Q3 - Chương 072 Sợ nhất hoa loạn mờ mắt. (2)
Một câu làm Ninh Giai á khẩu, mới nhận ra mình đúng là chui vào lòng Đơn Dũng từ bao giờ, lại đấm Đơn Dũng vài cái, có điều nghĩ kỹ thì mang tâm tư mắt không thấy lòng thanh tịnh là hơn, thời này nữ nhân giữ thân như ngọc gần tuyệt tích rồi, chẳng lẽ có nam nhân một lòng một dạ.
Một bên dốc hết tâm sự thổ lộ, một thì dùng lý lẽ méo mó an ủi, dù sao thì buồn bực xua đi không ít, Đơn Dũng sợ cô bé này tâm tình không tốt, lái xe xảy ra sự cố, trao đổi vị trí, lái xe đưa Ninh Giai về biệt thự Hoa Viên. Khi xuống xe y ném lại chìa khóa cho Ninh Giai ở ghế phụ lái:" Cứ làm theo anh dạy em, thích thì cứ cướp về, trước tiên cứ hạnh phúc cho bản thân đã rồi tính, đừng nghĩ nhiều... Theo em nói thì là hắn lừa em, lừa gì chứ, chứng tỏ là hắn thích em, một ngày hắn không lừa em nữa thì tới lúc phải nói bái bai rồi... Ừ, cứ thế, nghĩ thoáng chút."
Có lẽ là lời khuyên có tác dụng, có lẽ là chẳng phải do an ủi mà vết thương tự lành, Ninh Giai xuống xe đưa chìa khóa cho Đơn Dũng bảo y lái đi. Đơn Dũng nói muốn vào thành phố làm vài việc, không cần dùng xe, đưa Ninh Giai tới cửa nhà. Tích tắc mở cửa, Ninh Giai quay người bất ngờ ôm Đơn Dũng từ phía sau, lại nhón chân kéo đầu y xuống, tìm môi y trao một nụ hôn ướt át, sau đó u oán nói:" Anh luôn tốt với em nhất, vì sao về sau không theo đuổi em?"
"Vị trí của em trong lòng anh quá cao, anh không dám nghĩ nữa." Lúc đó Đơn Dũng chỉ có thù hận, không muốn cô bé đơn thuần này có chút dính dáng nào tới, về sau thì, đã có quá nhiều chuyện xảy ra, khẽ thoát khỏi vòng tay mối tình đầu:
Không ngờ Ninh Giai ôm càng chặt:" Lừa dối, vì anh thích chị Đào Đào, đừng nghĩ em không nhìn ra.... Chị ấy có cả đống bạn trai, ai cũng đẹp trai hơn anh."
Câu này rõ ràng là báo thù của cô ngốc, Đơn Dũng bị Ninh Giai đẩy ra, y thấy Ninh Giai buồn bã khép cửa lại, lòng cảm xúc ngổn ngang làm y không thể nói rõ được.
Sao lại loạn thế này chứ?
Có lẽ đúng là loạn thế đấy, đối với cô gái nhà giàu chẳng lo cơm áo coi tình yêu chính là sự nghiệp, có lẽ là mong toàn bộ soái ca mình gặp được đều ngã dưới váy mình. Đơn Dũng nghĩ tới đó bật cười, mình cũng từng thần phục dưới váy cô ấy mà. Xem Ninh Giai thất tình, nên gặp mình tìm lấy chút an ủi.
Cô ấy tìm được rồi, còn mình thì sao?
Đơn Dũng lắc đầu thong thả đi bộ rời tiểu khu, đi rất lâu, đi từ chiều tới hoàng hôn, đi trong vô thức. Từ khi báo thù xong tới nay, y mất phương hướng rồi, khi hết thảy đã đặt dấu kết thúc, y không biết con đường dưới chân nên đi về phía nào.
Mình là ai, mình từ đâu tới, mình muốn đi đâu?
Trên con đường tấp nập người qua lại, Đơn Dũng vô thức nghĩ tới ba vấn đề triết học mà Tả Nam Hạ nói, khi đó y nghe chỉ coi như nói vui, chẳng đề trong lòng. Có điều bây giờ tựa hồ sinh cảm ngộ với vấn đề đơn giản này, nhưng ngộ ra được không phải là đáp án, mà ngộ ra mình cũng bị giam trong cái lồng vô hình.
Y cố gắng nhớ lại tiết học khó quên nhất thời đại học, khi đó y ngây ngất trong phong tình sư tỷ, chẳng để ý chuyện khác, khi đó Tả Nam Hạ đứng trên bục giảng, hăng hái giảng: Khi chúng ta đứng trên đỉnh núi cao, đối diện với bầu trời bao la, sẽ có cảm giác trống rỗng, sẽ có cảm giác thế giới này là hư ảo. Hoặc như chúng ta đứng ở đô thị não nhiệt, giữa rừng tòa nhà bê tông cốt thép chọc trời, bị nhấn chìm trong biển người xa, chúng ta chỉ là hạt cát không đáng chú ý. Định sẵn sẽ theo quỹ tích sinh lão bệnh tử đi hết cả đời, khiến chúng ta mất đi cảm giác tồn tại không nhiều trong hư vô.
Đơn Dũng ngây ra đứng đó trong vô thức, tựa hồ thế giới bên cạnh và mình đều không tồn tại, y không biết ý nghĩa tồn tại của mình là gì, nên mới liên tục tìm chuyện mới mẻ để làm, nhưng đổi lại vẫn là sự trống rống, y từng tồn tại để báo thù, giờ báo thù không còn ý nghĩa, ý nghĩa của bản thân cũng biến mất.
Điện thoại của Tống Tư Oánh gọi tới, y căn bản không nghe thấy.
"Có lẽ anh ấy tức giận thật rồi."
Tống Tư Oánh đặt điện thoại xuống, tay úp thìa, cốc cà phê thẫm màu đã nguội:" Em không nói cho anh ấy người muốn gặp là ai, nếu anh ấy biết, em đảm bảo chưa đầy 10 phút, anh ấy sẽ từ trên trời xuất hiện."
Người nghe cười, cười như núi xanh tổ lá biếc, như hoa mùa hạ hé nhụy, nụ cười đó tựa có một ma lực làm người ta phiêu diêu. Giờ thì Tống Tư Oánh đã hiểu vì sao Đơn Dũng lại si mê Tả Hi Dĩnh, cô tựa như khối ngọc được điêu khắc tỉ mỉ, không tìm ra tỳ vết nào, mỗi ánh mắt nụ cười đều điềm tĩnh mê người, dù là nữ nhân, cô cũng muốn thấy gần gũi.
"Chị Hi Dĩnh, chị đã tới đây rồi lại không định gặp anh ấy à?" Tống Tư Oánh dè dặt hỏi:
"Tôi tới đây không phải vì cậu ấy, mà là để thăm giáo sư Tống, chính là giáo sư Tống Thành Dương của trường các em ấy... Còn về cậu ấy à, tôi cũng không biết nên nói thế nào. Thực ra hai chúng tôi luôn là hai người bạn bình thường, chúng tôi không hiểu nhiều về đối phương, giữa không gặp bình thản và gặp rồi lúng túng, tôi thấy nên chọn cái đầu." Tả Hi Dĩnh hai tay vắt chéo đặt lên bàn, mắt thoáng lướt qua cửa sổ khách sạn Khải Lai Duyệt, nhìn thành phố đã có phần xa lạ.
Thực sự quên được sao, chính cô cũng không nói rõ được.
Đôi này đúng là kỳ cục, Tống Tư Oánh đang nghĩ như vậy, cô khó khăn mới liên hệ được với giáo sư Tử và Tả Hi Dĩnh. Trùng hợp thế nào, Tả Hi Dĩnh trước Tết tới Lộ Châu gọi điện cho cô, làm Tống Tư Oánh mừng quá nỗi, song cô lập tức phát hiện ra, mình vui mừng hơi sớm rồi. Hai người đó hục hoặc có nguyên do từ lâu, Đơn Dũng không chủ động đi gặp, Tả Hi Dĩnh cũng không chủ động gặp y, ai chủ động đưa ra lời mời đều khó mở miệng.
Nhưng Tả Hi Dĩnh rốt cuộc vẫn còn nhớ nhung, luôn nghe ngóng tin tức về Đơn Dũng, vì thế mà Tống Tư Oánh tựa đùa cợt đưa ra chủ ý xấu này, Tả Hi Dĩnh cũng ngầm chấp nhận cái cớ giới thiệu mỹ nữ của Tống Tư Oánh. Không ngờ người ta không tới, bây giờ hay rồi, chẳng thèm nhận điện thoại luôn, Tống Tư Oánh sợ khéo quá hóa vụng, không dám đem tin Tả Hi Dĩnh tới nói cho Đơn Dũng, thành ra giờ hai người ở cùng một nơi lại chẳng gặp nhau.
"Em thấy anh ấy không buông bỏ được chị, từ khi ở bên trong đó ra liền biến thành người khác, nói chuyện rất ít, cười đùa càng ít. Người xung quanh anh ấy, bao gồm cả em, vốn chẳng hề quen biết, vì anh ấy mới tụ lại cùng một chỗ, anh ấy dẫn dắt bọn em đi tới không ít thành công, đồ khô Lộ Phong đã rất nổi tiếng, thịt lừa ngâm Hưởng Mã Trại là thương hiệu số một Lộ Châu, nhà máy nước tinh khiết ở Nhạn Lạc Bình từng bước đi vào quỹ đạo, còn có nương tử dấm đang đình đám khắp nơi, cả nhà gỗ Hưởng Mã Trại thu hút khách phương xa. Anh ấy đang không ngừng khiêu chiếu bản thân, nhưng không bù đắp được tiếc nuối trong lòng... Chị Hi Dĩnh, chị rất để bụng chuyện anh ấy từng vào đó sao?" Tống Tư Oánh hỏi, nếu tâm kết là ở chuyện này thì chẳng ai giúp được:
"Tôi không biết phải trả lời em thế nào, có điều chuyện giữa hai chúng tôi không dễ nói rõ ràng, chúng tôi quen nhau một cách tình cờ nhưng rất vui vẻ, tôi chưa từng được trải nghiệm những niềm vui bình dị như vậy. Cậu ấy đưa tôi tới Miếu Thành Hoàng, ăn canh lòng, nhảy đại chúng, đưa tôi tới công viên rừng rậm. Tôi đã nghĩ mình hiểu cậu ấy, dù cậu ấy chẳng có thành tựu gì, có lẽ tôi cũng bình hòa tiếp nhận. Trong mắt tôi, cậu ấy là người rất đơn thuần... Rồi một ngày tôi nhận ra, chuyện không đơn giản như tôi nghĩ, tất cả chuyện cậu ấy làm, rồi con người cậu ấy, tôi hoàn toàn không biết gì. Nếu là em, em sẽ có cảm giác thế nào?" Tả Hi Dĩnh khẽ nói ra hoang mang trong lòng: