← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 050 Từ oán thành hận nhiều hiềm khích. (2)

Lịch lại lật qua một ngày, một tuần qua đi, tuần gian nan nhất.

Ngày hôm đó Trịnh Cẩm Thiền lật lịch ngược lại xem mấy ngày trước, sự thực đã chứng thực lo lắng của cô, tin xấu nhà phân phối phản hồi ngày một nhiều. Đa phần là tập trung vào độ nhận diện của bao bì, ngay cả nhà phân phối còn chẳng hiểu vì sao bỗng dưng đưa ra một chủng loại thế này, mùi vị thì ngon đấy, nhưng không có phố biến trước, dù nói mỏi mồm cũng chẳng ai tin. Huống hồ loại vỏ ngoài này, thực sự không ai thích.

Trên lịch được cô ghi lượng tiêu thụ trong ngày, cho dù trong thành phố cũng không lạc quan, các siêu thị bán rất lẻ tẻ, chưa nổi 10% lượng hàng. Dựa theo tiêu chuẩn bán thử thông thường, loạt sản phẩm mới này không đạt tiêu chuẩn, phải rút hàng, hoặc là thay đổi bao vì, đây là thông lệ.

Có điều bây giờ Trịnh Cẩm Thiền không lo lắng nữa, nguy điểm ngày đã chuyển sang cho tên ngốc Lộ Châu rồi, dù bán được hay không thì Nguyên Nguyên cũng chắc chắn là có lãi. Cô gập lịch lại, tính thời gian thì vừa đúng bảy ngày. Theo như cấp dưới báo cáo, y vẫn ở tỉnh thành dạo chơi, trừ hẹn bạn bè ăn uống thì tới chỗ quay phim của điện ảnh Đại Hà. Đơn Dũng định làm cái gì, cô không đoán ra mà cũng chẳng muốn đoán, chắc cũng chỉ là làm quảng cáo thôi, nhưng khó cỡ nào thì Trịnh Cẩm Thiền rõ hơn y, không n ém tiền ra tới mức mình cũng xót thì quảng cáo cũng không có hiệu quả, dù có cũng chẳng thấy ngay được.

Dù có hiệu quả thì cũng chỉ giúp Nguyên Nguyên bán thêm được hàng thôi, vì sao y lại muốn làm chuyện nhọc nhằn mà chẳng có lợi gì này?

Để cho cẩn thận, Trịnh Cẩm Thiền đã đem hợp đồng ra xem hết lần này tới lần khác, xác nhận không có gì sai lầm. Thời hạn hai tháng đã trôi qua một tuần mà không có động tĩnh gì cả, tên này sẽ không lừa mất 100 vạn của mình rồi quịt chứ? Cô nghĩ tới khả năng xấu nhất, trong nhận thức của cô, Đơn Dũng dám làm thế lắm.

Cũng không đúng, y đầu tư vào 2 nhà máy, rồi thịt lừa ngâm, gia vị, nhà gỗ thôn nghỉ dưỡng, y không thể vì 100 vạn này mà vứt bỏ. Mà đúng rồi, đầu tư lớn như thế, y kiếm đâu ra? Ai ở sau lưng y? Kinh doanh thịt lừa thì Trịnh Cẩm Thiền cũng hiểu đôi chút, loại làm ăn vốn lớn mà lãi nhỏ đó, tiểu hộ không chơi nổi.

Cứ như có màn sương mù dày đặc không tan phủ quanh người đó, làm cô nhìn mãi không thấu.

Một buổi sáng nghĩ ngợi lung tung cứ thế mà qua đi, khi sắp hết giờ làm, Trịnh Cẩm Thiền gọi Ân Thục Vinh tới hỏi xem tình hình có gì mới không? Câu trả lời là không. Cho dù Ân Thục Vinh ngày ngày liên hệ với Đơn Dũng, cũng thi thoảng liên hệ với đám Trương Vệ Hoa ở Lộ Châu, đều không phát hiện có gì mới. Cứ như tên đó lừa của Nguyên Nguyên 100 vạn ăn chơi phè phỡn ở tình thành vậy. Chỉ biết y mời từ điện ảnh Đại Hà tới hiệp hội mỹ thực ăn uống chơi bời, thậm chí mời người ta tới hội sở Long Thành happy happy, nơi đó chi tiêu giá trên trời

"Rốt cuộc y định làm gì?" Trịnh Cẩm Thiền hỏi câu nghẹn trong lòng cô đã lâu:

"Chắc là muốn làm quảng cáo để thúc đẩy tiêu thụ."

"Cái đó thì chắc chắn rồi, không quảng cáo thì làm sao mà bán được... Ý tôi là, quảng cáo thì ai chẳng biết, có gì mới đâu, y làm gì ngoài quảng cáo kìa."

"Chuyện này..." Ân Thục Vinh ngần ngừ, không dám suy đoán:

Không ngờ còn linh hơn nhắc tới Tào Tháo, thư ký gọi điện báo, Đơn Dũng đích thân tới công ty, đây không phải chuyện nhỏ. Trịnh Cẩm Thiền bỏ qua câu hỏi vừa rồi, dẫn Ân Thục Vinh ra ngoài đón.

Có điều chỉ vẻn vẹn đợi ở cửa cầu thang máy thôi, Đơn Dũng khi được thư ký dẫn lên tầng thượng, vừa ra khỏi cầu thang nhìn thấy Trịnh Cẩm Thiền mỉm cười đứng đó làm y giật mình:' Ái dà, làm phiền giám đốc Trịnh ra đón thế này, không dám."

"Nhìn giám đốc Đơn dáng vẻ gió xuân phơi phới thế này nhất định chuẩn bị quảng cáo xong rồi, mời." Trịnh Cẩm Thiền động tác duyên dáng, lời nói lại đầy ý trào phúng:

" Ngay cả tôi làm gì mà giám đốc Trịnh cũng biết, đúng là đang chuẩn bị báo cáo cho cô đây, mời." Đơn Dũng lịch sự thái quá đưa tay mời:

Hai người giả dối một phen đi vào văn phòng chủ tịch sáng sủa rộng gần trăm mét vuông, Ân Thục Vinh pha trà mời, Đơn Dũng không rườm rà, đi thẳng vào vấn đề:" Gần đây tôi chuẩn bị hợp tác với Điện ảnh Đại Hà, đưa họ tới Lộ Châu quay quảng cáo, văn bản vừa làm xong, giám đốc Trịnh muốn xem không?"

"Tùy anh." Trịnh Cẩm Thiền tỏ ra sao cũng được:

"Vậy thì quyết định như vậy, sản phẩm mới của Nguyên Nguyên từ danh xưng tới kế hoạch quảng cáo, đều do tôi quyết." Đơn Dũng chẳng khách khí:

"Tôi còn chưa xem mà anh đã quyết rồi, mang ra đây cho tôi xem." Đối với việc Đơn Dũng vượt quyền, Trịnh Cẩm Thiền rất bất mãn:

"Tôi vốn mang tới cho cô xem mà." Đơn Dũng nhún vai đưa tới:

Văn bản rất ngắn, Trịnh Cẩm Thiền nhìn lướt quả một cái mà đôi mắt đã ẩn chứa lửa giận, nhìn Đơn Dũng như thể muốn lột da rút gân y.

Ân Thục Vinh cuống lên, không biết xảy ra chuyện gì làm chủ tịch Trịnh tức giận như thế, mà cơn giận lần này xem ra lớn hơn bất kỳ lần nào trước kia, khiến cô im thít. Nhìn Đơn Dũng thì rõ ràng đang mím môi nhịn cười.

"Đây là kế hoạch anh lập ra đấy à?" Trịnh Cẩm Thiền giơ cao mấy tờ A4, giọng lạnh tới đóng băng không khí:

"Hiền đệ của tôi làm đấy, chính là chàng trai hôm cướp dâu, có điều làm theo ý tôi." Đơn Dũng dương dương đắc ý đáp:

Chát, kế hoạch bị ném xuống đất, Trịnh Cẩm Thiền rút lên:" Không được, cút, anh cút thật xa cho tôi."

Hỏng rồi, Ân Thục Vinh lén lút lùi lại vài bước, tránh tai bay vạ gió, bản thân cô còn thấy chủ tịch Trịnh quá đáng, dù kế hoạch làm không tốt thì cũng không nên nói người ta như thế, người ta có phải là cấp dưới đâu. Đồng thời cũng sợ hãi, Đơn Dũng từng chém người, từng bị giam đấy, người này có thể chọc giận được sao?

Đơn Dũng vẻ mặt ủ rũ nhặt kế hoạch lên, phủi phủi bụi rồi tự lẩm bẩm:" Kế hoạch tốt thế mà, sản phẩm mới đặt tên Nương tử dấm, ai cũng biết cô là nương tử dấm, có sẵn độ nhận diện công chúng như thế, sao không đùng?"

Phì, Ân Thục Vinh nhất thời không nhịn nổi cười, vừa cười xong biết không xong, quả nhiên Trịnh Cẩm Thiền quay sang cô, mắt phun lửa chỉ cửa:" Cút!"

Ân Thục Vinh không dám chậm một giây, chạy ngay, khép cửa lại, chạy ra góc hành lang ngồi sụp xuống mà cười, cười tới ngã ra sàn. Bình thường mọi người đều lét lút gọi sau lưng chủ tịch Trịnh là nương tử dấm, hàm ý tất nhiên nói cô chua ngoa đanh đá, chủ tịch Trịnh lờ mờ biết được, nên cực ghét. Giờ hay rồi, Đơn Dũng lấy ra đặt tên cho sản phẩm mới, bảo sao chủ tịch Trịnh chẳng nổi điên.

Trong phòng, Đơn Dũng thì thản nhiên như không, còn Trịnh Cẩm Thiện giận tới không chỗ phát tiết, toàn thân run rẩy, vậy mà Đơn Dũng cố ý nói:" Hợp đồng ký rồi, kế hoạch do tôi làm, cô không được can thiệp, chuyện quảng bá do tôi phụ trách, nhân viên của cô phải phối hợp. Cô làm trái hợp đồng, tôi không trả 100 vạn đâu đấy."

"Anh, anh thật vô sỉ." Trịnh Cẩm Thiền lúc này còn chút dáng vẻ mỹ nữ nào nữa, như mụ điên ngoài đường rồi:" Anh sỉ nhục tôi, cũng là sỉ nhục Nguyên Nguyên."

"Hả, vậy cô nghĩ mấy nhãn hiệu Xuyên Muội Tử, Lão Can Mụ, Sỏa Tử Qua đều là sỉ nhục à? Tôi chỉ đang tìm một đặc điểm riêng biệt của Nguyên Nguyên mà thôi." Đơn Dũng nói rất nghiêm túc, không hề có ý chơi đùa:

Sắc mặt Trịnh Cẩm Thiền dịu đi một chút, cơn giận vẫn ở mức rất cao:" Nguyên Nguyên chúng tôi chẳng lẽ không có đặc điểm gì mà anh phải lấy biệt hiệu người ta nói xấu sau lưng tôi ra."