Q3 - Chương 058 Nụ hôn say, ngọt hết sức. (2)
Bữa tiệc kéo dài hai tiếng, Trịnh Chi Nguyên say rượu được con gái đỡ về nhà, có điều hôm nay ông vì vui mới uống say, vừa đi còn vừa ngâm nga khúc điều vùng Tả Nguyên, an bài con gái phái lái xem cho hai cha con Đơn gia, hai cha con nhà đó cũng uống chẳng ít, đừng lái xe kẻo xảy ra chuyện trên đường. Đỡ cha về nhà, Trịnh Cẩm Thiền thấy tâm tình cha cực tốt, cô rót cốc nước nóng cho cha, không kìm được trách:" Cha, chuyện lớn như nhà máy đóng chai, vì sao cha không nói với con một tiếng."
"Lại có dùng tiền của công ty đâu, toàn là vốn do nhà phân phối bỏ ra, chúng ta chỉ cung cấp dấm gốc là được, nói với con làm gì?" Trịnh Chi Nguyên đắc ý lắm, tự hồ làm một chuyện sảng khoái trong đời, nằm trên giường vung tay:" Lão Trịnh này sống lâu như thế cũng nở mày nở mặt lớn rồi, nếu hai tháng mà cha bán được 3000 tấn, thế nào cũng làm người trong nghề nhìn đỏ mắt. Ha ha ha, 3000 tấn, cha thấy năm có thể bán hơn 10.000 tấn, xưởng dấm nhà ta sẽ thành long đầu của sản nghiệp.
"Cha đắc ý gì chứ ạ, lại có phải là chủ ý cha nghĩ ra đâu?" Trình Cẩm Thiền có ý nói khích cha mình:
Ai ngờ Trịnh Chi Nguyên hưng phấn ngồi bật dậy:" Con biết gì không? Chuyện này cha và lão Đơn nghĩ ra đấy, dấm do một xưởng làm ra, cho dù ngon tới mấy cũng không thể hợp khẩu vị tất cả mọi người, cha con nhiều năm sưu tầm dấm rốt cuộc cũng có đất dụng võ... Ha ha ha, cũng phải nói Tiểu Đơn rộng rãi, cậu ấy nói vì sao không buông tay để người khác làm? Trừ dấm cái khó làm ra thì ngâm dấm, đóng chai, dán nhãn đều là việc tốn sức, nhưng ai làm chẳng được? Cha nói, nếu cậu dại quyết được vấn đề đóng chai ở vùng khác thì tôi làm ra dấm phù hợp với các vùng. Ái dà, cái thằng nhóc đó làm một cái là có ngay ba nhà máy đóng chai, còn nói năm sau mở rộng ra toàn bỉnh. Ha ha ha... Hậu sinh khả ủy. Giói hơn con đấy, con chẳng nói đây là sản nghiệp xuống dốc à, bây giờ còn nghĩ thế không?"
"Hậu sinh khả úy cái gì chứ ạ." Trịnh Cẩm Thiền không vui, cô không thích mà mình khen Đơn Dũng hết lời như thế:
Lão Trịnh uống ngụm nước nóng, hứng thú rõ ràng còn rất cao:" Con gái này, năm sau chúng ta không cần ủ dấm nữa, chuyên môn làm dấm cái, bỏ đi chuyện đóng chai tốn thời gian tốn công sức. Ấy thế mà nhà máy còn kiếm được nhiều tiền hơn, chỉ cần tay nghề còn nắm trong tay chúng ta thì đó là bát cơm của mấy đời... À, con không thích nghe, cũng phải, con là con gái, nếu cha có đứa con trai thì tốt."
Lại thế rồi, mỗi lần nghĩ tới cả sản nghiệp lớn không ai kế thừa, Lão Trịnh lại dâng lên nổi bi ai không kể sao cho siết, làm Trịnh Cẩm Thiền tức giận:" Cha muốn có con trai thì sinh thêm đi, cha không đổ cho mẹ con, lại đổ cho con à?"
Con gái nổi giận, Lão Trịnh cũng nổi nóng, hừ một tiếng, mắng mỏ con gái quên gốc, hai cha con có cái nhìn khác nhau, chia rẽ ở mặt kinh doanh rất lớn, đó cũng là nguyên nhân mà Trịnh Cẩm Thiền ít khi muốn về nhà. Nghe cha say rượu mắng vài câu, Trịnh Cẩm Thiền đẩy cửa chạy đi, cái nhà này cô vốn không muốn về, mỗi lần về là lại cả đống chuyện phiền lòng, hôm nay cũng như thế. Ra ngoài rồi cô không biết đi đầu, từ khi tiếp nhận chuyện kinh doanh của Nguyên Nguyên, cô và mẹ cô ở trong thành phố, rất ít khi về cái thôn toàn mùi dấm này, ngay cả một người tâm sự cũng chẳng có.
Có rồi, cô vừa đi ra liền nghe thấy tiếng sủa gâu gâu, con chó thấy chủ về thì sủa ầm ĩ.
Trịnh Cẩm Thiền nhìn thấy chú chó cưng buộc hành lang, đó là một con bẹc giê lai, rất uy vũ, người màu vàng, lưng có khoang đen nên cô gọi là Hắc Bối. Một thời gian dài cô không về, Trịnh Cẩm Thiền ngồi xuống Hắc Bối thân mật cọ đầu vào quần cô, cô hết sức bi thương ôm đầu nó:" Bối Bối, trong nhà chỉ có em thích chị thôi, đi nào, chị dẫn em đi cải thiển cơm nước. Nhớ chị không? Chị cũng muốn mang em đi lắm, nhưng ở thành phố người ta không cho nuôi chó."
Cô cởi sợi giây thừng ra, con chó vui sướng quẫy đuổi sủa gâu gâu, thi thoảng hưng phấn nhảy lên, gần chạm tới vai Trịnh Cẩm Thiền. Từ nhà tới nhà máy là chặng đường rất quen thuộc rồi, cô không cần dắt Hắc Bối cũng biết chạy đi đâu, suốt dọc đường vui vẻ trêu chọc con chó, làm cô tạm thời quên đi ưu phiền. Tới nhà ăn nhà máy, cô hỏi trực ca, cô lấy mấy miếng thịt đông ném cho Hắc Bối chơi, bất ngờ nhìn thấy xe của Đơn Dũng vậy mà không thấy người đâu. Cô nhớ ra chuyện an bài lái xe đưa cha con Đơn Dũng về, gọi điện thoại bảo lái xe công ty tới rồi tiếp tục nhìn Hắc Bối gặm thịt, đột nhiên mắt sáng lên, nghĩ ra trò xấu.
Đúng rồi, cô nhớ ra rồi, khi vừa xuống xe về nhà, cô thấy Đơn Dũng dán sát chân tường mà đi, nghe thấy tiếng chó là chạy, có vẻ sợ lắm.
"Lại đây nào Bối Bối..." Trịnh Cẩm Thiền vẫy tay gọi chó, tới xe Đơn Dũng, cô mở cửa xe cho nó nhảy vào nghịch một vòng, vỗ vỗ đầu:" Đi đi Bối Bối, tìm tên xấu xa cho chị."
Hắc Bối rất nghe lời, nó hiểu ý chủ nhân, dọc đường vừa đi vừa ngửi, rời nhà máy liền lao đi như tên dời cung. Trịnh Cẩm Thiền bám theo từ xa, tên đó vừa rồi còn ăn tiệc, bây giờ chắc vẫn ở đó.
Hả? Không có, buổi tụ được tổ chức ở nhà ăn của Thượng Thủy Tỉnh, ở đó có nhà máy mới xây rất rộng rãi. Hắc Bối tìm tới đó không đi vào mà ngửi ngửi loanh quanh, tựa hồ tìm được mục tiêu rồi. Trịnh Cẩm Thiền vỗ vỗ tay nói tìm đi, tìm đi, con chó vù một cái lao vào khu rừng đằng sau nhà máy.
"Không thể nào, tên đó vào rừng làm gì chứ?"
Trịnh Cẩm Thiền chạy theo, có chút tò mò, vừa chạy được vài bước thì nghe thấy tiếng chó sủa lớn, cô vội nấp vào sau một cái cây bên đường để xem.
Tiếp đó mắt trố ra, cười phun nước bọt, chỉ thấy một hình ảnh cấm trẻ em, Đơn Dũng xách quần chạy từ rừng ra, Hắc Bối đuổi sau lưng, vòng quanh mấy vòng, Đơn Dũng kêu cứu tôi với, sau đó ngã đánh oạch. Y cuống quít vừa lăn vừa bò, cuống cuồng lao vào rừng, tốc độ cực nhanh, Hắc Bối lại sủa đuổi theo.
Trịnh Cẩm Thiền cười ngặt nghẽo, gian kế thành công rồi, phen này chỉnh cho y thảm luôn. Cô đang muốn gọi Hắc Bối về thì thình lình nghe thấy tiếng chó tru thê thảm, đang hùng hổ đuổi người ta, giờ hình như bị người ta đánh rồi. Cô giật mình chạy ra sau nhà máy, nhìn thấy Hắc Bối không hiểu sao bị Đơn Dũng trói lên cây, nhìn kỹ thì té ra y dùng thắt lưng tròng vào cổ chó, tay y cầm cành cây vừa quất vừa chửi:" Sủa nữa đi, con mẹ mày, sủa tiếp tao nghe..."
Chát chát chát, roi quất không nương tay, chó kêu ẳng ẳng, Trịnh Cẩm Thiền đùng đùng nổi giận đi tới quát:" Anh làm cái gì thế hả? Sao lại đánh chó nhà tôi?" Nói rồi xông tới giật cành cây trong tay Đơn Dũng, đẩy mạnh một cái:" Anh không nhận ra chó nhà tôi à, kiểu người gì vậy, lại đi so đo với một con chó."
"Này, sao lại thành lỗi của tôi, tôi tới đây đi tiểu, con này xông ra cắn tôi, sợ chết đi được..." Đơn Dũng uống rượu tới đỏ gay mặt, tức tối nói, may mà y nhanh chân, chẳng may bị nó tợp cho một phát thì xong:
Trịnh Cẩm Thiền bênh vực cho chó của mình:" Vậy anh cũng đừng đánh nó chứ?"
"Vậy nó đuổi theo muốn cắn tôi, cô bảo tôi phải làm thế nào?" Đơn Dũng càng giận:
Trịnh Cẩm Thiền cởi thắt lưng ra khỏi con chó, ném mạnh vào người Đơn Dũng. Đơn Dũng vừa bắt lấy, con chó kia vừa bị ủy khuất, chủ nhân vừa tới, thế là chó mượn oai chủ, thình lình vọt tới thoát khỏi tay cô. Đơn Dũng khiếp hãi ngả người ra sau giơ hai tay hét:" Đừng cắn, đừng cắn."
"Bối Bối, quay lại." Trịnh Cầm Thiền không ngờ xảy ra chuyện như vậy, quát lên gọi chó:
Đơn Dũng khiếp hãi lăn người né, né được Hắc Bối đang phóng tới nhưng lại va phải Trịnh Cẩm Thiền, á một tiếng, Trịnh Cẩm Thiền hoảng loạn ngã xuống đè lên con chó, con chó bị đau né đi.
Í, không đau, Trịnh Cẩm Thiền đè lên Đơn Dung rồi, đầu gối còn huých trúng hông Đơn Dũng, cô vội vàng ngồi dậy. Đơn Dũng toàn thân ê ẩm, lại bị một đòn đau, xoa xoa eo, chỉ mặt Trịnh Cẩm Thiền:" Cô cố ý phải không? Cô thù tôi cỡ nào mà thả chó cắn tôi?"
"Nói linh tinh gì thế hả, Bối Bối nhà tôi thấy anh không vừa mắt cho nên mới đuổi anh, chắc chắn là anh chọc giật nó rồi." Trịnh Cẩm Thiền cười khẩy, dọa Đơn Dũng sợ thành như thế đủ an ủi cơn giận trong lòng cô rồi: