Q3 - Chương 059 Nụ hôn say, ngọt hết sức. (3)
Đợi đấy, thế nào cũng có lúc tôi biến nó thành chó thui." Đơn Dũng hung hăng đe dọa, tìm thắt lưng:
"Thế cơ à, xem anh có bản lĩnh đó không? Bối Bối lại đây." Trịnh Cẩm Thiền gọi, con chó vèo một cái từ sau bụi cây chạy ra, nhe răng lè lưỡi nhìn chằm chằm Đơn Dũng:
Đơn Dũng hoảng sợ trốn sau lưng Trịnh Cẩm Thiền cầu xin:" Đừng gọi nó, tôi từ nhỏ tôi đã sợ thứ này rồi... Á, đừng tới đây, đừng tới đây...
Con chó gừ gừ đe dọa, Đơn Dũng chạy quanh Trịnh Cẩm Thiền, nó đuổi không chịu tha, Trịnh Cẩm Thiện cười chảy nước mắt, nhưng vui quá hóa buồn, Đơn Dũng nắm lấy vai cô làm lá chắn liên tục xoay người cô chắn con chó. Trịnh Cẩm Thiền lúc này mới nhận ra là mình quá tay rồi, Đơn Dũng cực khỏe, giữ chặt vai cô, cô không gỡ ra được, khi giãy mạnh người, không ngờ lảo đảo ngã xuống, cô chới với bám tay Đơn Dũng kéo y ngã theo.
Chớp mắt tiếng kêu dừng lại, Trịnh Cẩm Thiền ở dưới, Đơn Dũng ở trên mặt đối mặt, mà sát mặt hai người có một cái mặt chó, răng trắng ở nhe ra, rất gần Đơn Dũng, y cảm giác được hơi n óng từ miệng con chó phả lên mặt, y tới điếng người, không dám động đậy.
"Buông tôi ra." Trịnh Cẩm Thiền ở dưới vùng vẫy, toàn thân Đơn Dũng đè lên cô, tuy hai người đều mặc áo dày, nhưng tất cả vị trí mẫn cảm đều bị đụng chạm, cô thẹn đỏ mặt:
"Cô nằm im, nó cắn tôi thì sao?
"Nó không cắn đâu, nó dọa thôi."
"Nó không cắn cô, mà nó cắn tôi, lúc đó tôi tìm ai mà nói." Đơn Dũng nhìn hàm răng nhọn hoắt của con chó, run từng cơn:
"Buông tôi ra, nó thực sự không cắn đâu."
Trịnh Cẩm Thiền ở dưới vẫn giãy dụa, Đơn Dũng tuy sợ vẫn nhìn chằm chằm vào mắt con chó, nghe nói cách đó hiệu quả. Hình như nó không cắn thật, nếu không nó đã cắn rồi, vì khoảng cách hai người rất gần, mồm nó há ra rồi muốn cắn thì cắn từ lâu. Quan trọng hơn nữa nó cũng đã ngồi xuống rồi, bỏ tư thế sẵn sàng tấn công, miệng cũng không phát ra những tiếng gừ gừ làm người ta nghe muốn đái ra quần nữa.. Chắc là nó dọa Đơn Dũng một hồi không thấy Đơn Dũng bỏ chạy nên nó cũng chán.
Nó không cắn mình đâu, Đơn Dũng thở phào khẳng định, tim vừa về chỗ cũ y liền nhận ra một chuyện thú vị, Trịnh Cẩm Thiền nằm dưới người y, mặt đỏ như ráng chiều, như cái hôm đóng quảng cáo vậy, sao mà làm người ta nhìn ngứa ngáy như thế.
Đơn Dũng nhìn Trịnh Cẩm Thiền, diễm phúc từ trên trời rơi xuống này không nhỏ, em gái bị anh đây cưỡi rồi, nói thế phải cám ơn Cẩu ca.
Trịnh Cẩm Thiền hối hận vô cùng, bây giờ cô long Bối Bối cắn chết tên này, nhưng vô ích, nó chỉ được cái to xác sủa vang thôi, từ nhỏ đã không cắn người.
"Buông ra." Trịnh Cẩm Thiền mắt tóe lửa, vừa thẹn vừa giận, một tay ý đồ che mắt y, tay khác muốn đẩy Đơn Dũng ra:
"Để cho an toàn, vẫn giữ nguyên tư thế này là hơn, chẳng may tôi cử động, con chó cắn tôi thì sao?" Đơn Dũng khẽ nói, cổ khô rang nhìn gò má mịn màng, nhìn cánh môi hồng nhuận he hé, đôi mắt có chút sợ hãi kia kích thích y, hơi men xúi bẩy y, thế là ghé mặt vào cồ cổ cô hít thật sâu, thật thơm:
Trịnh Cẩm Thiền ra sức đẩy mặt y ra, nghiến răng đe dọa:" Anh mà dám làm bậy là tôi gọi người đấy."
"Quả nửa số người trong nhà máy uống say rồi, hét khản cổ cũng không ai tới đâu."
"Tôi gọi chó cắn anh."
"Con chó đó giống cô, chỉ mạnh miệng thôi, nó không biết cắn người đúng không?" Đơn Dũng quay sang, con chó quả nhiên chán rồi, nằm bẹp xuống đất, đầu gác lên chân trước, đôi mắt to ngu ngu nhìn hai người họ:
Loại chó này chỉ để vào nồi chứ cắn được ai?
"Anh buông tôi ra." Trịnh Cẩm Thiền vô kế khả thi, tay đánh chân đạp, như con báo cái phẫn nộ, sức lực khá lớn. Thế nhưng chưa là gì với Đơn Dũng, nắm lấy tay cô, ôm lấy người, miệng ghé tới, bắt lấy cánh môi đang quay trái quay phái né tránh, thình lình cắn vào miệng Đơn Dũng. Cô ngừi thấy mùi rượu và múi nam nhân nồng nặc, khó chấp nhận nhất là quá trình giãy dụa, một chân Đơn Dũng vô tình đan vào giữ hai chân cô, đùi y đè sát vị trí mẫn cảm đó, cô càng giãy ra, va chạm càng như thúc đẩy dục vọng nguyên thủy nào đó, cô sợ mình sa đọa.. Thế nên cắn Đơn Dũng thật mạnh.
Đơn Dũng bị đau dừng lại, đối diện với ánh mắt như muốn giết người của cô, mười ngón tay của cô cũng siết chặt, như muốn đâm vào tay y.
Trịnh Cẩm Thiền vừa thở dốc vừa nói:" Nó không biết cắn nhưng tôi biết cắn, anh mà dám, tôi cắn một miếng thịt của anh."
"Vậy cô cắn đi, còn tốt hơn bị chó cắn." Đơn Dũng nói xong hôn tới một cách thô bạo, Trịnh Cẩm Thiền rên một tiếng, khi răng môi tiếp xúc, cô lại thấy chẳng có chút thô bạo nào, mà là rất ôn nhu khiêu khích. Cánh môi nam nhân đó mang theo hơi rượu nhấp nhè nhẹ lên môi cô, cô nhắm tịt mắt lại, muốn né nhưng dường như không muốn cũng không có sức mà hé. Cô thở, miệng hé dần, tới khi cái lưỡi kia tiến vào khẽ khuấy động lưỡi của cô...
Trịnh Cẩm Thiền đã không nói lên lời nữa, cô chỉ thở hổn hển, không còn chút sức lực nào, thân thể lại nóng bừng bừng. Phòng tuyến trong khoảnh khắc đã sụp đổ, toàn thân cô co giật khe khẽ, mười ngón tay lỏng ra...
Con chó hoang mang nghiêng đầu sang, mũi nó phát ra tiếng ư hử quái dị, nó tựa hồ thấy lạ vì cảnh tượng này thò cái mặt tới, Trịnh Cẩm Thiền co chân đá, sợ chó cưng nhìn thấy cảnh không nên nhìn đuổi nó đi.
Cành khô, lá rụng, rừng cây rậm rạp không che lấp được cảm xúc mãnh liệt bất ngờ đó, nụ hôn đó như rượu ủ nhiều năm, làm Trịnh Cẩm Thiền tham lam mút lấy vị thơm của nó. Khi cánh cửa trái tim mở rộng, cô phát hiện, thì ra cô luôn khao khát điều thế này, không biết từ khi nào cô đã bị y thu hút, toàn bộ tức giận lo âu biến sạch trong nụ hôn ngọt ngào.
Đơn Dũng ôm lấy thân thể mềm mại đó, cho dù là lớp áo mùa đông hai bên đều rất dày, tựa hồ như đang vuốt ve da thịt trơn láng của cô, y cảm thụ rõ ràng Trịnh Cẩm Thiền hôn trả còn mãnh liệt hơn cả mình. Y kỳ thực đã phong tỏa tim mình quá lâu rồi, đã không biết tư vị ái tình là gì, y bỏ hết, say mê thưởng thưc nụ hôn này, đắm mình trong men rượu. Bàn tay len lút rời khỏi tay Trịnh Cẩm Thiền, thò vào bên trong áo, chẳng mấy chốc chạp tới áo lót mỏng manh, xoa nắn đồi ngực cô.
Nhất định là chín mọng rồi, vừa tròn vừa no căng, vừa ấm vừa trơn, Đơn Dũng chơi không biết chán, lách qua mép áo lót, trực tiếp vân vê hạt hạch đào săn cứng.
Chát, tay bị rút ra, Trịnh Cầm Thiền rút tay Đơn Dũng ra còn đánh mạnh vào mu bàn tay, Đơn Dũng cười xấu hổ, quá gấp rồi, bị người ta phản cảm rồi.
"Nói, vừa xong coi tôi là ai?" Trịnh Cẩm Thiền kéo áo xuống, nhìn quanh không thấy ai, nhìn chằm chằm vào mắt Đơn Dũng, xem ra cô để bụng chuyện kia tới tận bây giờ:
"Coi thành nương tử chứ ai, nương tử dấm, rất có vị." Đơn Dũng không phạm phải sai lầm lần thứ hai, ghé tai cô thì thầm:
"Toàn mùi rượu, kinh chết đi." Trịnh Cẩm Thiền má đỏ au vô cùng mê người, đẩy cái mặt lợn của Đơn Dũng ra đứng lên:
Đơn Dũng vẫn quyến luyến tư vị vừa rôi, vươn tay ôm eo cô kéo vào lòng:" Cho tôi thử thêm một chút đi, vị của nương tử dấm thiên biến vạn hóa, tôi còn chưa thử được vị ngọt..."
Trịnh Cẩm Thiền phì cười, chặn cái mặt lợn của Đơn Dũng, hét lên:" Á, có người."
Đơn Dũng vừa giật mình quay đầu thì Trịnh Cẩm Thiền đã xoay người chạy mất, con chó cũng chạy theo chủ, miệng nó còn tha một thứ, y vội vàng đuổi theo:" Này, nhà ra, Bối Bối, trả thắt lưng cho tao."
"Không trả, Bối Bối chạy mau." Trịnh Cẩm Thiền giục Hắc Bối, Hắc Bối bị buộc ở nhà lâu cuồng chân, lần này thả ra, chạy cho bằng thích:
"Con chó kia, nhả ra ngay." Đơn Dũng chạy theo, một người một chó chạy vòng vòng, rốt cuộc Đơn Dũng thấm mệt đứng lại, dựa vào một cái cây, nghe tiếng cười đắc ý của Trịnh Cẩm Thiền xa dần, lúc này mới thấy câu quảng cáo kia không sai chút nào.
Nương tử dấm, đúng là rất có vị.