Q3 - Chương 069 Cuối năm tụ họp anh em đông đủ. (2)
Ha ha ha, bình thường anh bốc phét hay lắm, té ra chẳng biết làm, chỉ biết đốt bếp à?" Chương Vân ngồi bên dàn nướng hoành tráng của nhà Đơn Dũng hỏi:
"Này này, em không biết cán bộ quốc gia nói gì cũng phải vống lên sao?" Lôi Đại Bằng mặt dày đáp, rồi lại cúi đầu xuống thổi phù phù vào ống trúc:
Đơn Dũng nói đỡ:" Đừng xem thường đốt bếp, đốt than, muốn đốt lửa đều khó lắm đấy, dù là người quanh năm bán đồ nướng trên phố cũng không thể làm lửa đều giống Đại Bằng đâu."
Ồ, Chương Vân quan sát kỹ, khối than dài tới một mét bốc lên khói mỏng, lửa cháy li ti, không có chỗ nào bỏ sót, nướng trên bếp như vậy sẽ được nhận nhiệt đều từ đầu tới đuôi, không biết là phải đốt bếp bao năm mới được như vậy. Cô tới Hưởng Mã Trại nhiều lần, đôi khi cha mẹ nuôi chiêu đãi, lúc thì Thúy Vân chiêu đãi, có khi chẳng ai ở nhà, Lôi Đại Bằng tự mở cửa vào, nơi này sắp thành nhà chung của họ rồi:" Cha mẹ nuôi đâu rồi?"
"Ở Nhạn Lạc Bình, bảo anh ngày mai hoặc ngày kia đi đón, hôm nay bao nhiêu nhỉ, 26 tháng Chạp đúng không? Bọn em được nghỉ bao ngày?"
"Giống mọi khi thôi, được nghỉ tới mùng 8, còn phải luân phiên trực. Nhìn trời thế này thì sắp tuyết rơi rồi, tuyết rơi ở trên núi khó ở được."
"Không sao đâu, khu trượt tuyết sẽ dọn đường một nửa, nửa còn lại mọi năm người trong thôn dọn, nói không chừng tuyết rơi khu trượt tuyết đông khách còn kéo theo nhà gỗ làm ăn tốt hơn."
Đang nói chuyện thì Lưu Thúy Vân về, Đơn Dũng thuận miệng hỏi:" Thúy Vân, còn mấy nhà ở trong nhà gỗ?"
"Còn ba nhà, không biết Tết có bận không?"
"Hai nhà đó thế nào?"
"Một nhà có vẻ là tình lữ, người vùng ngoài, xem giới thiệu về nơi này trên mạng nên tìm tới du lịch, bọn họ ở nơi này ba ngày chưa đi. Còn một người đi thì hình như làm công việc văn vẻ gì đó, thích hoàn cảnh nơi này cứ dăm ba bữa lại tới đây ở, là người Lộ Châu. Một đôi vợ chồng tới từ huyện Ô Long, chắc là đi hâm nóng tình cảm."
"Em đi mời họ tới đây, sắp Tết rồi, bọn họ ở trên núi cũng cô đơn, cùng ăn cơm cho vui. Cứ bảo ông chủ mời, miễn phí."
Lưu Thúy Vân liền đi lên núi, Tư Mộ Hiền về sau trông nồi, cái nồi đá đã sôi ùng ục rồi, Chương Vân hít hít ngửi thấy mùi thơm. Đơn Dũng xem giờ, xếp những xâu thịt lên, sắn tay áo hô đầy hào khí:" Các anh em chuẩn bị nướng thịt nào."
Hai người kia hô "được" rất khí thế, Lôi Đại Bằng đắc ý khoe với Chương Vân:" Nếu đã ăn thịt Đản ca nướng, sau này lên phố em không thèm nhìn mấy cái quán nướng nữa... Ăn canh Hiền đệ đun, sau này vào nhà hàng em không gọi món canh nữa. Vân Nhi, theo mấy anh em bọn anh ăn sung uống sướng, tha hồ hưởng phúc."
Nghe câu này sao lại có hàm ý khác nữa thế nhỉ, Đơn Dũng và Tư Mộ Hiền cười lớn, Chương Vân đá Lôi Đại Bằng một cái:" Không nói thì anh chết nghẹn à, đi rửa mặt đi, lại đen xì xì rồi."
Lôi Đại Bằng chạy ra vòi nước rửa mặt, thực ra hắn thấy không cần, lát lại bẩn thôi mà, Đơn Dũng cười với cô cảnh sát hung hãn:" Cảnh sát Chương, Đại Bằng nói không sai đâu, ba bọn anh thân như người một nhà, em gả cho hắn tất nhiên cũng là người một nhà... Đúng rồi, hai đứa định bao giờ tổ chức, có tính toán chưa?"
"Ai gả cho hắn?" Chương Vân có chút xấu hổ:
Lôi Đại Bằng đang rửa mặt không vui nói vọng sang:" Ê, ê, đã giao hẹn rồi mà, đã lăn giường lại còn nuốt lời à?"
"Có tin em đánh chết anh không?" Chương Vân nổi nóng đuổi theo, Lôi Đại Bằng thấy tình thế không ổn liền co cẳng chạy, hai người chạy ra khỏi nhà, chẳng mấy chốc trong sơn thôn vắng vẻ vang lên tiếng kêu thảm thiết của Lôi Đại Bằng.
Đơn Dũng và Tư Mộ Hiền cười muốn sài quai hàm, xem ra bản sắc Lôi ca không đổi, hôn nhân cũng đi theo con đường không tầm thường, đời sống tình cảm dữ dội thế này không phải người bình thường có thể tiếp nhận được.
Thời gian tính rất chuẩn, gần tới trưa thím Béo, chú Bảy, Lưu Què mang mấy món ăn sang, ba ba hầm gà được đưa lên, cá nướng thành bó đã làm một nửa. Đôi tình lữ vùng ngoài mải quấn lấy nhau nên khách khí từ chối, hai vợ chồng thì rất cảm động vì lời mời bất ngờ, người chồng cao ráo đẹp trai chỉ là mặt có vết xẹo dữ tợn, người vợ dong dỏng cao mặc áo đỏ rất xinh đẹp, cả hai trên ba mươi rồi, nhìn có vẻ điều kiện dư dả. Còn người bản địa thì ra là một phiên dịch của cục ngoại thương, tới Hưởng Mã Trại để yên tĩnh làm việc, có điều năm mới đột nhiên được mời thế này làm hắn rất vui.
Khách khí vài câu mọi người vào bàn.
Cá cay xào thịt, vịt hầm hoàng kỳ, chân giò mật, thêm vào món thịt lừa ngâm trứ danh của Hưởng Mã Trại, rượu ngọt cả vò, uống một cái tới kẽ răng cũng thơm, mọi người khen luôn mồm. Ngon nhất là món ba ba hầm gà, vừa có vị thơm đậm của gà, có cái bổ của ba ba, nước canh thuần một màu trắng. Hai vợ chồng vùng ngoài kêu may mắn, té ra đây mới là tinh hoa mỹ thực của Hưởng Mã Trại, bọn họ biết danh tiếng thịt lừa ngâm nhưng không biết những thứ khác, người chồng rất biết thưởng thức, ăn tới món nào chỉ ra tinh túy trong đó, hỏi ra mới biết thì ra trong nhà mở nhà hàng, vì danh tiếng món thịt ngâm mà tới đây, còn nhà gỗ là khám phá bất ngờ.
Trong tất cả mọi người thì Lôi ca ăn khôn nhất, con ba ba bị hắn vớt đầu tiên, giữ cho mình một nửa, chia cho Chương Vân một nửa, còn luôn mồm nói, ngon nhất không phải là ba ba, mà là thịt gà, nhưng ngồi xuống một cái là hắn đã gặm ba ba rồi. Làm Chương Vân vừa xấu hổ vừa cảm động, may mà cá nướng thịt nướng rất nhiều, mọi người ngồi quây quần bên bếp lửa, vừa uống rượu vừa tán gẫu, trông rất giống một nhà cùng đón Tết.
Ăn chưa lâu thì có tiếng xe, đỗ ở ngoài cổng thôn, xuống xe là Tiểu Cái và Ân Thục Vinh. Lôi Đại Bằng nhìn thấy liền không vui, than vãn:" Làm gì thế hả, nhè người ta ăn uống là tới ăn chực, cho các người biết, không có cửa đâu."
"Lôi ca, sao ngày càng hẹp hòi thế." Tiểu Cái ngửi thấy mùi sớm chạy tới rút hai xâu cá nướng, đưa cho Ân Thục Vinh một xâu, vừa ăn vừa khen ngon:" Anh Đơn, có chuyện này..."
Đơn Dũng nâng chén chặn họng:" Không có chuyện gì hết, anh định chơi tới sau Tết cơ."
"Vậy tặng mỹ nữ cho anh thì sao?" Tiểu Cái cười gian:
Đơn Dũng cầm đũa chỉ Ân Thục Vinh nói:" Được, cô ấy ở lại, anh đang cần nha hoàn ủ giường, còn cậu xéo đi."
Ân Thục Vinh nhổ phì một cái, Tiếu Cái mặt dày cười:" Vị này thì anh khỏi nghĩ, em bao rồi, tặng anh người khác, anh tự đi đón đi, bọn em mặc kệ, đi nào Thục Vinh."
Đơn Dũng còn tưởng là hắn trêu đùa thôi, cầm bát đi theo tiễn hai người ra cửa thôn, vươn cổ nhìn một cái, úi ra, thiếu chút nữa bị nước canh nóng sánh ra làm bỏng rồi. Không phải chỉ một cái xe, mà là hai cái, Trịnh Cẩm Thiền đứng ở bên xe vẫy tay, hôm nay cô ăn mặc cầu kỳ, mặc áo choàng lông trắng như tuyết, đi đôi giày cao cổ, đứng trước phong cảnh tựa tranh thủy mặc, mê người khó tả.
Tiểu Cái và Ân Thục Vinh lên xe mím môi cười, không chào hỏi đã đi trước, nhìn cái cảnh gặp nhau thế này là biết có gian tình rồi.
Đơn Dũng hơi sưng sốt rồi mừng rỡ, vừa mới định đi tới thì phát hiện ra mình còn đang cầm bát, trông hết sức ngớ ngẩn, vội vàng chạy về cất bát đi. Khi chạy ra lần nữa lại thấy mình mặc quần áo bẩn chưa thay, giờ có muốn sửa chữa cũng muộn ròi, đánh để như vậy chạy tới đón:" Em tới rồi... Sao không gọi điện trước?"
Xưng hô đã thay đổi, Trịnh Cẩm Thiền nhận ra ngay, mới đầu khách khí thì gọi là "giám đốc Trịnh", sau trêu ghẹo thì gọi là "nương tử dấm", giờ dùng cách xác hô ngang bằng hơn, làm cô thấy rất thân thiết, cô nhoẻn miệng cười:" Đột nhiên nổi hứng, dù sao cũng không xa, cũng không cần chính thức như thế. Em phát hiện nhà anh lúc nào cũng náo nhiệt, thế nào? Hình như anh không hoan nghênh vị khách không mời này?"
"Không phải, không phải, mời." Đơn Dũng đưa tay, mắt sáng lên khác thường, hôm đó thừa lúc say rượu làm bậy, y không biết giải quyết ra sao đây, có điều trong dáng vẻ Trịnh Cẩm Thiền thế này thì cô không hề để bụng. Nếu đã không để bụng chuyện đó thì có phải là làm thêm vài chuyện khác chắc cô ấy cũng không để ý đâu nhỉ?