← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 099 Nơi này không chỉ có điêu dân. (1)

Vừa nói tới thả chó, phía đối diện đã sợ tới nhảy dựng lên, cả đám dồn một đống thế này, chạy bằng trời. Tiếp ngay đó tấm ván trượt uỳnh một tiếng, bị người bên trong kéo đi, đám đập phá khiếp hãi, sợ chó thả ra. Ai ngờ sau đó là một đàn lợn ủn ỉn, đúng, là lợn, lợn khoang, tức thì làm đám này tức tới bật cười.

Con bà nó, một lũ thần kinh, lợn mà chúng nó gọi là chó, làm bố sợ són đái. Tên nào tên nấy nhìn nhau, chúng suy nghĩ, phì cười.

Í, bọn lợn cũng có vẻ vui lắm, cái mõm tròn tròn của chúng hít hít, hai mắt chúng phát sáng, cứ như nhìn thấy cái gì mà chúng thích lắm vậy.

Ủn ỉn, cả đàn lợn ào ào xông tới, đám người kia không ngờ đối đầu với lợn, tức thì thộn mặt ra, đàn lợn thì cứ xông tới, nhè chân người đi đầu mà cắn. Tức thì tên đó gào lên ngã xuống, lập ức bị đàn lợn vây quay, khụt khịt khụt khịt dũi lên người. Cài mồm thối hoặc của chúng liếm mút, người kia sợ tái mào lăn trên đất. Đám phía sau chưa kịp phản ứng thì có tên bị gằm quần, tên bị gặm chân, đúng là đàn lợn đặc sắc, cứ nhè phần dưới mà chơi. Sợ vỡ mật rồi, cả đám đùn đẩy nhau chạy, chạy tới cửa một con lợn nặng chắc là cả tấn ở đâu lao ra, rầm rầm húc ngã cả đám. Một tên mất trọng tâm ngã dập mặt, hét thảm thiết:" Á, Lợn đại ca, đừng cắn.... Á á á...."

Nghe tiếng hét đó biết ngay là lợn đại ca không tha rồi.

Từ xa xa nhìn hiện trường đàn lợn đấu đám mù luật pháp, có cảnh sát xã sợ tới cắn ngón tay:" Đây, đây mà là lợn à?"

"Sao không phải lợn, thỏ cùng đường còn cắn người mà, lợn cắn người có gì mà lạ?"

Đồn trưởng Cao khinh bỉ nói, có điều ông ta cũng nhìn mà sợ, mấy chục con lợn mà đuổi cho hơn trăm người chạy bán sống bán chết, tên lăn xuống dốc, tên nhảy xuống sông, tên dùng cả chân lẫn tay bò lên núi. Ông ta choáng váng, chẳng biết định nghĩa ra sao?

Hôm nay là sự kiện quần thể hay sự kiện đàn lợn?

………….. ………….

Sài Chiêm Sơn sau khi xem lướt qua hợp đồng thì cười, cười lớn, vị phần tử XHĐ trong truyền thuyết này trôn rất hiền hòa dễ trò chuyện. Hứa Béo hỏi lấy lòng:" Sao thế ông chủ Sài, điều kiện chưa đủ ưu đãi à?"

"Cũng tạm, có điều so với giá trong lòng tôi còn chênh chút." Sài Chiêm Sơn cười ha hả:

"Vậy giám đốc Sài nói giá đi, chỉ cần cái giá không quá đáng, chúng ta có thể quyết ngay." Nữ nhân kia vừa nói vừa ném tới ánh mắt ẩn ý, cô ta tên Tiết Ngọc Âm, nói chuyện cứ dài giọng ra:

Đơn Dũng trông vậy mà cười, quen biết Sài Chiêm Sơn lâu như vậy, ít khi thấy hắn hứng thú với nữ nhân, so ra cô gái này kém xa Lý Mân Liên, càng hi vọng gì lay động Lão Sài.

Sài Chiêm Sơn ném hợp đồng lên bàn, ôn hòa nói:" Vốn giá trong lòng tôi không cao như vậy, nhưng mà các vị nóng lòng muốn có được đất, vô hình trung nâng cao giá trong lòng tôi. Bây giờ thậm chí tôi hoài nghi, liệu có phải nơi đó có mỏ vàng hay không, nếu không đâu tới mức một tháng tìm tôi tám lần."

Phán đoán đơn giản này làm đối phương bất ngờ, đúng là người trong cuộc thì u mê, nói ra đúng là tìm người ta nhiều quá, đối lại là ai cũng nhận ra mình có đồ tốt trong tay. Hứa Béo vẫn cười tươi:" Tất nhiên có mỏ vàng, nhưng mà phải xem ai khai thác, theo chúng tôi biết, sản nghiệp chính của giám đốc Sài là giải trí. Chẳng lẽ còn tinh thông cả bê tông cốt thép? Đầu tư vào ngành kiến thiết này không phải tám chục một trăm đâu."

"Không biết có thể học mà, hay thế này, tôi bán cho anh quyền sử dụng, ngay cả thủ tục khai thác cát cũng bán, các anh đỡ phải đi lo lót tốn tiền." Sài Chiêm Sơn nói như thể buông tay hoàn toàn rồi:

Hứa Béo và Tiết Ngọc Âm vội nói:" Được, anh cứ ra giá đi."

Xem ra có thu hoạch bất ngờ rồi.

"Chính là giá các vị đưa ra, nhưng là giá sử dụng đất 1 năm, tôi muốn bán 10 năm." Sài Chiêm Sơn nói tỉnh như không:

Vũ Tử và Đơn Dũng cắn răng nhịn cười, giá vọt lên tận 600 vạn, nghe là biết không muốn làm ăn. Đối phương cũng bị cái giá tăng vọt lên 10 lần mà nghẹn lồi mắt, Hứa Béo khó khăn lắm mới nuốt được cục tức xuống:" Ông chủ Sài, chúng tôi cũng là làm việc thay người khác, nếu giằng co mãi không dứt, sẽ không có lợi gì cho anh hết... Tôi thực sự không định uy hiếp anh. Ý tôi là, có vài chuyện ngồi đây giải quyết thì hơn."

"Đúng thế, anh cũng chẳng giải quyết được việc khác, vì như thuê trăm người gây sự chẳng hạn? Sao tôi thấy các vị như là dân nghiệp dư đi khiêu chiến dân chuyên nghiệp thế?" Sài Chiêm Sơn xòe bài luôn:

Hai người kia không nghĩ Sài Chiêm Sơn lại nói thẳng ra như vậy, biết điều ngậm miệng.

Sài Chiêm Sơn cười:" Nếu thích thì chúng ta tiếp tục thôi, nếu bàn bạc không thành thì hai vị cứ tự tiện, bảo người có thể quyết được tới đây. Còn như muốn đợi tin tức ở bên ngoài thì tôi không ngại ngồi đợi cùng các vị, hai vị cùng với cả ông chủ các vị sẽ thất vọng thôi, ở đó là cái bẫy, đưa cả nghìn người tới cũng không ích gì đâu."

Lời này nói rất thản nhiên, lại thêm hai tên vệ sĩ dữ dằn phía sau cười giễu cợt, làm đối phương không thể không coi trọng, yếu ớt nhìn nhau, chỉ là không nghĩ ra được có chuyện gì xấu.

Sự kiện đàn lợn đã tới cao trào.

Một đàn lợn tấn công đám người gây sự, chỉ trong khoảnh khắc đội ngũ trăm người tan vỡ chạy tứ tán, đám cảnh sát xã vẫn đứng xem, vui thế không xem thì phí à. Có tên nhảy ùm xuống sông, khi ngoi lên thì, ồ, không sao rồi, bọn lợn không đuổi theo nữa, đang ở trước sông uống nước. Phát hiện này làm cả đám hét lên gọi, thế là có thêm người hơn nữa nhảy ùm ùm xuống. Nước sông cao tao thắt lưng, nhưng mà đầu xuân trời lạnh, làm cả đám hắt xì luôn mồm. Trông thế này chắc không đi xa được.

Ở trên bờ có ba tên nhảy vào trong bụi cỏ, che mông chẳng che nổi đầu, che đầu thì lộ mông. Năm con lợn cứ dũi mõm vào mông hai tên rúc đầu trong bụi rậm, sau lưng là lợn, phía trước là gai góc. Cũng may là nếu không nhúc nhích, đàn lợn chỉ liếm thôi, liếm cho hai tên rợn sống lưng, sợ chúng bất thình lình ngoạm một phát vào mông.

Có người anh em thề, đây là lần chơi lỗ hậu kinh khiếp nhất.

Có mười mấy tên chạy chậm bị lợn đuổi kịp, ủn à ủn ỉn gặm chân, gặm không được liền nổi nóng, mấy con lợn đực to lớn tức mình quẫy đầu, hất có mấy tên ngã chổng vó. Sau đó là mấy cái mõm tròn tròn dí tới liếm, liếm một lúc lại cắn, xé áo. Nhiều tên chạy ra sông rồi y phục rách rưới như bị cưỡng bức, sau đó là cuống cuồng nhảy xuống nước. Trước đó cả đám nhậu một bữa lên tinh thần rồi mới đi gây hấn, giờ bị nước sông làm tỉnh cả rồi, sợ rồi.

Sợ cũng muộn rồi.

"Bắt lấy... Bắt hết bọn chúng cho tôi, mẹ nó, dám tấn công cảnh sát... Còng lại, còng hết bọn chúng lại, hai tên một còng, rút hết thắt lưng ra."

Đồn trưởng Cao thấy đám người gây sự kia thành chó rớt nước rồi, ông ta không ngại ném đá xuống giếng, chỉ huy cảnh sát xông lên. Đám cảnh sát lúc nãy bị đuổi đánh, giờ lúc bảo thù đã tới, xông lên như hổ, tóm được là ấn xuống đánh. Đánh cho hết dám chống cự rồi mới còng lại, rút thắt lưng, rút dây giày giải đám người còn chưa hoàn hồn về. Trừ những kẻ nhanh chân chạy lên núi thì bắt được mấy chục.

"Đồn trưởng, chính thằng này đánh anh đấy." Có cảnh sát trẻ lấy lòng lãnh đạo kéo một tên bị lợn xé rách quần tới:

Đồn trưởng Cao vừa nghe vậy, máu nóng dâng lên đầu, sút một phát vào đít:" Ngồi xuống, mẹ nó chứ, chỉ có thế thôi à, cả trăm thằng đánh không nổi mấy chục con lợn mà đòi đi gây sự."

"Đồn trưởng, đồn trưởng, anh xem kìa..." Lại có một cảnh sát nữa chỉ phía mục trưởng hét lớn: