng cáo này, ông nhất cử lưỡng tiện luôn, được không?"
"Được!" Đạo diễn Tần mong mà chẳng được ấy chứ, gọi trợ lý tới, lập tức an bài biên kịch thêm tình tiết, thuận miệng nói là xong, chỉ một cô gái, rồi lại chỉ một chàng trai, viết một tập hai người cuối tuần hẹn hò, nảy sinh tình cảm, rồi xảy ra mấy chuyện dở khóc dở cười. Tóm lại mua vui cho quần chúng là được, chả cần ý nghĩa gì sâu xa.
Trợ lý lật đật chạy đi, đạo diễn Tần quay lại chỉ kịch bản quảng cáo trong tay Đơn Dũng:" Cậu thấy cái đó thế nào, cùng quay luôn."
"Không tệ, nhưng mà dự toán hơi cao, mười mấy giây thôi mà 40 vạn."
"Ui ui, người anh em, rốt cuộc cậu là người rộng rãi hay hẹp hòi thế, 40 vạn mà còn than đắt. Chúng tôi là công ty điện ảnh chuyên nghiệp, dự án nào đụng vào cũng vài chục vạn rồi, cậu lên ĐTH quảng cáo xem, tính theo giây đấy, một giây vài vạn là thấp, còn ĐTH TW một giây mười mấy vạn không hiếm.
"Thế này đi, nữ chính nếu là người chúng tôi chọn thì có thể rẻ hơn không?"
"Chắc chắn rồi, tôi chuẩn bị cho cậu một minh tinh hạng hai, hơi quá thời rồi, nhưng mà giá rẻ."
"Không cần, tôi bán dấm cơ mà, càng quê mùa càng tốt, ông tìm minh tinh diễn thôn cô, đâu ra khí chất."
"Thế thì quay hỏng không được đổ cho tôi nhé, chi phí phải trả trước một nửa."
"Một nửa thì một nửa, trả luôn cũng được."
"Được, làm theo ý cậu, có điều toàn bộ chi phí của đoàn làm phim chúng tôi ở Lộ Châu, cậu bao hết."
"Đồng ý, mai ông đi thì hôm nay tôi sẽ chuẩn bị xong cho ông, đảm bảo không phải lo lắng gì cả."
"Thống khoái, cứ quyết định như vậy."
Hai người qua lại mặc cả một phen, cuối cùng đàm phán thành công chuyện quay quảng cáo đã ấp ủ bao ngày, kèm theo đó còn quay luôn phim truyền hình. Đạo diễn Tần thấy mình lãi lỡn, còn Đơn Dũng há chẳng thấy mình lãi, nhà gỗ nếu xuất hiện trong bộ phim ăn khách trong tỉnh, tốt hơn cả đi quay quảng cáo.
Lúc y rời trường quay thì đạo diễn Tần lại bận tối tăm mặt mũi rồi, không đi tiễn được, có điều nửa đường Đơn Dũng nhận được điện thoại, ông ta bảo Đơn Dũng mau chuẩn bị, một hai ngày là xong. Loại tình tiết này không cần biên kịch, đám diễn viên thường xuyên chơi trò này rồi, quen thuộc lắm, vài câu là xong.