← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 056 Lời mời thành công cớ gì sợ. (2)

Ân Thục Vinh không dám nói tới chuyện làm chủ tịch Trịnh tức giận kia, chuyển đề tài:" Đơn Dũng và Tiểu Cái mở cửa hiệu ở đường Ngũ Nhất, hình như định mang thịt lừa ngâm của Lộ Châu lên tỉnh thành, mấy ngày qua đang bận trang trí."

"Ồ, kiếm được ở chỗ tôi cái nhà hàng, anh ta không sợ tôi dẫn nhân viên đi ăn không trả tiền à?" Trịnh Cẩm Thiền không giận còn bật cười, cho Ân Thục Vinh đi, cô không ngồi đó nữa, gấp laptop lại, do dự nên về nhà xem hay tới nhà hàng, cuối cùng quyết định lái xe tới đường Ngũ Nhất.

Muốn mở nhà hàng ở tỉnh thành này, trừ món thịt lừa đặc sắc của Lộ Châu thì đám người đó không có cái gì khác để mang ra khoe nữa, giờ Trịnh Cẩm Thiền đã biết mưu đồ của Đơn Dũng rồi, kiếm một khoản tiền, rải ra một đống sản nghiệp rồi ngồi đợi thu lợi. Đây là thủ đoạn quen dùng của Đơn Dũng, chỉ có điều cô lấy làm lạ, sao y lại đi kinh doanh nhà hàng? Trong số những người bạn của Đơn Dũng mà cô quen biết ở Lộ Châu làm gì có ai am hiểu nghề này. Ăn giỏi thì có rất nhiều, như ba tên béo, nhưng kinh doanh nhà hàng thì không có.

Cô rất tò mò, trên đường gọi điện về nhà, lần này thua tâm phục khẩu phục, một tháng tiêu thụ chưa tới 50 tấn dấm thành phẩm, nhưng vừa lập nhà máy đóng chai, một ngày hôm qua đã bán đi 80 tấn. Nếu như phát triển thêm vài nhà máy như thế, đùng nói là 1000 tấn, e là 3000 tấn hàng tốn của nhà máy chính cũng không đủ, cả xưởng dấm trong nghề đều phải trông cậy vào Nguyên Nguyên xuất hàng.

Cô rất kích động, trong mắt cô sản nghiệp dấm như trời chiều xế bóng vậy mà còn có cách làm này, nếu như có thể chỉnh hợp cả sản nghiệp tỉnh thành, thành lá cờ đầu, cô sẽ không cần chuyện làm ăn khác nữa.

Đường Ngũ Nhất là dải phồn hoa nhất Đại Nguyên, cũng là trục đường chính xuyên qua thành phố, người xe nườm nượp cửa hàng, khách sạn, trung tâm mua sắm san sát. Trịnh Cẩm Thiền đi một lượt mà không tìm thấy, chắc là do chưa treo biển. Có điều nhìn thấy tấm biển quảng cáo nương tử dấm cỡ lớn, làm tâm tình cô tốt lên không ít, ngẫu nhiên đi qua quán nhỏ bên đường cũng thấy chai dấm mới đặt trên bàn. Đây là phương thức kinh doanh luồn lách mọi nơi của Đơn Dũng, Nguyên Nguyên không học được.  Trước đó nghe thấy y kéo hai xe người lên tỉnh thành du lịch, thực ra là tặng dấm cho tất cả nơi đi qua, mấy cái quán nhỏ này thích lợi nhỏ, lại thấy đồ tinh xảo không nỡ vứt đi, thế là thành biển quảng cáo sống cho nương tử dấm.

Vốn cô không tin Đơn Dũng bán được hết hàng tồn, có điều bây giờ không còn hoài nghi nữa rồi.

Cô rất muốn gặp Đơn Dũng một lần, gọi điện cho Ân Thục Vinh mới tìm thấy một nhà hàng cách trung tâm mua sắm không xa, vốn là làm cơm Đài Bắc, chắc chuyển đi rồi, biển còn chưa rỡ, có điều ở cửa đặt một tấm biển đang trang trí.

Bước qua thềm mà vào, Trịnh Cẩm Thiền vô thức tính toàn mở cửa hiệu thế này bao nhiêu, phí chuyển nhượng hẳn 20 vạn, 4 tầng, tiền thuê mỗi năm trên 30 vạn, thêm vào trang trí, phải 20, 30 vạn nữa. Cơ mà bất kể tính thế nào cũng là mình tặng miễn phí cho  Đơn Dũng một cái nhà hàng, làm trong lòng cô khó cân bằng được, dù biết Nguyên Nguyên thu lợi không nhỏ, song vẫn tức.

Thực ra trước đó cô nghĩ, cho dù không bán được 1000 tấn, chỉ cần thương hiệu mới này nổi lên, trả Đơn Dũng 100 vạn cũng chấp nhận được. Có điều khi đó ân huệ là do cô cho, còn bây giờ cảm thụ khác hẳn, cứ thấy thấp hơn người ta một cái đầu.

Vừa lên tới tầng hai thì cô nghe thấy giọng Đơn Dũng, liền tránh đi, tới sau cánh cửa một phòng bao vừa trang trí xong, nghiêng người nhìn thấy Đơn Dũng và Cái Đình Giáp nhàn nhã từ trên lầu xuống, đoán chừng là đi đốc thúc tiến trình trang trí. Càng lúc càng gần rồi cô nghiêng tai nghe, mày nhíu lại, nghe thấy cái tên quen thuộc, là Đơn Dũng đang nói.

"... Anh thấy em gái Ân Thục Vinh đó không tệ, hào phóng thoáng đạt, làm từ tầng thấp nhất từng bước đi lên, tính cách cũng không tệ, biết nhẫn nhịn, hơn đứt bà chủ nương tử dấm của họ. Nói ngược thì có thể sống sót dưới tay nương tử dấm đều không tệ, thường ăn chửi, ít nhất tính cách được mài rũa rồi.."

Trịnh Cẩm Thiền tức tới nghiến răng, chỉ muốn xông lên đạp cho y một phát, nhưng cô nén xuống, lại nghe giọng nói đó vang lên gần ngay bên cạnh.

" Tổng hợp các nhân tố kể trên, anh thấy cả hai rất xứng đôi, cậu có chút hướng nội, cô ấy hướng ngoại, tương lai cậu quản việc nhà, cô ấy chịu trách nhiệm giao tiếp bên ngoài, phu xướng phụ tùy, không tệ."

"Thôi thôi, anh Đơn, còn chưa đâu với đâu mà... Phải rồi, em định hỏi anh, em hẹn cô ấy rồi thì phải nói gì?"

"Nữ nhân trước khi kết hôn thì ra sức dỗ, sau khi kết hôn đừng quá chiều, đạo lý chung thì đơn giản, cứ dỗ bừa đi, làm cô ấy vui là được, cô ấy thích nghe cái gì thì cậu nói cái đó. Đúng rồi cậu ngàn vạn lần đừng đem ngôn ngữ trên mạng ra nói chuyện, đặc biệt đừng kể chuyện trong game online, Ân Thục Vinh là người theo chủ nghĩa thực dụng, tính cách thực tế, đây cũng không phải khuyết điểm gì."

"Vậy để em thử, cơ mà em hơi run."

"Run cái rắm, vài lần đầu thì gọi là hẹn hò, thêm vài lần thì gọi là bạn trên giường rồi, cố gắng lên, nhà gỗ Hưởng Mã Trại chúng ta hiện được mọi người đánh giá là nơi hẹn hò lên giường tốt nhất, cậu tới đó mấy ngày đừng để phí phạm."

"Ha ha ha..."

Trịnh Cẩm Thiền nghe tới đỏ mặt tía tai, đề tài nói chuyện của đám nam nhân đúng là khó nghe, nhưng thực tế lại đúng là như vậy. Nghe nói sau khi bộ phim kia lấy cảnh ở Hưởng Mã Trại, nơi đó trở nên nổi tiếng, cứ tới thứ bảy chủ nhật, cả nông gia nhạc và nhà gỗ đều phải đặt chỗ trước. Mặc dù đúng là nhiều đôi tình lữ trẻ, nhưng nói như Đơn Dũng, thực sự đáng ghét, giỏi thật đấy, giờ còn chuẩn bị ra tay với giám đốc quan hệ xã hội của Nguyên Nguyên.

Cô có chút tức giận nhưng cũng vui mừng cho Ân Thục Vinh, cô sớm biết trong đám người kia thì Tiểu Cái là trạch nam đơn thuần, gia cảnh tốt, hai người mà có thể thành đôi cũng không phải chuyện xấu. Nghe giọng điệu kia thì rõ ràng rất nghiêm túc, đợi tiếng bước chân xa dần cô nhẹ nhàng xuống lầu, nhìn thấy Đơn Dũng tiễn Tiểu Cái đi tán gái. Khi tên đó định đi, cô ho một tiếng.

Đơn Dũng hơi giật mình xoay người, có chút kinh ngạc, vài ngày không gặp tựa cách ba thu, giám đốc Trịnh xinh đẹp đứng đó áo khoác dài, quần jean giày bốt, áo len nhung, trông cực kỳ thời thượng, làm nhà hàng đang trang trí tăng sắc không ít. Đơn Dũng vui mừng gọi:" Nương tử, đến từ khi nào thế?"

Trịnh Cẩm Thiền mím môi không nói, kế hoạch kia thành công rực rỡ cũng mang tới tác dụng phụ, đó là rất nhiều người không biết biệt hiệu của cô cũng bắt đầu gọi cô bằng biệt hiệu, cũng có quân khốn kiếp cố tình lược bỏ chữ dấm đi thành cách xưng hô mập mờ như tên này. Cô đứng im đó không nhúc nhích, nhìn Đơn Dũng tươi cười chạy tới, có vẻ tức giận nhìn y chằm chằm.

Đơn Dũng giữa một khoảng cách an toàn, nụ cười dần biến mất, có điều vẫn dùng giọng điệu lưu manh ấy:" Nương tử... À không đúng, giám đốc Trịnh tới đây có chuyện gì?"

Nghiêm túc xong lại khiến hai bên thiếu tự nhiên, Trịnh Cẩm Thiền rít lên:" Lừa đảo."

Cái vẻ mặt này tám phần là biết hết rồi, lượng tiêu thụ tăng mạnh, Đơn Dũng biết Trịnh Cẩm Thiền sẽ nhanh chóng hiểu được toàn cục mà y ẩn giấu. Toàn cục đó là đem toàn bộ nhà phân phối ở Lộ Châu cùng vùng bên cạnh lừa thành giám đốc nhà máy đóng chai, trực tiếp đóng chi thành phẩm, giảm thiểu khâu trung gian. Bán buôn luôn kiếm được nhiều hơn bán dẻ, mà nhà máy Nguyên Nguyên cũng giải quyết được vấn đề hàng tồn nhiều năm. Thêm vào lực độ quảng cáo nương tử dấm không ngừng tăng mạnh, thương hiệu này đã dần áp đảo thương hiệu dấm lâu đời như Lão Trần, Thượng Thủy Tỉnh, Song Tháp.