Q3 - Chương 071 Sợ nhất hoa loạn mờ mắt. (1)
Trương Vệ Hoa đi rồi, tới nhìn một lượt không tìm được Đơn Dũng, nhiệm vụ thất bại. Lật Tiểu Lực đi rồi, khi đi mang theo đống chiến lợi phẩm. Lôi Đại Bằng lên núi gọi Chương Vân, hai người cũng đi. Lúc xuống núi nhìn thấy Đơn Dũng đi qua đi lại trước cổng trại, Trịnh Cẩm Thiền vẫn ở trên núi cùng Lưu Thúy Vân, xe vẫn đỗ ở đó, đoán chừng y bây giờ khó mà mặt dày đi tìm người ta được.
Chương Vân chào Đơn Dũng, Lôi Đại Bằng thì chẳng chào lấy một câu, đóng vội cửa sổ xe lại mới thở phào, Chương Vân nói Trịnh Cẩm Thiền rất không vui, giờ lại thấy Đơn Dũng khó xử thế này, xem ra hai người họ có tình cảm với nhau thật.
Lôi Đại Bằng bĩu môi khinh bỉ:" Kệ anh ấy, đây là kết quả của việc sáng Tần chiều Sở, đứng núi này trông núi nọ, cuối cùng đến sợi tóc người ta cũng chẳng có. Nào như anh, chỉ thích mình em."
Sự vô sỉ này làm Chương Vân vui cực, quên luôn Đản ca đáng thương.
Đơn Dũng lúc này đúng là rất phiền muộn, vừa mới thắp lên được ngọn lửa hi vọng thì đám anh em đua nhau lao vào dập lấy dập để. Lại còn Tống Tư Oánh nữa, sớm không tới, muộn không tới, lại tới đúng lúc này, giới thiệu cái gì mà giới thiệu chứ? Đơn Dũng tức tới muốn đánh người, khó khăn lắm áp được lửa giận xuống thì có điện thoại, vừa thấy số Tống Tư Oánh, y nổi khùng quát vào:" Làm gì thế? Chuyện của tôi, cô đừng xen vào, giới thiệu cái gì mà giới thiệu... Mỹ nữ trí thức, giai lệ nước nam cái gì, vớ va vớ vẩn... Thích làm gì thì làm, đừng tới làm phiền tôi."
Nói xong cúp điện thoại, hậm hực nhìn lên núi, rầu rĩ có nên lên giải thích cho Trịnh Cẩm Thiền không, hay là dỗ dành vài câu. Suy đi nghĩ lại không thấy cách nào thích hợp, đó không phải là cô gái ngực to não rỗng, nói ngọt vài câu là xong. Lại có điện thoại, vừa nhìn là Ninh Giai, Đơn Dũng bực lắm, nhưng vẫn phải nghe máy:" Chuyện gì thế, không phải là anh nói tìm em sau à, chuyện gì mà gấp vậy, anh đang bận lắm."
"Thôi đi, anh bận cái gì mà bận, em thấy anh đang lang thang trên núi kia kìa." Ninh Giai trong điện thoại ai oán nói:
Đơn Dũng cả kinh, quay đầu nhìn bốn phía, xe đỗ ở trên đường rời núi không xa, chẳng biết là chưa đi hay đi rồi quay lại. Trừ nói với Đơn Dũng chuyện Đào Thiên Hạc sắp khai trương công ty có lời mời, hình như còn có tâm sự muốn nói với Đơn Dũng. Có điều Đơn Dũng thấy Trịnh Cẩm Thiền ở đó nên đối phó vài câu qua loa, không ngờ cô vẫn còn đợi, y chỉ đành đi tới.
Đơn Dũng tới gần xe, Ninh Giai từ ghế phụ lái nhảy xuống, tựa hồ bị ủy khuất lớn lắm, nắm đấm nhỏ đấm y thùm thụp như mưa, mắng:" Bận cái gì mà bận, có phải là không muốn để ý tới em không, em trêu chọc gì anh chứ?"
"Được được, không trêu chọc gì cả, là anh sai. Có chuyện gì nói cho anh biết, giúp được anh sẽ giúp." Đơn Dũng vội giữ lấy hai tay Ninh Giai, không biết cô gái từng là mối tình đầu của y làm sao, trước kia luôn giữ khoảng cách, hôm nay không những chủ động tìm mình, lại còn đợi mình:
Càng bất ngờ hơn nữa, vừa nói tới giúp, Ninh Giai như bị cảm động, mí mắt rung rung, suýt rơi lệ, vòng tay ôm Đơn Dũng, đau khổ nói:" Em thất tình rồi."
"Nào, nào, vào xe.... Thong thả khóc... Nào..." Đơn Dũng bị sự kích động của Ninh Giai làm lúng túng, vội vào xe, ngồi ở ghế phụ lái bày ra dáng vẻ nghiêng tai lắng nghe, đồng thời đưa khăn giấy tới, đợi cô lau nước mắt nước mũi, không dám hỏi nhiều. Trong ấn tượng của Đơn Dũng, Ninh Giai là động vật đơn bào, đối xử tốt với cô, cô đối xử lại càng tốt, là cô gái ngốc không có năng lực phân biệt người, đặc biệt là nam nhân, như thế không bị lừa mới là lạ.
Có điều tương ứng với đó là tính cách cô gái này rất tốt, là cô gái tốt tới không có nguyên tắc, làm y không đành lòng bỏ lại, liên tục đưa giấy. Đơn Dũng phát hiện ra, hôm nay Ninh Giai lên núi hẳn là tìm đối tượng tâm sự, với y bây giờ mà nói, cô giống đứa em gái ngốc nghếch vậy, cẩn thận hỏi:" Giai Giai, đừng chỉ khóc chứ, khóc không giải quyết được vấn đề, có chuyện gì, nói cho anh biết."
"Em học EMBA gặp một soái ca."
"Sau đó?"
"Em rất thích anh ấy."
"Hắn thích em không?"
"Có."
"Thế không phải tốt à?"
"Hu hu hu..."
Không hỏi thì thôi, hỏi một cái là đau khổ vô hạn, Đơn Dũng đè nén, không biết phải khuyên ra sao, tám phần bị bội bạc rồi, lại thêm cẩn thận hỏi:" Hắn vứt bỏ em à?"
Ninh Giai lắc đầu, lau nước mắt.
"Vậy cha mẹ hai bên không đồng ý à?" Đơn Dũng hỏi:
Ninh Giai vẫn lắc đầu, vẫn lau nước mắt.
"A anh biết rồi, hắn giấu em tìm một tiểu tam, chân đạp hai thuyền? Thằng chó đó, để anh đi đập nó một trận." Đơn Dũng bừng tỉnh, đây là bệnh chung của nam nhân:
Không ngờ Ninh Giai vẫn lắc đầu, vẫn lau nước mắt, thế này thì nằm ngoài năng lực của y rồi:" Tất cả tình huống đều đoán rồi, thế làm sao? Hắn không vứt bỏ em, cũng không phải là cha mẹ có vấn đề, người ta cũng không tìm tiểu tam, là nam nhân tốt, làm sao mà phải khóc?"
"Hu hu hu..." Ninh Giai lại khóc một tràng dài, nhào vào lòng Đơn Dũng, nói ra căn nguyên:" Anh đoán không đúng, em quen người ta nửa năm mới phát hiện ra mình là tiểu tam... Em phải làm sao?"
Đơn Dũng nhất thời ngực tắc nghẽn, quả nhiên vấn đề này y không đoán ra nổi, chỉ cô ngốc như Ninh Giai với gặp phải. Được rồi, người ta không ngốc thì đã chẳng đi tìm mối tình đầu tâm sự loại chuyện này. Mồ hôi mẹ mồ hôi con chảy một loạt, vấn đề phi thường Đơn Dũng không thể dùng cách bình thường giải quyết:" Đây là chuyện tốt, em khóc cái gì?"
"Tốt? Tốt cái gì mà tốt, anh thật đáng ghét, trêu người ta."
"Em đừng khóc, nghe anh nói đã, theo điều tra về hôn nhân hiện đại, tỉ lệ ly hôn cao chủ yếu là do tiểu tam. Một đôi tốt tới mấy cũng không chịu nổi chia rẽ, trừ khi em là loại tiểu tam không nỗ lực. Bản thân em không nỗ lực thì em khóc cái gì?"
Ninh Giai chớp đôi mắt ậng nước, đoán chừng là lần đầu tiên nghe thấy lời an ủi quái dị như vậy, dù sao cô không khóc nữa rồi, chăm chú nhìn Đơn Dũng. Lúc này cô mới phát hiện, mối tình đầu hoang đường thời học sinh, tựa hồ nhiều năm sau vẫn còn lại bóng dáng, khi đó cô rất si mê chàng trai này, còn bây giờ, thời gian xóa mờ đi nhiều thứ, nhưng đáy lòng cô vẫn ẩn chứa hình bóng của y. Cô ngây ra, bị người ta ôm trong lòng dỗ dành, tình cảm cũ dâng lên làm có chút mê muội.
"Đừng nhìn anh như thế, anh già rồi, không hợp với em nữa... Chúng ta tiếp tục đề tài vừa rồi." Đơn Dũng nâng hai bên má khuôn mặt tròn tròn đáng yêu của Ninh Giai:" Nếu em thật lòng thích hắn thì đừng sợ có ai ở giữa ngăn cản, anh hỏi em, tình hình hắn thế nào, kết hôn chưa?"
"Chưa... Có điều anh ta và bạn gái thành đôi nhiều năm rồi, quen em mới có mấy tháng." Ninh Giai lắc đầu:
"Thế thì có gì đâu, chẳng qua là bạn gái trước, dù là vợ trước cũng bị tiểu tam đuổi đi thôi. Quan trọng là quyền chủ động phải nằm trong tay em, nếu em không thích hắn nữa, hắn là cái thằng mới nới cũ, bạc tình bội nghĩa, em đá hắn đi là được. Nếu em vẫn thích hắn, tức là hắn chọn tốt bỏ kém, bảo hắn đá bạn gái đi là được, đơn giản mà. Nước mắt nữ nhân là vũ khí tốt nhất, có điều em để giành cho hắn ấy." Đơn Dũng lấy ngón tay cái quệt đi nước mắt trên gò má mịn mạng của Ninh Giai:
Ninh Giai đang khóc liền phì cười, có điều lập tức lại giàu môi, cơn giận chưa hết, kể lại câu chuyện hai người, nói lãng mạng ra sao, nói mỹ hảo thế nào, ai mà ngờ cuối cùng phát hiện ra chỉ là giả dối, làm sao không thương tâm cho được.
Đơn Dũng bảo, có gì mà thương tâm, em thanh thuần như vậy còn có tình sử với anh, chẳng lẽ không cho người ta có chút tình sử, huống hồ là trước khi gặp em. Nhìn xem có bạn trai mới rồi vẫn nằm trong lòng bạn trai cũ khóc lóc kể lể, để người ta ôm ôm ấp ấp, coi như cũng trả thù rồi