Q3 - Chương 066 Mùa lành năm tốt, chuyện vui liên tiếp. (2)
Sợ là không có đâu, lòng người đã mất, kinh doanh khó nhất không phải là ở mặt tiền, mà là lòng người, lòng người từ trên xuống dưới tản mác hết, muốn tụ lại khó lắm." Đào Thành Chương cũng từng nghĩ tới chuyện làm lại, nhưng ông ta không còn đủ nhuệ khí nữa, nên không dám thử:
"Ông muốn làm sẽ không khó đâu." Đơn Dũng mỉm cười khẳng định, lấy trong túi ra một cuốn sổ nhỏ vỏ ngoài nhăn nhúm, không biết đã bao năm rồi:
Đào Thành Chương hồ nghi nhận lấy cuốn sổ, bên trong đó là tên tuổi, địa chỉ, gia cảnh, quan hệ, phương thức liên hệ, nơi ở tất cả người trong Lư Nhục Hương, ông ta sởn gai ốc, tỉ mỉ tới mức này, bảo sao mình lại thua.
"Suốt sáu năm trời tôi ngày đêm suy nghĩ cách lật đổ ông, cho nên một chi tiết nhỏ nhất tôi cũng không bỏ qua, tất cả thông tin liên quan tới họ đều có ở trong đó, giờ tôi không cần nữa, để lại cho ông. Tôi nghĩ nếu điều kiện thích hợp, ông tụ lại nhóm nhân mã này không khó, đặc biệt là đội ngũ đầu bếp, tôi luôn chú ý tới họ, có người tới cơ quan chiêu đãi chính phủ, có người đi xa tới tận đông bắc, nếu muốn tôi có thể giúp ông liên hệ được với họ... Chuyện kinh doanh tỉnh thành tôi không tham dự, nhưng có chỗ nào cần, ông cứ lên tiếng. Ông yên tâm, tôi không cướp lợi nhuận của ông, bất kể ông một mình đầu tư hay tham dự góp cổ phần, tùy ông." Đơn Dũng nói chuyện rõ ràng sảng khoái:
"Chuyện làm ăn tốt như thế cậu lại nhường cho tôi, không phải là cái bẫy đấy chứ?" Đào Thành Chương không tin:
" Tôi cần phải bẫy ông sao, nếu tôi muốn, dù ông có làm lại, tôi cũng kéo đổ ông thôi. Tôi thừa nhận, ở mặt kinh doanh tôi không bằng ông, nhưng tôi có nhiều thủ đoạn khác, khi tôi chỉ có một mình vẫn lên kế hoạch kéo đổ ông trong một năm, huống hồ là bây giờ. Tôi đã nắm trong tay bảy phần nguồn cung cấp thịt lừa ở Lộ Châu, ông chỉ cần có chút hành động, tôi bóp chết dễ dàng, có cần dùng bẫy gì với ông không? Chuyện ân oán giữa hai nhà, tôi nói chuyện với cha tôi, ông ấy không chỉ bỏ qua lại còn tiến cử ông, cho nên tôi mới tới mời ông... Tôi biết, ông khinh bỉ con người tôi, nhưng tôi là người nói được làm được, tôi không tính toán chuyện cũ nữa." Đơn Dũng mỉm cười, đối diện với kẻ thù, nói ra lời tha thứ, không ngờ thấy lòng thoáng đạt, toàn thân thoải mái vô cùng:
Đào Thành Chương ngây ra rất lâu, mọi thứ mất đi giờ lại ở ngay trong tầm tay, vươn ra là chạm vào được, nhân viên, phối phương, phối liệu, địa điểm, nguồn hàng... Chỉ còn đợi khai trương mà thôi, thậm chí ông ta còn nghĩ tới Đơn Dũng mở nhà hàng ở tận tỉnh thành chứ không phải Lộ Châu là để ông ta yên tâm thoát khỏi phạm vi khống chế của y. Ông ta có chút sợ hãi vì cơ hội này, thậm chí rơi cả cuốn sổ, nhất thời không dám chắc đây là phúc hay họa.
"Xem ra là ông cần suy nghĩ, vậy tôi cáo từ trước, giám đốc Đào, bảo trọng." Đơn Dũng đứng lên, chuyện cần làm y đã làm rồi, tâm kết của đối phương, y không cách nào giúp được:
"Khoan đã." Đào Thành Chương lên tiếng gọi, đợi y quay đầu hỏi:" Tôi không hiểu, vì sao cậu làm như thế? Vì người được lợi nhất trong chuyện này là tôi, nếu người khác đưa kiến nghị này, tôi sẽ cân nhắc. Nếu là cậu, tôi không thể không lo lắng."
"Vì an lòng." Đơn Dũng rất bình tĩnh:" Nếu ông muốn hỏi chuẩn xác vì cái gì, thì coi như là vì mình, vì bản thân được an lòng... Giống như năm xưa ông hại cả nhà tôi, ông cũng không sao yên lòng được. Còn tôi, tới giờ tôi vẫn không có dũng khí đối diện với Đào Đào, tôi nghĩ ông hiểu chứ, cô ấy bị kẹp ở giữa mới là người đau khổ nhất, chúng ta không giảng hòa thì cô ấy mãi mãi có khúc mắc trong lòng, không sống thoải mái được. Tôi không cần biết ông nghĩ gì, chuyện báo thù tôi đã làm được rồi, những kẻ có tội đã nhận hậu quả xứng đáng, bất kể là ông hay Liêm gia, tôi chẳng bận tâm nữa, giờ tôi chỉ muốn làm việc mình thích làm, kiếm chút cảm giác thành tựu thôi."
Nói xong câu này rồi Đơn Dũng thong thả xuống lầu, lần này Đào Thành Chương không gọi y nữa, tới tận khi y khép cửa rời nhà.
Mẹ Đào Thiên Hạc ở trong phòng sợ hãi mở cửa nhìn Đơn Dũng đi xa rồi, khóa cửa lại chạy lên lầu, không ngờ nhìn thấy chồng đang khóc, nước mắt ròng ròng rơi xuống bàn trà, bà sợ hãi:" Lão Đào, sao thế? Thằng đó nói gì?"
"Tôi muốn mở nhà hàng, gọi là nhà hàng lẩu Lư Nhục Hương." Đào Thành Chương mũi xụt xịt nói lớn, tâm kết bao năm tựa hồ được cởi bỏ rồi:
Nửa tháng sau tấm biển lẩu Lư Nhục Hương treo lên nhà hàng đường Ngũ Nhất tỉnh thành, nghe nói ngày khai trương thực khách chật kín, tiêu hao tới 2 tấn thịt lừa. Trong nghề đồn nhau đây vốn là một nhà hàng nổi danh ở Lộ Châu từng đổ bể, nền tảng biển hiệu lâu năm ra oai ở tỉnh thành, chẳng những khai trương đông khách, sau đó liên tục nhiều ngày khách cũng kín nhà, làm đám đồng nghiệp tỉnh thành hâm mộ chết thôi.
………… ………….
Trịnh Cẩm Thiền cầm thìa thủng, vớt thịt chín từ nồi lẩu sôi sùng sục, chia cho cha mẹ mỗi người một ít, hỏi:" Cha mẹ, mùi vị thế nào?"
"Ừm, thịt lừa Thượng Đảng đúng là danh bất hư truyền." Trịnh Chi Nguyên gật gù, mẹ cô cũng luôn mồm khen ngon, đây là một nồi lẩu sơn dược, nước lẩu sền sệt hai màu đỏ trắng, hương vị độc đáo, thịt đun rất nhừ, ngay cả người già nhai cũng không thành vấn đề.
Trịnh Cẩm Thiền hỏi tiếp:" Chỉ có mùi vị lẩu ngon, không có cái gì nữa sao?"
Mẹ cô hoang mang, có gì nữa đâu chứ? Sơn dược cũng không tệ. Trịnh Chi Nguyên thì hiểu tâm tư con gái, cầm chai dấm nhỏ trên bàn lên, đặt trước mặt vợ:" Chú yếu là do nương tử dấm làm dậy vị, nên mới ngon như thế."
"Đúng đúng, sao tôi lại quên nhỉ." Mẹ cô thấy con gái cười híp mắt cũng thấy cao hứng lắm, có điều lại nhỏ giọng hỏi:" Toan Ny, dấm thì ngon thật, nhưng con là con gái con lứa, đem ảnh mình dán lên chai dấm như thế có thích hợp không?"
"Thích hợp hay không thì cũng bán ra cả ngoài tỉnh rồi, chẳng lẽ lại thu hồi? Năm sau sẽ có không ít dấm trong thôn dán ảnh con gái chúng ta. Bà ăn Lão Can Mụ chưa? Cái ảnh bà già mà bán được gia tài bạc tỷ đấy, con gái mình xinh đẹp như thế chẳng lẽ lại thua." Trịnh Chi Nguyên đắc ý lắm, bà mẹ lại không vui, mắng ông già chết tiệt, nói tới kiếm tiền là con gái cũng dám bán. Trịnh Cẩm Thiền nghe vui lắm.
Thực ra niềm vui của cô rất đơn giản, đó là cả nhà ngồi ăn cùng nhau mà thôi, Trịnh Cảm Thiền thấy cái nhà ba người ở Lộ Châu kia làm cô hâm mộ, cô cứ đó học theo, quả nhiên hiệu quả.
Cả nhà vui vẻ thong dong, chuyện thế này không nhiều, cũng thừa lúc nhà hàng ở tỉnh thành khai trương tới góp vui, Lư Nhục Hương khí thế rất mạnh. Lúc này cô nghiêng đầu nhìn thấy khách khứa tấp nập, thậm chí còn có người ngồi đợi ở sảnh đường, phục vụ viên bên canh qua lại bận toán mồ hôi, bãi đỗ xe thì chật kín. Nơi này vốn không nhỏ, bây giờ lại trở nên chật chội.
Trịnh Chi Nguyên cũng có chung suy nghĩ giống con gái, nói:" Toan Ny, chuyện làm ăn ở đây bằng một cái nhà máy dấm tầm trung của thôn ta đấy."
"Đúng đấy ạ, ngay cả phòng bao cũng chẳng đặt nổi." Trịnh Cẩm Thiền giọng chua chua, nói ra thì cái nhà hàng này do cô đầu tư:
" Mà thằng nhóc đó vì sao không dùng biển Hưởng Mã Trại mà lại dùng Lư Nhục Hương? Cha có chút ấn tượng với cái Lư Nhục Hương này, mấy năm trước cha tới Lộ Châu, Lão Mã có mời cha tới đó... Làm ăn lớn lắm, mà hình như đổ bể rồi." Trịnh Chi Nguyên vừa ăn vừa nói, cái nhà hàng Lư Nhục Hương đó rất to, không thua kém gì nhà hàng có hạng trên tỉnh:
Q3 - Chương 068: Cuối năm tụ họp anh em đông đủ. (1)
Rầm! Lôi Đại Bằng cật lực ném cái giỏ cả lên sau xe của Đơn Dũng, đưa hai tay tới mũi ngửi, mùi tanh làm hắn nhăn mặt, kiếm cái giẻ lau chùi vào đó. Tư Mộ Hiền đeo ba lô, cũng ném lên xe, thấy Lôi ca mệt phờ, trêu:" Úi, Lôi ca, mới có thế mà không chịu được rồi à, nhớ năm xưa chúng ta trộm cá, cậu vác bao chạy nhanh hơn thỏ cơ mà."
"Nhưng mà bây giờ không cần trộm nữa, thế nên mới mệt." Lôi Đại Bằng xoa bụng, lại béo thêm rồi, không còn sự thần dũng năm xưa nữa:
Hai người nhìn Đơn Dũng mời thuốc tán gẫu với quản lý đập chứa nước, trả thuyền máy cho quản lyd viên, dù sao năm mới chẳng có ai tới, tạo điều kiện cho người ta thì mình cũng được lợi. Cho ba vị kia vào hồ chứa nước một ngày một đêm, quản lý trố mắt, không ngờ ba vị này giỏi thế, vác về ba cái giỏ cá, có điều trong tay hắn cũng có một cái giỏ nên không nói gì cả.
"Đi thôi, về còn kịp ăn cơm trưa." Đơn Dũng vẫy tay gọi hai người:
Mọi người lên xe, người ngáp người vặn mình, đêm hoa đốt lửa trại thức khuya, sau đó ngủ trong lều chẳng thoải mái. Tư Mộ Hiền díp mắt ngáp mấy cái liền, Lôi Đại Bằng không chịu yên thân, từ ghế phụ lái quay đầu kéo Tư Mộ Hiền:" Này này Hiền đệ, hỏi cậu chuyện này."
"Lôi ca, cậu để tôi ngủ chút được không, mở mắt ra thì cậu nói, nhắm mắt vào thì cậu ngáy, ở cạnh cậu đúng là không chịu nổi." Tư Mộ Hiền mặt mày đau khổ, trước kia ở cùng phòng mấy năm không thấy gì, không ngờ rằng mới hơn một năm chia tách đã không thích ứng được với thói quen của Lôi Đại Bằng nữa.
"Hỏi đúng một câu thôi."
"Vậy cậu nói đi."
"Nhất định phải trả lời đấy nhé."
"Nói đi."
Lôi Đại Bằng mắt đảo tròn, hỏi:" Tôi bảo này Hiền đệ, cậu đã kết hôn tới mấy tháng rồi, sao bụng vợ cậu còn chưa thấy to lên?"
Hả? Tư Mộ Hiền há hốc mồm nhìn Lôi Đại Bằng, câu này bảo hắn trả lời ra sao? Đơn Dũng cười lớn, nhưng y chỉ chuyên tâm lái xe, không định trả lời thay. Mãi một lúc sau Hiền đệ mới bớt sốc nói:" Ai bảo với cậu kết hôn là bụng phải to ra?"
"Không phải, không phải... Tôi lo cho cậu nhỏ con thế này thể lực không đủ, nếu không được phải nói nhé, tôi nghĩ cách cho. Tôi đoán cậu nhất định không có kinh nghiệm ở chuyện này chứ gì? Hay là hôm nào tôi dẫn cậu tới Duy Đặc, gái ở đó còn đẹp hơn vợ cậu, cũng kinh nghiệm lắm, để họ chỉ cho vài chiêu dùng không hết." Lôi Đại Bằng nhỏ giọng nói, chẳng biết là thực sự quan tâm tới Tư Mộ Hiền hay là chỉ muốn kiếm bạn cùng đi chơi gái:
Tư Mộ Hiền có khổ không nói ra lời, chuyện này rõ ràng là nằm ngoài tri chức của hắn.
Cảnh năm xưa lặp lại, Hiền đệ chua nghẹn họng bởi Lôi ca ngốc, Đơn Dũng cũng chẳng quay đầu nói:" Lôi Nhị, đừng nói Hiền đệ, cậu còn chưa kết hôn, sao anh thấy bụng Chương Vân hình như đã to rồi. Đúng không Hiền đệ?"
"À, đúng đúng." Tư Mộ Hiền lập tức hiểu ra, thời cơ phản kích đã tới, lập tức phụ họa:" Đúng là to lên nhiều lắm, Lôi ca, đừng chơi trò ăn cơm trước kẻng nhé, định đẻ trước cưới sau à?"
"Không thể nào, chúng tôi mới chỉ làm một lần, còn đeo bao, sao có thể chứ?" Lôi Đại Bằng sập bẫy phản bác:
"A, có đeo bao à, thế sao cậu nói còn chưa nắm tay?" Tư Mộ Hiền truy sát:
Đơn Dũng cười nhạo:" Đúng vậy, dùng tới cả bao rồi còn đóng giả tiểu xử nam đơn thuần quái gì."
Lôi Đại Bằng mà đi chơi gái, hắn về nhà sẽ miêu tả sinh động tới từng chi tiết cho đám anh em nghe, không muốn nghe cũng không được. Thế nhưng chuyện giữa hắn và Chương Vân, hắn lại phủ định hết thảy. Ai ngờ hôm nay bị lộ tẩy, thấy hai người kia chế giễu, hắn bực lắm:" Liên quan đếch gì tới hai người, đó là vợ tôi, tôi muốn làm gì kệ tôi chứ."
Hai người chọc cho Lôi Đại Bằng đỏ mặt tía tai, tạm thời lờ họ đi, hay dở gì cũng chợp mắt được một lúc.
Ở trong nhà đã chuẩn bị rồi, Lưu Thúy Vân từ sáng sớm đã đốt lửa, hơn 8 giờ Chương Vân tới, hai người cùng dọn dẹp sân, làm sạch nồi đá, nhào bột mì. Hai cô gái này không ngờ phối hợp rất hợp cạ, từ lấy nước tới đốt bếp đều rất thuần thục, hỏi ra mới biết Lưu Thúy Vân ở quê từ nhỏ sớm lo liệu việc nhà, còn Chương Vân, cha làm cảnh sát, cho nên phải lo việc nhà càng sớm. Hỏi thêm vô tình chạm phải tâm sự của Chương Vân, cha cô hi sinh khi làm nhiệm vụ, cô sau đó được đơn vị đưa tới trường cảnh sát học tập.
"Chị Chương Vân... Ừm, Lôi Đại Bằng ấy, con người không tệ, chỉ là có hơi..." Lưu Thúy Vân ngập ngừng, lo hai người kia không thành:
Chương Vân đang lấy củi, cười nói:" Có hơi ngốc chứ gì?"
"Em cũng nói không rõ, thân phận của chị và cậu ấy.."
"Ha ha thân phận gì chứ, chỉ là ăn cơm nhà nước thôi, tôi ở trong trường cảnh sát, tốt nghiệp đi làm được sáu năm rồi, xem mắt vô số... Trước khi Lôi Đại Bằng xuất hiện thì tôi đã tuyệt vọng rồi, tìm được người không chê tôi là được."
Cô gái này rất thoáng đạt, tựa hồ đã chấp nhận con người của Lôi Đại Bằng, đây là điều làm Lưu Thúy Vân cảm động nhất, tìm được người chấp nhận tính cách khác thường của Lôi Đại Bằng không dễ. Chương Vân lại thắc mắc ba người kia đi câu cá sao mất cả ngày, Lưu Thúy Vân giải thích, đó là hoạt động của họ từ thời đại học. Mà nói tới ăn Lưu Thúy Vân cũng ríu rít luôn mồm, kể những món ngon khi đi thực tập, kể chuyện Lôi Đại Bằng dạy thay, kể chuyện thối nát của ba anh em kia ở trường. Chương Vân đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là cười suốt.
Hai người nghe thấy tiếng phanh xe, giọng Lôi ca vang lên cùng lúc, hô lớn ngoài cửa:" Thúy Hoa, đun nước sôi."
"Về rồi, về rồi, ba bọn họ liên thủ ra tay, chắc chắn thu hoạch không ít." Lưu Thúy Vân đứng dậy vào bếp lấy nước nóng:
Chương Vân đứng ở cửa mắng Lôi Đại Bằng:" La hét linh tinh cái gì, sao lại gọi người ta như thế?"
"Ha ha ha quen rồi, hồi đi học gọi cô ấy là Thúy Hoa." Lôi Đại Bằng nhe răng cười:
Chương Vân thấy hắn vác nặng thì ra giúp, lực tay đó không phải là tầm thường, một cánh tay nhấc cái giỏ đan chưa cá nặng trăm cân. Đơn Dũng nhìn mà khiếp, Tư Mộ Hiền lè lưỡi, Lôi Đại Bằng chỉ bạn gái mình đắc ý nói:" Thấy chưa, đó mới là vợ chứ, hai người sau này dám lên mặt với tôi, cẩn thận tôi gọi vợ đánh cho đấy."
"Lải nhải cái gì, lại đây, rửa mặt." Chương Vân nghiêm mặt gọi, Lôi Đại Bằng đáp một tiếng lật đật chạy tới rửa mặt làm Đơn Dũng và Tư Mộ Hiền nhìn nhau cười, chưa cưới về đã giống người một nhà rồi.
Lần này thu hoạch thực sự không ít, các loại cá nhỏ vài cân, cá lớn mười mấy cân, điều tiếc nuối duy nhất là chỉ bắt được một con ba ba nhỏ. Đơn Dũng ở trong bếp phân phối, cái này đưa cho nhà ai, cái này chia cho nhà ai, bảo thím Béo xào cá cay, bảo chú Bảy hầm con vịt già, bảo nhà Lưu què làm ít thịt chân giò, đó đều là những món ngon nổi tiếng Hưởng Mã Trại. Lưu Thúy Vân và Tư Mộ Hiền đi đưa cá, Đơn Dũng và Lôi Đại Bằng ai vào việc nấy, đánh vảy, vót que, xiên cá. Trong nồi đá đun con ba ba, Lôi Đại Bằng ba hoa với vợ, đây là món: Bá vương biệt cơ.
Lôi Đại Bằng bình thường bốc phét tới mức làm Chương Vân sùng bái, cô ăn uống toàn món bình thường đơn giản, cá kho thịt luộc rau xào, đâu ra lắm trò thế này. Đợi khi Đơn Dũng xâu được một xâu cá rất đẹp, dài tới cả mét, Chương Vân tin Lôi Đại Bằng không quá lời. Đợi khi bắt đầu nướng cá, làm cô rớt mắt ra ngoài là, Đơn Dũng gọi một tiếng, Lôi Đại Bằng vội chạy tới, không phải nước cá mà là chổng mông lên thổi lửa.