← Quay lại trang sách

Q1 - Chương 057 Nụ hôn say, ngọt hết sức. (1)

Không thể nào, tôi thân thiết gọi cô là nương tử như thế, cô lại gọi tôi là lừa đảo, tôi lừa nương tử bao giờ?" Đơn Dũng chẳng ngại Trịnh Cẩm Thiền nổi giận, vì đổi lại là ai thì cũng tức giận thôi:

"Anh chính là kẻ lừa đảo." Trịnh Cẩm Thiền nhấn mạnh, có điều giống như cô gái hờn dối, bất kể nghe hay nhìn đều thấy thích hơn là giận: "Anh ăn gian, không tính."

"Tôi ăn gian thế nào?"

"Trên hiệp nghị ghi là anh tiêu thụ, nhưng anh lại đem tặng, thế không tính là tiêu thụ. Nhà máy đóng chai mang đi, không tính là bán được."

" Ê, ê, cô có nhầm không thế, nhà máy đóng chai đã trả tiền cho Nguyên Nguyên, sao không tính là bán?"

"Không tính đấy."

"Được, được, cô nói không tính thì không tính, vậy không nói 1000 tấn nữa, thêm 2000 tấn thì sao? Tôi sẽ xử lý sạch hàng tồn kho của cô." Đơn Dũng làm ra vẻ rộng rãi:

Có điều lúc này Trịnh Cẩm Thiền biết y thắng chắc rồi, tình thế như vậy sao làm khó y được nữa:" Thế này đi, tôi chuẩn bị làm một nhà máy tinh khiết và gia công đồ uống cỡ lớn ở Lộ Châu, có cả công năng tập trung vận chuyển. Đầu tư do tôi bỏ, địa điểm do anh làm."

"Chuyện đó hả?..." Đơn Dũng đảo mắt qua chỗ khác:

"Này, anh mang mỗi cái mồm tới tỉnh thành, một tháng kiếm của tôi 100 vạn, không thể nào không làm giúp tôi chút chuyện chứ? Chuyện này có gì khó với anh đâu?" Trịnh Cẩm thiền làm như thể bản thân thiệt thòi lắm vậy:

"Được rồi, rảnh tôi làm cho cô, mà tôi kiếm được cũng dễ dàng gì đâu, tôi giúp nhà máy tiêu thụ vài nghìn tấn dấm, cũng phải trả thù lao cho tôi tám chục một trăm vạn chứ. Thực ra tôi chẳng kiếm được mấy, riêng người phải huy động đã vài trăm, tốn kém lắm." Đơn Dũng thản nhiên nhận lời, nhưng trong lòng hồi hộp, vụ làm ăn lớn tới rồi:

"Thôi đi, phí nhân công đâu ra, anh tìm giám đốc Trương thanh toàn chứ gì."

"Ha ha ha, tôi làm việc cho bên cô, chẳng lẽ lại bắt tôi bỏ tiền sao?"

"Được rồi anh thắng, dẫn tôi đi thăm quan nhà hàng mà anh thắng được, thế nào?"

"Mời."

Trịnh Cẩm Thiền biểu hiện rộng rãi, chẳng chút đau lòng khi vứt đi 100 vạn, dù sao bối dưỡng ra một thương hiệu đang hot, lợi ích cuối cùng là Nguyên Nguyên. Vốn trên đường mang một bụng tức, mỗi khi thấy Đơn Dũng thì cơn giận lại không sao phát ra được. Hai người tán gẫu chuyện trang trí, Đơn Dũng dân cô đi tham quan một vòng nhà hàng bốn tầng, khi từ trên lầu xuống, Trịnh Cẩm Thiền thắc mắc:" Đơn Dũng, sao cái gì anh cũng muốn nhảy vào kiếm tiền, bận thế có làm hết được không?"

"Cô nhìn tôi có thấy giống bận rộn không?" Đơn Dũng hỏi ngược lại:

Đúng là như vậy, trông y chẳng thấy giống bận rộn gì, Sử Văn Vũ đã tới tỉnh thành, còn hai nhà phân phối mới nổi Bao Thiết Cương và Triệu Hướng Dương nữa. Có ba người này lại tuyển thêm đám sinh viên tốt nghiệp nhiệt tình, áp đảo người làm marketing lâu năm. Nói ra Đơn Dũng đúng là không bận, chuyện toàn do người khác làm.

"Phải rồi tôi quên anh có một đống bạn xấu, vậy anh lấy phần từ tiền người ta vất vả kiếm được không ngại à?" Trịnh Cẩm Thiền cố ý gây khó dễ:

"Tôi không lấy, họ kiếm được bao nhiêu là của họ hết, tôi không lấy dù chỉ một đồng. Tương lai bọn họ đều trông vào cô kiếm tiền đấy, tất nhiên còn có cả chúng tôi nữa."

"Vậy anh làm vụ này làm gì?"

"Thì cô cho tiền rồi mà, tôi kiếm được cái nhà hàng rồi đấy thôi." Đơn Dũng cười đắc ý:

Trịnh Cẩm Thiền tức chết, khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn không mỉa mai được y:" Tôi nói này, tôi nên chúc mừng anh hay nguyền rủa anh đây, anh kiếm được thì kiếm đi, còn mở nhà hàng ở tỉnh thành, anh cố ý đấy phải không?"

"Cô sai rồi, kiếm được hay không, cái nhà hàng này vẫn sẽ mở, có Nguyên Nguyên hay không thì chúng tôi cũng sẽ tới. Chẳng những tới tỉnh thành còn muốn tới những nơi xa hơn, chẳng lẽ nhãn quang của các cô chỉ vẻn vẹn giới hạn ở tỉnh thành sao? Vậy còn tới Lộ Châu làm gì?" Đơn Dũng đặt câu hỏi ngược trở lại:

"Tôi không cần anh lên lớp cho tôi đâu. Sao thế, định tiễn tôi đi như thế này à? Kiếm được cái nhà hàng mà không định mời tôi một bữa sao?" Trịnh Cẩm Thiền ra tới cửa đột nhiên đòi hỏi, không biết vì sao, cô thích kiểu nói chuyện như gây sự với nhau như thế này, cô có chút thích chàng trai trước giờ căn bản không coi cô là cái gì, cũng không sợ cô. Cô tủm tỉm quay đầu lại, một lời mời bất ngờ thế này, lại là cô chủ động, nhất định khiến y vui mừng.

Nhưng sai rồi, trên mặt Đơn Dũng chỉ có sự khó xử, không nhận lời ngay, sắc mặt Trịnh Cẩm Thiền cũng khó coi ngay tức thì."

Đơn Dũng vội giải thích:" Không phải tôi không mời, mà là cha côi mời tôi, cô bảo tôi nên từ chối cô hay từ chối ông ấy đây? Làm khó tôi quá."

Trịnh Cẩm Thiền không ngờ tới tình huống này, phì cười làm khó y tới cùng:" Vậy nếu nhất định muốn anh lựa chọn thì sao?"

"Còn phải nói nữa sao, tất nhiên là bỏ ông già theo mỹ nữ rồi... Có điều có một biện pháp trung gian, cô muốn nghe không?"

"Làm thế nào?"

"Về quê Thanh Từ của cô, cha cô, cha tôi, tôi, cô cùng ăn cơm với nhau, thế có phải là tốt không? Ăn Cơm xong tôi còn phải về Lộ Châu, năm mới rồi, bỏ mẹ tôi ở nhà một mình, bà ấy gọi điện mắng tôi mấy lần rồi."

"Được, xem ra tôi cũng phải về nhà nhiều hơn, không cẩn thận, chẳng biết anh lừa cha tôi lúc nào không biết."

Trịnh Cẩm Thiền không từ chối, hai người rời nhà hàng, ai đi xe nấy về Thanh Từ.

Ở Thanh Từ hôm nay mở tiệc lớn.

Người kinh doanh cuối năm mệt hơn bình thường, người làm nghề cuối năm mệt hơn bình thường, ở cái nơi làm dấm nổi tiếng này, người ngoài khó mà tưởng tượng được, toàn bộ ngành nghiệp vẫn giữ quy củ hành hội quá khứ. Ví dụ học đồ ba năm, phụ giúp ba năm, muốn thực sự mở xưởng tự làm, phải được nguyên lão trong nghề công nhận, nếu không đừng hòng đứng vững chân được ở đây. Tuy hành hội đã đi xuống rồi, nhưng người vào nghề biết, muốn làm ra được dấm tự nhiên thực sự có dư vị kéo dài thì phải dựa vào tay nghề kiểu cũ, dù máy móc tinh vi tới mấy cũng không điều chế ra được.

Tới cuối năm trong nghề tụ hội đã thành thông lệ ở nơi này, trước kia mỗi xưởng dấm đều gọi hỏa kế, chưởng quầy ở vùng ngoài về, kết toán lợi nhuận. Quy củ này theo cùng thời đại thay đổi mà cũng thay đổi không ít, lâu dần thành một tụ hội người trong nghề ngầm thừa nhận, dù sao có người làm tốt, có người làm không tốt, thế nào cũng phải có lúc giúp đỡ nhau. Hành hội năm nay nương tử dấm thành đề tài nóng trên bữa tiệc, nhà Lão Trịnh đào được cha con Đơn gia ở Lộ Châu, nghe nói chẳng những ủ được dấm khẩu vị hoàn toàn mới, còn mở nghiệp vụ đóng chai, thực sự làm người ta hâm mộ. Trong lúc mời rượu gắp món, có người cùng nghề tiếp cận Lão Trịnh, muốn thông qua ông xuất ít hàng tồn của mình.

Điều này cho nương tử dấm thực sự có chút bực tức, về quê một cái là cô thành phận con cháu, nhìn lướt qua cái bàn, người tuổi chẳng hơn cô là bao mà cô phải gọi là chú là bác, thậm chí là ông. Đây là điều kiến cô phản cảm nhất, có điều lớn bé khác biệt, tôn ti trật tự, không thể làm hỏng quy củ. Dựa theo thông lệ bình thường, cô mời rượu chú bác trong xưởng dấm nhà mình, rồi lại chúc Tết chúc bác cùng nghề.

Có điều người bắt mắt nhất hôm nay không phải là cô mà là Đơn Trường Khánh, Lão Đơn bị một đám đông vây quanh, hỏi mười câu thì hết bảy tám liên quan tới làm dấm. Ngay cả Đơn Dũng cũng không bỏ qua, vị không ít người trẻ tuổi nhận ra, rủ rê chơi đoán quyền uống rượu, vui vẻ hết sức.

Trịnh Cẩm Thiền bỗng nhiên sao lo quá, mình cứ như người ngoài ở đây, cha con Đơn gia mới là nhà vậy.