Q3 - Chương 070 Cuối năm tụ họp anh em đông đủ. (3)
Trịnh Cẩm Thiền nào biết tâm tư méo mó của Đơn Dũng, đi vài bước hỏi:" Hôm nay mời khách có những ai?"
"Còn có thể là ai được chứ, ba anh em bọn anh, bạn gái với vợ họ, còn ba vị khách ở nhà gỗ, năm mới sợ họ buồn nên mời tới. Vừa vặn có món ba ba hầm gà, nguyên liệu tự nhiên, em ở tỉnh thành chắc chắn không có mà ăn." Đơn Dũng vừa đi qua cửa liền vỗ tay:" Các đồng chí, các đồng chí chú ý, đặc biệt là các nam đồng chí, đang ăn thì mau nuốt đi, kẻo bị nghẹn... Tèn tèn ten, xin mời mỹ nữ."
Trịnh Cẩm Thiền bị Đơn Dũng bày trò làm phì cười, đi lên bậc thèm, khi xuất hiện ở cửa quả nhiên làm bốn phương chấn động, ít nhất Lôi Đại Bằng "ợ" một tiếng rõ to, bị Chương Vân nhéo cho. Tư Mộ Hiền cũng bất ngờ, mặc dù nhà gỗ không thiếu cô gái xinh đẹp vào ở, có điều lúc này so với Trịnh Cẩm Thiền chẳng khác nào đom đóm so với ánh trăng, một thân áo lông trắng muốt, che dưới mũ chùm lông là khuôn mặt diễm lệ, tựa đóa sen trắng xuất hiện giờ nền trời xám xịt, tới hắn cũng phải ngây ra một chút. Vị phiên dịch của cục ngoại thương, chớp mắt mấy lần, người chồng thoáng thất thần kết quả cũng bị vợ nhéo y hệt Lôi Đại Bằng. Tới khi Trịnh Cẩm Thiền ngồi xuống, nghe Lưu Thúy Vân giới thiệu đây là giám đốc của nghiệp dấm Nguyên Nguyên, mọi người càng nịnh nọt luôn mồm, không ngờ được gặp nương tử dấm trong truyền thuyết, còn xinh đẹp hơn cả trong ảnh quảng cáo.
Đơn Dũng thì bận rộn lấy thêm bát đũa, múc một phần thịt gà trong nồi ba ba, khơi than cháy trở lại, làm nóng mấy xâu cá, đưa cho Trịnh Cẩm Thiền.
"Ừm, ngon thật đấy, Đơn Dũng này, anh cũng có thể mở nhà hàng quán nướng gì đó." Trịnh Cẩm Thiền vừa ăn một miếng đã khen:
Lôi Đại Bằng bằng sán tới ân cần nói:" Mấy món này chỉ là chuyện vặt thôi, nếu như bắt được ba ba lớn, chúng tôi có thể làm ra món nồi đá nấu trứng ba ba, đó mới là cực phẩm … Giám đốc Trịnh ở thêm vài ngày, chúng tôi ra hồ bắt cho cô một con."
"Vậy tôi cám ơn." Trịnh Cẩm Thiền mỉm cười:
Khi cô bán dấm trên đường, Lôi ca còn định trêu ghẹo, chứ lúc này không dám nữa, chỉ dám tỏ chút ân cần thôi, có điều hắn quên mất thân phận của mình bây giờ rồi. Chương Vân rất không vui, trừng mắt nhìn Lôi Đại Bằng, làm hắn sợ im như thóc luôn.
Bốn cô gái tụ vào một chỗ, chẳng bao lâu đã quen thuộc, ba anh em Đơn Dũng và hai vị khách bên ngoài đã ăn lưng lửng, ngồi bên bàn uống rượu. Nương tử dấm tới, không khí náo nhiệt bỗng giảm hẳn một cách kỳ lạ, mọi người chia hai trận doanh rõ ràng, Lôi ca kéo anh chàng phiên dịch mời rượu:" Nào nào, uống chén nữa, kiếm gái để ngủ, uống rượu để say, người ta thành đôi thành cặp, có mỗi anh là cô độc một mình, anh em chúng tôi mà không chiếu cố anh thì không phải."
Thế là anh chàng phiên dịch cảm động lắm, cầm bát rượu lớn lên uống cạn, Lôi Đại Bằng gọi Đơn Dũng thêm món, coi y như phục vụ viên vậy.
Thế cũng đành đi, bất ngờ gặp giai nhân, trong lòng Đơn Dũng cũng vui lắm, không ngờ chuyện tốt thành đôi, lại có khách tới. Ngoài sân có cái giọng như lệnh vỡ:" Đản ca, mau ra nghênh đón, có mỹ nữ tới tìm anh này."
Chính là Lật Tiểu Lực, bình thường hô như vậy đã đành, nhưng hôm nay không đúng lúc chút nào, Trịnh Cẩm Thiền đang cười nói bên kia khẽ cau mày. Đơn Dũng tò mò đi ra, vừa vặn gặp được Ninh Giai xinh đẹp đứng đó, cô từ Bắc Kinh về ăn Tết, thuận tiện lên núi thăm Đơn Dũng, không ngờ gặp Lật Tiểu Lực tới ăn chực nên đi cùng nhau.
Còn có tên làm hỏng chuyện hơn nữa cơ, Đơn Dũng ở ngoài nói chuyện với Ninh Giai, nhiều người không nhận ra cô, Trịnh Cẩm Thiền thấy cô gái xinh đẹp thanh thuần, cảnh giác hỏi:" Cô gái đó là ai thế?"
Vừa vặn ở đây có một người cực kỳ hiểu chuyện, khoe luôn:" Mối tình đầu của Đản ca đấy, bọn họ gian díu từ thời cao trung rồi, giờ làm ở công ty người mẫu, xinh đẹp không? Còn học EMBA nữa."
Lưu Thúy Vân rất tinh y phát hiện vẻ mặt thiếu tự nhiên của Trịnh Cẩm Thiền, ra hiệu cho chồng mình khóa miệng Lôi Đại Bằng, may mà chuyện này không khó, Tư Mộ Hiền dùng rượu bịt mồm hắn.
Chuyện bên ngoài dễ xử lý, Ninh Giai về nhà ăn Tết thuận đường mang theo một tin tức làm Đơn Dũng an lòng nên mới tự mình tới đây. Đào Thiên Hạc ở tỉnh thành, chuẩn bị chuyển tổng bộ Duy Đa Lợi Á lên đó, khi khai trương muốn mời Đơn Dũng. Ninh Giai thấy đông người nên đi ngay, Đơn Dũng tiễn khách quay về phát hiện ra không khí chẳng tốt nữa, Trịnh Cẩm Thiền còn chưa ăn được mấy miếng đã cùng các cô gái dọn bát đũa rồi. Y định giải thích, Trịnh Cẩm Thiền lại cố ý không cho y cơ hội, khoác tay Lưu Thúy Vân trò chuyện, như thân thiết lắm vậy.
Không có loạn nhất, chỉ có loạn hơn, anh càng sợ loạn thì càng có người gây thêm loạn, Đơn Dũng vừa mới nướng cho tên ăn hại Lật Tiểu Lực vài xâu cá để nhét miệng hắn lại có người tới. Lần này xe lái tận trước cửa nhà, Trương Vệ Hoa thò đầu ra hô lên:" Đản ca mau ra đây, chị Tống giới thiệu cho anh mỹ nữ, còn xinh đẹp hơn bạn gái trước của anh, mau sửa sang đẹp trai chút, chúng ta... Hả? Sao lại đông như thế?"
Tên cảnh sát này bất chấp luật lệ thôn lái xe thẳng vào trông, nhảy xuống xe một cái thấy có cả mấy anh em, ngửi mùi cá nướng liền chạy tới cướp một xâu của Lật Tiểu Lực:" Thời gian eo hẹp, mau lên, không phải anh muôn muốn gặp à, chị Tống khó khăn lắm mới hẹn được..."
Nói tới đó đột nhiên nhận ra không khí xung quanh rất lạnh, mấy cặp mắt nhìn chằm chằm vào hắn với vẻ rất bất thiện.
Tiếp đó Lưu Thúy Vân và Chương Vân kéo Trịnh Cẩm Thiền đi, lên nhà gỗ, đôi vợ chồng cũng cám ơn rời bữa tiệc, cô vợ kéo tay anh chồng đi nhanh. Thế là còn lại mỗi anh chàng phiên dịch uống say, thấy mình là người lạ duy nhất còn lại cũng cáo từ đi nốt.
Đôi vợ chồng kia đi được mấy bước, người vợ kín đáo nhéo tay chồng trai:" Em xem mấy người đó không phải tử tế gì cả, nhất là người tên Đơn Dũng đó không đáng tin, không cần hợp tác gì nữa."
Nam nhân họ Giản, trông trẻ như vậy thôi chứ đã là ông chủ khách sạn 5 sao tên Thiên hạ đệ nhất Oa có tiếng, tình cờ ăn món thịt ngâm Hưởng Mã Trại ở tỉnh thành, vốn xuất thân từ đầu bếp, nhận ngay ra giá trị của món này. Sau khi tìm hiểu liền dẫn vợ mình tới Hưởng Mã Trại, vừa là du lịch, vừa là tìm cơ hội hợp tác, mọi chuyện rất thuận lợi, không ngờ xảy ra chuyện này:" Không phải có vài cô gái tới tìm cậu ta thôi sao, có gì to tát đâu mà em bảo không đáng tin... Được được, anh không nói nữa. Chậc, đáng tiếc, thời buổi này người đơn thuần theo đuổi mỹ thực như cậu ấy không nhiều."
“Hừm em thấy người ta không chỉ theo đuổi mỹ thực thôi đâu, chắc là anh thấy nhiều điểm chung lắm nhỉ.”
Người chồng cười không nói thêm nữa.
Quay lại nhà Đơn Dũng, Trương Vệ Hoa suýt hóc xương cá, lo lắng hỏi: " Em không nói sai gì chứ?"
"Sai thì không sai, nhưng mà không đúng lúc, không thấy có người à, làm cảnh sát kiểu gì thế? .... Cậu nữa, tới không biết gọi điện trước à?" Đơn Dũng mắng Trương Vệ Hoa một câu rồi quay sang đá đít Lật Tiểu Lực:
Lật Tiểu Lực xoa mông:" Đản ca, trước kia mọi người muốn tới là tới, có gọi điện đâu."
Tư Mộ Hiền ngồi bàng quan nãy giờ sợ Đơn Dũng chưa đủ loạn, thêm một câu:" Lão đại, vừa rồi Lôi ca nói với nương tử dấm, Ninh Giai là mối tình đầu của anh, hai người gian díu từ thời cao trung."
"Thế thì sao nào? Làm như họ không gian díu vậy." Lôi Đại Bằng trừng mắt với Tư Mộ Hiền:
" Đợi đấy, anh về bóp chết con mẹ mày..."
Đơn Dũng hung dữ nói xong rồi chạy vội đi, e là muốn giữ Trịnh Cẩm Thiền rồi, nhìn dáng vẻ cuống cuồng đó, mấy anh em hiểu ra, mấy cái đầu gầy béo tụ lại làm một chẳng mấy chốc có kết quả.
"Uầy xem ra Đản ca tám thành là cưỡi nương tử dấm rồi, bao sao lại chua như thế."
"Vậy vậy đi mau." Lôi Đại Bằng là người hiểu Đơn Dũng nhất, cảnh cáo mọi người:" Đừng có không tin Lôi ca, làm hỏng chuyện tốt của người ta, đừng nói là ăn uống, ăn đấm ăn đá ấy."
Lật Tiểu Lực nghe vậy vội vàng vơ thêm vài xâu thịt nước cá nướng vừa ăn vừa chuồn, Trương Vệ Hoa còn có nhiệm vụ chưa hoàn thành, đuổi theo hai người hỏi:" Chị Tống đang đợi, tôi phải làm sao?"
"Cút xéo chứ làm sao, làm cảnh sát mà sao lại ngu đi thế, chuyện b này cậu quản nổi à?" Lôi Đại Bằng quay đầu mắng Trương Vệ Hoa, Trương Vệ Hoa cũng vội gọi điện thoại báo cáo:
Thế là chỉ còn lại Tư Mộ Hiền, hắn thong thả tự rót tự uống, lòng nghĩ, Đản ca luôn giúp người khác, không biết có giúp được bản thân không? Chuyện này hắn muốn giúp cũng chịu, chuyện tình cảm của lão đại giống như chuyện y làm sau khi tốt nghiệp vậy, không phải khó vừa đâu.