Q3 - Chương 060 Tán được em gái dữ ăn năm mới. (1)
Ngày thứ 5 sau Nguyên Đán, mây đen trên trời đã tan biến hết, vốn tưởng rằng sẽ có một trận tuyết lớn, vậy mà đột nhiên trời quang mây tạnh, khắp núi rừng là ánh nắng rực rỡ. Trên con đường men theo núi ở ngoại ô phía nam, thi thoảng lại có xe tư đi tới, năm nay mùa đông không đủ tuyết, chuyện làm ăn của khu trượt tuyết sụt giảm mạnh, may mà cách khu trượt tuyết không xa có nông gia nhạc lại thêm khu nghỉ dưỡng nhà gỗ, coi như thêm chỗ tốt để đi nghỉ ngơi.
Từ sáng sớm đã bắt đầu bận rộn, hôm qua có chín gian nhà gỗ được thuê, ba gia đình, còn có sáu đôi chẳng biết có phải là gia đình không. Trong thành phố không dậy sớm như ở nông thôn, có khi 11 giờ mới dậy ăn sáng. Nồi cháo lớn đun cháo của nông gia nhạc luôn để trên bếp giữ ấm, ăn lúc nào cũng được, không muốn rời nhà có thể đưa tới tận nơi.
Ở đây cơ bản là sử dụng cách quản lý kiểu nhà hàng, Lưu Thúy Vân hồ đồ làm hơn một tháng cũng đã quen công việc, buổi sáng canh điện thoại, làm thủ tục trả phòng hoặc là vào ở, an bài người đổ rác, quét dọn nhà gỗ. Trong thôn có không ít người rảnh rỗi, Đơn Dũng dứt khoát phân phối trách nhiệm linh hoạt cho mấy nhà, dù sao thì bọn họ được lợi, có khách vào ở thì chắc chắn là phải ăn rồi, ở đây làm gì có chỗ nào khác đâu, có ăn uống thì có thu nhập có thu nhập tì phải có trách nhiệm. Cứ như thế giảm bớt không ít độ khó quản lý, thậm chí có hai người chạy xe chui trong thành phố bây giờ về thôn, mặc lên người đồng phục bảo an, phụ trách an toàn trên núi, nhưng mà không phải phòng trộm, chủ yếu là đề phòng chó cắn khách.
Sau chín giờ sáng, thấy thời tiết không tệ, lục tục có khách lên núi, dưới tình huống bình thường mà nói, Lưu Thúy Vân sẽ giới thiệu tổng thể, sau đó dẫn khách đi xem phòng. Đa số trường hợp khách khứa bị công việc làm cho sức cùng lực kiệt, thấy nơi này thiên nhiên trong lành, không có dấu vết cuộc sống hiện đại, không có tiếng xe cộ nhức đầu thế là bị thu hút, thậm chí ở lại liền vài ngày, dù sao thì giá phòng không đắt, bằng với gian phòng tiêu chuẩn ở thành phố.
Phục vụ hết thảy ở dưới núi, cũng mở rộng không ít, điện nước thậm chí băng thông internet được tăng cường, còn đưa cả "hiệu thịt lừa ngâm Hưởng Mã Trại" vào thôn nghỉ dưỡng. Khách không biết, cứ nghĩ đây là nơi khỏi nguồn của món thịt lừa ngâm Hưởng Mã Trại, thậm chí có thực khách ở xa nghe danh mà tới, ở lại thưởng thức.
Hết thảy phát triển còn nhanh hơn nhiều dự liệu, đúng với câu nói cổ, có mạ sợ gì không mọc ra lúa. Những căn nhà gỗ này xây dựng trên cái thôn bỏ hoang, trước kia ai cũng thấy ý tưởng này ngu xuẩn. Giờ thì thực sự không còn nơi nào thích hợp hơn nữa, ngay cả người của cục du lịch cũng tới rồi, chuẩn bị đưa Hưởng Mã Trại vào danh sách khu phong cảnh du lịch địa phương.
Dưới núi có một chiếc Hummer đi lên, xe đỗ lại bên bãi đỗ xe ngoài thôn, chỉ có số ít xe đặc biệt mời được phép vào thôn thôi, còn lại phải đỗ bên ngoài hết, vào trong thôn đều phải đi bộ, đó cũng thành điểm đặc sắc ở nơi này. Sài Chiêm Sơn xuống xe đứng bên đường đợi, không lâu sau thấy Đơn Dũng, đang cùng thanh niên trong thôn lái xe rác trở về. Hắn mỉm cười, cái tính của Đơn Dũng là thế, không chịu ngồi yên một chỗ, không chịu nhàn rỗi. Dùng lời đám anh em càng ngày càng vênh váo kia mà nói, đó gọi là khổ quen rồi, bảo sống hưởng thụ chút, y không làm nổi.
Đúng là không biết thật, Đơn Dũng mặc cái áo vàng mà người trong thôn hay mặc, cái loại mà người nhàn tản trong thôn thuận tiện cho tay vào ống tay áo rồi ngồi ở chân tường tắm nắng ấy. Sài Chiêm Sơn vẫy tay gọi:" Ông chủ Đơn, đây là trang phục cá tính nhất đấy."
"Ở nhà mà, mặc thế nào tiện làm việc thì mặc thôi. Lão Sài này, mai đi câu cá nhé?" Đơn Dũng hào hứng rủ:
"Được, tôi cũng đang muốn tìm chỗ mà chơi đây, sao về mấy ngày rồi mà không tìm tôi." Sài Chiêm Sơn hỏi:
"Tìm anh làm cái gì, anh có biết chơi đâu. Leo núi thì anh không leo được, ra sông thì anh sợ nước, xuống quê thì anh chê xa." Đơn Dũng dè bỉu, sở thích của hai người quá khác nhau:
Ai ngờ Sài Chiêm Sơn đính chính:" Sai rồi, bây giờ mỗ ngày tôi dậy sớm chạy bộ 3 km, một thời gian nữa tôi chuẩn bị đi bộ lên núi, ngay Hưởng Mã Trại chúng ta. Ha ha, nếu một tuần đi hai ba chuyến, còn tốt hơn đi chăm sóc sức khỏe."
Nói rồi bất giác vỗ vỗ cái bụng nhô lên của mình, tới cái tuổi này rồi, không chú ý tới vấn đề sức khỏe không được, nào như hồi trẻ, cái gì cũng bỏ qua được, lấy sức trẻ chống đỡ.
Đơn Dũng đi ngược nói chuyện:" Có chuyện gì mà sáng sớm đã lên núi thế?"
"Có chuyện của chúng ta xong rồi, giấy phép sử dụng đất 30 năm, một năm trả cho địa phương 3 vạn."
" Đắt thế, toàn là núi hoang mà."
"Vậy cậu hưởng lợi ba mươi năm thì tính thế nào? Còn miễn trừ toàn bộ thuế phí nữa. Quốc gia đang cổ vũ nông mục ngư nghiệp, còn trợ cấp không ít. Có điều trợ cấp thì chúng ta khỏi mong, tới địa phương bị phân chia hết rồi, sở dĩ chúng ta lấy được đất tôi đoán chừng vì địa phương muốn ăn tiền trợ cấp ở nơi đó."
"Vậy tốn bao nhiêu?"
"Tổng cộng tốn 50 vạn, muốn trồng cây, nuôi gia súc gì đó đều được. Thời gian qua tôi xem tư liệu ở các nơi khác, đúng là có n ơi khai hoang phát tại, nở Đại Trại, phát triển kinh tế lâm nghiệp, một ngọn núi kiếm cả ngàn vạn. Nếu Hưởng Mã Trại cũng trồng một ngọn núi như vậy thì cũng phát tài."
"Phát cái rắm ấy, có mà cán bộ thôn chặt sạch rồi, nơi làm tốt đều là chính phủ làm mẫu thôi, tuyệt đối không có khả năng có lợi nhuận." Đơn Dũng khinh bỉ, y thường xuyên xuống quê thu mua thổ sản, hiểu tình hình nông thôn hơn Sài Chiêm Sơn nhiều, cái gọi là cần cù làm giàu chỉ là vớ vẩn, đổi khóa một cái gặp phải bọn cán bộ chó chết, cơ nghiệp tốt thế nào cũng tan:
Hai người tán gẫu rồi như mọi khi, thèm khát nhìn căn nhà gỗ do bọn họ tự tay làm nên, Sài Chiêm Sơn xưa nay không bao giờ bình phẩm chuyện quan trường, cười nói:" Cậu không cần nghĩ tới nhân tố quan trường, hai vạn mẫu bãi hoang, cậu có chắc không? Ném tiền vào nơi đó, giống dái một bãi, gió thổi qua là chẳng thấy gì nữa."
"Thì cứ xem sao, mấy chục vạn thôi mà anh còn tiếc à? Cùng lắm thì làm một cái mục trường ở đó cũng được, hiện giờ ẩm thực phát triển nhanh chóng như thế, bao nhiêu thịt cũng chẳng đủ. Chỉ riêng thức ăn lãng phí đã bao nhiêu rồi, mỗi ngày vận chuyển rác tôi nhìn mà xót. Cuộc sống bây giờ quá tốt, tốt tới mức con người ngày một tệ hại."
"Ha ha ha, không có những vị khách tệ hại đó thì cậu kiếm tiền bằng cái gì? Hôm nay có rảnh không, chúng ta tới hội sở đi, thời tiết tốt thế này, pha trà, tắm nắng, tán gẫu."
"Tắm nắng ở đây không tốt à, cần gì phải chạy tới hội sở của anh? Nhà gỗ bên hồ Chương Trạch bao giờ hoàn công?"
"Hai tháng nữa, sắp hết năm rồi, công nhân không yên phận."
"Tranh thủ lên, mùa hè đắt khách phải làm thật tưng bừng, tôi mời đạo diễn Tần tới, cùng lắm thì chúng ta đầu tư cho ông ta, để ông ta làm tập phim về thôn nghỉ dưỡng, kiểu kiểu đó, tôi thấy hiệu quả không tệ."
"Thôi đi, tham nhiều nhai không nát, thong thả thôi, tình thế bây giờ đã làm tôi hài lòng lắm rồi."
Hai người đi bộ lên núi, lúc này không ít khách đã thức dậy, có người tập thể dục, có người kéo ghế tựa ra ban công tắm nắng. Căn nhà gỗ đẹp nhất, to nhất, Sài Chiêm Sơn và Đơn Dũng từng tranh giành với nhau, cuối cùng chẳng ai có được, trừ thường tổ chức hôn lễ, bình thường du ngoạn, ánh mắt đầu tiên cũng là nhìn trúng gian nhà này, giống như phòng tổng thống vậy.